Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 548: Phương Nghĩa Kiệt bị bắt!




Trương Nhất Phàm sau khi hết giờ làm, về nhà, nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Tối nay anh đi có việc, mọi người không phải đợi anh đâu.

Đổng Tiểu Phàm đi tới, kéo áo hắn:
- Anh cẩn thận nhé. Về sớm một chút.

Mẹ ôm tiểu Thiên Vũ lại:
- Việc của anh ba con và Hồ Lôi sao rồi? Có kết quả chưa?

- Mẹ, đang điều tra mà, mẹ đừng lo, con biết cách xử trí.

Bà mẹ thầm lắc đầu:
- Cái thằng Hồ Lôi này rốt cuộc là đắc tội với ai mà phải chịu tội lớn như vậy.

Trương Nhất Phàm ra khỏi nhà liền gọi ngay cho Liễu Hồng:
- Được rồi, tôi tự đến phòng trà trước, cô tiếp tục theo dõi nhé.

Khi tới phòng trà, trên tầng rất đông người. Vào lúc ăn cơm thế này, sao tất cả lại đến uống trà nhỉ? Trương Nhất Phàm tìm thấy một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Gọi một bình chà Long Tỉnh Tây Hồ.

Sắp bảy giờ rồi, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, suy nghĩ về tâm tư của Tống Vũ Hà. Theo những gì mà Liễu Hồng theo dõi mấy ngày nay thì ít nhất cũng phát hiện ra mâu thuẫn giữa Tống Vũ Hà và Phương Nghĩa Kiệt.

Bảy giờ kém năm, một vài khách lục tục kéo tới phòng trà, Trương Nhất Phàm thấy một chiếc BMW đỏ dừng ở cửa, Tống Vũ Hà bước xuống xe.

Cuối cùng cũng tới, ánh mắt Trương Nhất Phàm nhìn Liễu Hải đang ở cách đó không xa, hướng ra cửa sổ gật gật đầu. Lúc này, Tống Vũ Hà đã tới cửa, Liễu Hải liền chốn sang một bên, ẩn vào dòng người.

Rầm——bịch——đột nhiên, một tiếng kêu lớn phát ra từ trên nóc phòng trà, ầm ầm rơi xuống.

Liễu Hải trong đám người nhìn thấy cảnh này, hô to chạy vội đến:
- Không được

"A —— "

Từ cửa vọng đến hai tiếng kêu thảm thiết, một cái thùng cũ nát nặng trịch, rắn chắc đập vào người Tống Vũ Hà và một nhân viên lễ tân đang đứng ở cửa.

Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng kêu, chỉ thấy trước mắt tối sầm, một vật rất lớn bay trên nóc nhà xuống. Đợi hắn phản ứng lại được thì tất cả đã quá muộn rồi.

Hắn chạy như bay xuống lầu, Tống Vũ Hà và cô nhân viên lễ tân nằm trong vũng máu, thấy Trương Nhất Phàm đến, Tống Vũ Hà giơ tay lên một cách khó khăn. Còn cô nhân viên lễ tân kia thì đã bỏ mạng ngay tại chỗ rồi.

- Xe cứu thương, xe cứu thương!
Trương Nhất Phàm hét to, chủ phòng trà vội vàng chạy đến, thấy thảm kịch ở cửa, ngồi phịch xuống đất.

Giám đốc phòng trà ngay lập tức gọi 120, Liễu Hải phi như bay đến, chạy về hướng cầu thang.

Trên đỉnh phòng trà, chẳng còn ai, Liễu Hải nhìn xung quanh, phát hiện trên nóc nhà đối diện, có bóng người. Anh ta lập tức gọi điện thoại, thông báo đội trinh sát cấp tốc tới.

Lại một vụ thảm án, xảy ra ngay trước mắt mình, Trương Nhất Phàm có phần căm uất. Trong lúc này, các vị khách cùng nhân viên phòng trà, ba chân bốn cằng vác mấy cái tủ đổ nát ra.

Trương Nhất Phàm nói với Tống Vũ Hà:
- Cô cố chịu nhé, nhất định phải cố lên, xe cứu thương sắp đến rồi.

Tống Vũ Hà cười đau khổ, khuôn mặt diễm lệ vốn lạnh lùng trở nên tái nhợt:
- Bí thư …Trương, không …cần nữa…tôi…là…người…người...ngườ i tội có…có… tội...
Cô vươn tay, chỉ cái túi hiệu LV của mình,
- Trong... trong... này có…có...

Trương Nhất Phàm hiểu ý, nhanh chóng mở cái túi của cô:
- Cô muốn tìm gì?

- Bút... bút... ghi âm... bút...

Tống Vũ Hà nói càng ngày càng khó, Trương Nhất Phàm lấy ra một cái bút ghi âm:
- Phải cái này không?

Khuôn mặt Tống Vũ Hà nỏ nụ cười yếu ớt, đột nhiên, tay vung lên rồi buông xuống, Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy sự run rẩy của cô. Cơ thể Tống Vũ Hà mềm nhũn, không còn chút sức lực.

-Tống Vũ Hà, Tống Vũ Hà!

Trương Nhất Phàm hét to vài tiếng, lúc này xe cứu thương vừa đến, vài người ba chân bốn cẳng nâng cơ thể mềm ấm lên. Trương Nhất Phàm rống lên một câu:
- Lúc này mới đến thì làm chó gì, người đều chết rồi!

Trong đó có người nhận ra Trương Nhất Phàm, lập tức lái xe đến bệnh viện.

Bệnh viện báo tin không cứu sống được Tống Vũ Hà và cô nhân viên lễ tân, Trương Nhất Phàm cầm cái bút ghi âm, phát đi phát lại đoạn hội thoại kia.

- Cô tuyệt đối không ngờ rằng, lão tình nhân mất tích vài ngày của cô, đã bị nhốt trong một căn nhà bỏ hoang mục nát ở vùng ngoại ô. Cô tuyệt đối không thể tưởng được, ở đây gã bị tôi tra tấn chết đi sống lại, tôi dùng roi da, dùng châm đồng, dùng thiết sa, dùng thủy tinh...Tôi dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ đến, cứ như vậy tra tấn lão tình nhân của cô, cô đau lòng chứ gì! Tống Vũ Hà ——

Giọng nói nanh ác này, chính xác là kiệt tác của Phương Nghĩa Kiệt, chỉ là y tuyệt đối không ngờ rằng, Tống Vũ Hà lại ghi âm lại. Có câu nói, ông trời muốn diệt ai đó, trước tiên phải khiến cho kẻ đó điên cuồng, Phương Nghĩa Kiệt đã đến mức điên cuồng, sự tàn nhẫn của hắn làm người ta căm phẫn, làm người ta rợn tóc gáy.

Diệp Á Bình cũng im lặng nghe đoạn ghi âm này, Trương Nhất Phàm giao cái bút cho cô ta. Dựa vào đoạn ghi âm, Phương Nghĩa Kiệt xong đời rồi.

Trương Nhất Phàm đứng bật dậy,
- Cục trưởng Diệp!

Diệp Á Bình đứng bật dậy như phản xạ có điều kiện:
- Có!

- Lập tức phái người theo dõi Phương Nghĩa Kiệt, cô đi với tôi lên tỉnh ngay trong đêm nay.

- Rõ!
Giọng Diệp Á Bình rất vang, cô gọi cho Liễu Hải, vội vã đưa chỉ thị xuống, tuyệt đối không thể để Phương Nghĩa Kiệt rời khỏi thành phố Song Giang.

Sau đó hai người đi cả đêm lên tỉnh, Phương Nghĩa Kiệt là Chủ tịch thành phố, bản thân Trương Nhất Phàm cũng không có quyền xử lý y, xảy ra chuyện lớn thế này bắt buộc phải xin chỉ thị của tỉnh.

Trên xe, Trương Nhất Phàm gọi thẳng cho Thẩm Hoành Quốc, rồi lại gọi cho bố hắn.

Trương Kính Hiên nghe xong, cực kỳ khiếp sợ. Lập tức báo cáo với ông già, ở thủ đô cũng trở nên căng thẳng.

Trương Nhất Phàm chạy tới chỗ Thẩm Hoành Quốc, hai người lại cùng nhau tới nhà Bí thư tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc. Trương Nhất Phàm đưa tập tài liệu mà Sở Công an thành phố thu thập được cùng cái bút ghi âm của Diệp Á Bình ra.

Sắc mặt Tạ Kiến Quốc trở nên rất khó coi, ông ta chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại cho tới khi đoạn ghi âm phát hết, ông ta mới quyết định:
- Lập tức bắt Phương Nghĩa Kiệt. Bí thư Thẩm, anh bố trí một chút, lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp ngay trong đêm.

Liễu Hải và mọi người nhận lệnh, lập tức mang hơn chục người, chặn Phương Nghĩa Kiệt đang đi ra từ bệnh viện.

- Phương Nghĩa Kiệt, anh có liên quan đến vụ mưu sát, anh chính thức bị bắt!

Vài người vây quanh, Phương Nghĩa Kiệt cười lạnh nhạt nói:
- Ồ, chứng cớ đâu, lệnh bắt đâu?

Phương Nghĩa Kiệt đương nhiên biết trình tự xử án, Liễu Hải hiển nhiên không đưa lệnh bắt ra được, vì Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình còn ở trên tỉnh, bọn họ chỉ truyền khẩu lệnh đến.

Tuy nhiên, có lời của Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc, Liễu Hải lại không sợ nữa, không nói hai lời, kêu vài người còng tay Phương Nghĩa Kiệt lại. Mẹ nó, còn yêu cầu xem lệnh bắt với ông mày à, ông mày hận là không thể đem mày ra mà rút gân lột da.

Trên tỉnh, vài lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủy, đang dự họp hội nghị khẩn cấp, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, áp tải Phương Nghĩa Kiệt về tỉnh ngay trong đêm.

Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình vội vàng về thành phố Song Giang, lúc này, người của công an tỉnh cũng đi cùng hai người đến thành phố Song Giang. Đêm hôm đó, Phương Nghĩa Kiệt đã bị áp tải về tỉnh.

Chủ tịch thành phố Song Giang Phương Nghĩa Kiệt với các tội danh bị tình nghi giết người, bắt cóc, giam giữ người phi pháp bị sở Công an tỉnh phê chuẩn bắt giam. Tin tức này sáng hôm sau, lập tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Rất nhiều toàn soạn ở thành phố Song Giang và tỉnh, đài truyền hình đều công bố việc này.

Người nhà họ Tống đến, họ nhìn thấy Tống Vũ Hà đã chết xác đang để trong nhà xác của bệnh viện.

Từ đó, quan hệ hai nhà Tống phương rạn nứt.

Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc, ra thông báo, việc này không được công bố rộng rãi, không được tiết lộ nội tình, không công khai thẩm vấn. Phương Cảnh Văn khi nghe tin này, thiếu chút nữa tức đến hộc máu mồm. Phương Nghĩa Kiệt là con trai cả của ông ta, cũng là người kế nhiệm có thành tựu nhất từ trước đến nay của Phương gia.

Do đêm đó, khi Tạ Kiến Quốc triệu tập hội nghị khẩn cấp, cũng không thông báo cho Phương Cảnh Văn, hơn nữa do Phương Cảnh Văn là quan hệ bố con nên phải tránh.

Ở thủ đô cũng dậy lên một trận rối loạn nho nhỏ. Bên họ Lý có người thông cảm, có người cười nhạt. Lúc Lý gia gặp rủi ro, Phương gia không đưa tay tương trợ, bởi vậy, bọn họ vui sướng nhìn xem trò vui này sẽ kết thúc thế nào.

Ông cụ bên họ Phương lo lắng muốn chết, nhận điện thoại xong liền nhập viện.

Phương Nghĩa Kiệt làm gì thế không biết, không ngờ lại đi theo vết xe đổ của Lý Tông Huy. Phương lão gia huyết áp tăng, giận quá. Phương gia và Trương gia nhiều lần đụng độ, chưa từng chiếm thế thượng phong, Phương lão nhân giận quá không thở nổi ngất xỉu.

Thôi, thôi!

Quyết định tạm thời của tỉnh ủy là Ninh Thành Cương tạm thời giữ chức Quyền Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Thành ủy sẽ do An Bình Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm nhiệm.

Tin này đến tai Hồ Chí Minh ở Thượng Hải, ông ta tức quá gọi điện cho Trương Kính Hiên. Việc này không thế cho qua như vậy được nhất định phải khiến Phương Nghĩa Kiệt nợ máu phải trả bằng máu.

Hồ Lôi hiện tại thành như vậy, Phương Nghĩa Kiệt ngồi vài năm tù lại được thả ra, tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Trương Kính Hiên biết tính tình Hồ Chí Minh, nhưng ông là ủy viên Trung Ương, không thể đổ thêm dầu vào lửa, chỉ dùng lời khuyên bảo, an ủi Hồ Chí Minh.

Đổng Tiểu Phàm gọi cho Băng Băng, nói mình đã liên lạc được với mẹ ở Mỹ rồi, đem Hồ Lôi sang đó trị liệu. Hồ gia không có bà con họ hàng, bạn bè ở nước ngoài, Hồ Chí Minh nghe được tin tức này liền đồng ý với ý tưởng này ngay.

Trải qua một thời gian cố gắng cứu chữa, Hỗ Lôi đã tỉnh, nhưng để anh ta có thể hoàn toàn khôi phục như bình thường, chỉ sợ phải đợi rất lâu. Hơn nữa, tiến độ hồi phục của anh ta phụ thuộc vào trình độ và kỹ thuật chữa bệnh.

Mỹ là một quốc gia tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay, tuy Hồ Chí Minh rất hận người dân nước này, nhưng vì sự bình phục của con trai, liền vui vẻ chấp nhận.

Trước hôm Hồ Lôi xuất phát, Trương Nhất Phàm thu xếp thời gian chạy đến Thượng Hải, lần này thấy Hồ Lôi đã khá hơn nhiều rồi. Nhớ tới lúc nhìn thấy anh bên sông ngay cả một người đàn ông như Trương Nhất Phàm cũng muốn khóc.

Hồ Lôi nằm trên giường bệnh, toàn thân bọc vải trắng như xác ướp, trừ mắt mũi mồm ra, ko thấy tí da thịt nào lộ ra ngoài.

Bác sỹ nói da anh ta là một vấn đề lớn, có thể hồi phục bình thường hay không, bệnh viện không chắc chắn 100%. Nhưng giờ thì tốt rồi, Đổng Tiểu Phàm liên hệ được với bệnh viện tốt nhất nước Mỹ, nghe nói có thể giải quyết vấn đề của Hồ Lôi.

Trương Nhất Phàm nắm tay anh ta, Hồ Lôi bèn nháy nháy mắt, chắc là đang cười.