Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 546: Lạc hồn!




Hội nghị buổi chiều, Phương Nghĩa Kiệt không có tới.

Hôm nay cả hai vợ chồng đều cùng nhau nghỉ phép, thế là có ý gì?

Trương Nhất Phàm lòng như gương sáng, hắn đối với Phương Nghĩa Kiệt trước là ngờ vực vô căn cứ, nay càng thêm khẳng định. Chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Phương Nghĩa Kiệt. Chỉ có điều loại chuyện không có chứng cớ này, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.

Sau khi tan họp, Trương Nhất Phàm âm thầm cân nhắc, Phương Nghĩa Kiệt tuyệt đối không có khả năng một mình bắt cóc Hồ Lôi, chắc chắn có người giúp đỡ. Nếu có thể tìm được người giúp đỡ đó, vấn đề liền được giải quyết dễ dàng.

Phương Nghĩa Kiệt mà Tống Vũ Hà thân phận đặc biệt, không thể tùy ý hành động. Biện pháp duy nhất chỉ có thể theo con đường tìm chứng cứ xác thực.

Bây giờ đặt trên đầu Trương Nhất Phàm, có hai việc không thể bỏ qua. Vụ án năm giáo viên nhảy lầu và Hồ Lôi bị bắt cóc đều thành tảng đá trong lòng hắn.

Tiếp tục tiến hành phá án, công tác cũng không thể làm lỡ.

Đoạn Chấn Lâm đến xin ý kiến về việc giáo viên quốc doanh mời đảm nhiệm chức vụ đổi mới, Trương Nhất Phàm lúc này đã quyết tâm thực thi kế hoạch, hai người ở trong phòng làm việc thảo luận xung quanh vấn đề này.

Giáo viên quốc doanh mời đảm nhiệm chức vụ nhất định, nếu kiên quyết chấp hành, thực hành lời nói cứng nhắc, chỉ sợ lại dẫn đến vô vàn vấn đề. Bởi vậy, Đoạn Chấn Lâm cũng có chút khó xử, hai người trong phòng làm việc hút hết mấy bao thuốc cũng bàn không ra phương án tốt.

Ngay khi hai người thảo luận về luật định, Trương Nhất Phàm tức giận, cầm kế hoạch đứng lên:
- Không nói nữa!

Đoạn Chấn Lâm không hiểu, Bí thư Trương sao lại tức giận như vậy, bởi vì cậu ta mấy ngày nay không ở đây. Sau khi nghe nói người thừa kế duy nhất Hồ Lôi của tập đoàn Hồ thị ở thành phố Song Giang bị bắt cóc, giam giữ phi pháp hơn mười ngày. Đến nay, người tuy rằng đã cứu được nhưng sống chết không rõ.

Làm người ta lạ nhất chính là, xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát lại không hề vội vã. Dựa theo thường lệ, chỉ cần có chuyện gì đó, chắc chắn có hoạt động lớn, nhưng lần này lại yên tĩnh lạ thường.

Kỳ thật, cảnh sát luôn bí mật điều tra. Đồng thời, về phương diện khác, đồn cảnh sát nhân dân vẫn như tiến hành kiểm tra toàn bộ nhà khách. Chỉ cần phát sinh bất cứ người nào khả nghi, lập tức tiến hành đề ra nghi vấn.

Sắp xếp giống như vậy, chỉ có một loại kiểm tra thông thường, thành phố Song Giang vì giữ gìn trật tự trị an nên rất cố gắng trong phương diện này. Chủ trì công tác này chính là Liễu Hải, anh ta biết sắp xếp công tác điều tra như vậy, chỉ khác là tập trung vào nhà khách nhà trọ, giống một ít nơi xa hoa, căn bản không có chút tác dụng gì.

Hiện tại là một xã hội pháp chế mới, một vài nơi xa hoa đều có ô dù của nó. Khách sạn như Thiên Luân là một khách sạn lớn, theo như tình hình bình thường thì cảnh sát không có khả năng tới đó điều tra, muốn tra xét cũng phải có chỉ thị cấp trên phê duyệt.

Còn có khách sạn Đại Hải Thiên, bởi vì nó độc đáo xa hoa nhất thành phố Song Giang, rất nhiều lãnh đạo chính phủ hàng năm đều đến nghỉ ở đây, cũng không thể đi điều tra nó.

Hiện tại Liễu Hải trước giờ điều tra bình thường đối với toàn bộ thành phố, nhưng mục tiêu trọng điểm của anh ta vẫn là hai người Phương Nghĩa Kiệt và Tống Vũ Hà. Có điều hôm nay không thấy cả hai ra khỏi cửa? Điều này có chút kỳ quái.

Tống Vũ Hà không đi làm, Phương Nghĩa Kiệt cũng không thấy ra khỏi cửa, bọn họ đi đâu?

Liễu Hải cầm lấy ống nhòm, theo dõi nhất cử nhất động trong phòng, quan sát nhà của Phương gia.

Trong phòng không hề có động tĩnh, rèm cửa kéo rất chặt. Liễu hải trong lòng kiên trì chịu đựng, hai người này làm cái quỷ gì?

Kỳ thật, Tống Vũ Hà ở nhà ngủ suốt một ngày, cô nằm trên giường hai mắt đỏ hoe. Đêm qua cả đêm bị Phương Nghĩa Kiệt hành hạ, vừa đánh chửi vừa cường bạo, Tống Vũ Hà chưa từng chịu đựng qua kiểu này, không ngờ Phương Nghĩa Kiệt lại giống như một kẻ điên, phát cơn thần kinh rất đáng sợ.

Sáng sớm hôm nay dậy, Phương Nghĩa Kiệt cũng không đi làm, làm chức Chủ tịch Thành phố, không ngờ lại vì gia sự mà khổ sở. Hơn nữa bộ dạng của hắn ta hôm nay cũng không tốt, đêm qua hai người cãi nhau rất to, một đêm không ngủ.

Phương Nghĩa Kiệt ngồi ở trong phòng khách hút thuốc, trong lòng rất mất cân bằng. Nghĩ đến việc anh ta đem Hồ Lôi kia biến thành bộ dạng sống dở chết dở vẫn thấy chưa hết giận.

Gần tới giữa trưa, Tống Vũ Hà từ trên giường tỉnh dậy, khi cô đi giặt quần áo phát hiện nội y đều bị Phương Nghĩa Kiệt xé rách, thật là đồ biến thái!

Tống Vũ Hà phải tìm bộ quần áo khác để mặc, vào trong toilet chỉnh đốn chính mình, che mặt nói với Phương Nghĩa Kiệt:
- Chúng ta ly hôn đi, bây giờ anh đã báo xong thù, sảng khoái rồi!

Phương Nghĩa Kiệt lạnh lùng nhìn cô,
- Có phải muốn ly hôn để đi theo cái thằng rác rưởi kia? Đừng có mơ! Cô sống là người của Phương gia, chết cũng phải là quỷ của Phương gia!

Bộ mặt bình thường của Phương Nghĩa Kiệt bị xé rách. Thay vào đó là bộ dạng sói đội lốt cừu, bây giờ hiện rõ bộ mặt thật.
- Thật không ngờ, không ngờ anh lại là một con người ác độc như vậy. Phương Nghĩa Kiệt, tôi nhìn sai anh. Nhớ ngày trước, anh làm sao lại có thể mặt dạn mày dày muốn tôi gả cho anh. Tôi cứ tưởng anh làm Chủ tịch thành phố, đi trên con đường làm quan, hết thảy đều đã thay đổi, không ngờ… anh… anh căn bản là một thằng vô lại! Cả đời này tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!

Tống Vũ Hà nghĩ đến đêm qua bản thân mình lại ô nhục, không chút nào thương tiếc mà tra tấn chính mình, không khỏi tan nát cõi lòng. Lúc trước gả cho Phương Nghĩa Kiệt, tuyệt đối không nghĩ là lại rơi vào con đường cùng này, bị tên ngụy quân tử không bằng cầm thú lừa gạt, không ngờ rằng hắn ta lại lòng lang dạ sói.

Tống gia cũng là một đại gia tộc, cùng với Phương gia kết hôn, hoàn toàn xuất phát từ mục đích là lợi ích chính trị kết hợp. Tống Vũ Hà là bị trói đặt giữa xa trường không có đường lui.

Hơn nữa Phương Nghĩa Kiệt lại rất giỏi che dấu, Tống Vũ Hà chỉ là thuận theo ý nguyện của gia tộc, nhưng cô không hề nghĩ Phương Nghĩa Kiệt lại có bộ mặt ác độc như đêm qua. Phương Nghĩa Kiệt vênh váo đắc ý, thản nhiên thừa nhận hắn ta cưới Tống Vũ Hà là có mục đích.

Phương gia là ở trong tình thế nguy hiểm, lợi dụng Tống gia hùng hậu tài chính, mới có thể lật ngược thế cục. Hai nhà kết hôn cũng là có mục đích, Tống Vũ Hà hi sinh chính mình, hoàn thành lợi ích của gia tộc. Không nghĩ tới, sáu năm trước vì một lần diễm ngộ, hôm nay lại dấn thân vào nguồn tai vạ.

Tống Vũ Hà nguyên là một cô gái có tính cách rất mạnh mẽ độc lập, lại là cô gái ở trong nhà được chiều chuộng, tự nhiên đối với cách làm của Phương Nghĩa Kiệt, cảm thấy cô cùng căm tức. Rất độc ác!

Cô nhớ tới tình trạng thê thảm của Hồ Lôi, trong lòng rối bời.

Là chính mình hại Hồ Lôi!

Ngày hôm qua cô vốn muốn báo cảnh sát, nhưng lại không dám, sợ cảnh sát truy ra, truy ra chính mình. Bởi vậy chuyện Hồ Lôi bị cảnh sát đưa tới bệnh viện, Tống Vũ Hà cũng không biết được.

Lúc đó chứng kiến tình trạng Hồ Lôi, nghĩ là anh ta đã chết, Tống Vũ Hà cứ nghĩ đến trong lòng lại phát lạnh.

Phương Nghĩa Kiệt ngồi ở một bên, khinh thường mà phát ra một tiếng cười lạnh,
- Tống Vũ Hà, cô một con đà bà thối rữa, nghĩ rằng ly hôn xong là có thể như một bông hoa thoát ra? Chỉ cần cô dám ly hôn với tôi, Tống gia các người liền tiêu đời!

Tống Vũ Hà đi ra ngoài, hung hăng đóng cửa lại.

Rầm ------, một tiếng động lớn, Phương Nghĩa Kiệt đem cái gì đó trên bàn ném xuống mặt đất, trong phòng vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ.

Sau một hồi gây sức ép, Phương Nghĩa Kiệt cầm lấy điện thoại,
- Hai người các ngươi đi theo cô ta, chú ý một chút!

Tống Vũ Hà đi ra khỏi cửa, đôi mắt ướt sũng nước, cũng không biết chính mình nên đi đâu. Song Giang là vùng đất đau lòng, chỉ sợ là không thể ở được nữa, cô muốn rời khỏi đây.

Hồ Lôi, Hồ Lôi hắn ta ra sao rồi? Tống Vũ Hà khẽ cắn môi, muốn đi bệnh viện cũng không dám. Nơi đó nhiều tai mắt, Tống Vũ Hà cô với Hồ Lôi là loại quan hệ gì? Chuyện riêng của hai người, tựa như một thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung!

Cô dừng xe ở đối diện bệnh viện, ngồi thật lâu, thật lâu vẫn không có dũng khí xuống xe.

Điện thoại vang lên, Tống Vũ Hà nửa ngày không có phản ứng lại, có khi lại là cô căn bản không muốn tiếp điện thoại của bất cứ ai, chỉ muốn một mình yên tĩnh.

Chuông di động vang lên rất lâu, vẫn đơn điệu như vậy, nghe lại làm cho người ta buồn bực bất an. Tống Vũ Hà cầm điện thoại lên, thở dài mà tắt. Sau đó khởi động xe chậm rãi đi.

Ngã tư đường, đèn xanh đỏ đang luân phiên lập lòe. Cô hoàn toàn không để ý.

Két ----- ầm ------------ một chiếc xe buýt đang tiến đến, đột nhiên nhìn thấy một chiếc BMW đỏ lao tới, lái xe của chiếc xe buýt dốc sức mà phanh lại. Phanh xe, bánh xe của chiếc xe hơi và ma sát của mặt đấy tạo thành một đám khói đen. Chiếc xe buýt tránh không kịp, đâm vào dải phân cách ở giữa đường, trên xe lập tức phát ra từng đợt những tiếng thét sợ hãi.

BMW từ hai bên trái phải đi qua, Tống Vũ Hà một chân giẫm lên phanh, ghé vào tay lái.

- Điên à?

Lái xe buýt vẫn chưa hoàn hồn, theo cửa kính xe nhô đầu ra. Nếu không phải là đối phương lái chiếc BMW, thì thật đúng là muốn xông lên đâm chết cô.

Trên xe từng đợt thét chói tai, rất nhiều hành khách đụng vào nhau, có người bị đụng cho chảy máu đầu, la hét không ngừng.

Đối mặt với người lái xe buýt đang quở trách, nếu là bình thường, Tống Vũ Hà tuyệt đối khiến tên này nhìn không thấy đường, nhưng hôm nay cô lại hôm có tâm tình. Vừa nãy phanh gấp cũng khiến cho cô đập mạnh vào phía tay lái, bị đập cho đau nhức phía ngực.

Dữ dội mà ho vài tiếng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, không được, tôi tuyệt đối không được chết, tuyệt đối không được chết!

Một viên cảnh sát giao thông đi tới, đang muốn dạy dỗ vài câu thì phát hiện ra người trong xe là Tống Vũ Hà, lập tức thay đổi sắc mặt:
- Chủ nhiệm Tống, Chủ nhiệm Tống, tôi giúp cô gọi xe cứu thương!

Tống Vũ Hà lắc đầu, một lần nữa khởi động xe đi mất.

Viên cảnh sát giao thông sững sờ nửa ngày không có phản ứng. Phu nhân Chủ tịch thành phố như này là như nào? Bộ dạng hồn bay phách lạc, anh ta lập tức lấy ra bộ đàm, cùng với vài đồng sự khác thông báo, sau đó lái xe đuổi theo.