Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 550: Một nước hai chế độ




Hôm sau tinh thần Trương Nhất Phàm khá thoải mái đến văn phòng, trên mặt còn hơi nở nụ cười.

Băng Băng gọi điện từ Mỹ về báo cho họ một tin mừng là Hồi Lôi có khả năng hồi phục đến bảy tám mươi %. Băng Băng nói tới đây liền khóc òa lên, nước mắt của sự sung sướng, cảm ơn Tiểu Phàm không ngớt lời.

Trong bệnh viện có một quy định bất thành văn là không cần biết bác sỹ nào, không cần biết ca phẫu thuật như thế nào, bệnh viện luôn thích phóng đại kết quả xấu nhất lên, cho dù chỉ là bị muỗi cắn cũng có thể nói là hậu quả còn nguy hiểm hơn cả ung thư. Lần này bác sỹ có thể nói là hồi phục như thế, Trương Nhất Phàm biết rằng tên Hồ Lôi này được sống rồi, khả năng hồi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải là hai trăm phần trăm.

Thời gian gần đây chẳng có tin tức nào vui như tin này, quá tuyệt.

Người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoản mái. Triệu Vĩ thấy nụ cười tươi rói trên mặt Bí thư Trương, trong lòng cũng vui theo. Gần đây vụ nhà đầu tư mất tích, Thư ký Phó bí thư chết không rõ nguyên nhân, giáo viên trường tiểu học số 5 đến náo loạn, một loạt các sự kiện ép con người ta không thể thở nổi.

Cuối cùng cũng đến mùa xuân hoa nở rộ. Mỗi người trong tòa nhà Thành ủy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy Từ Yến gặp Trương Nhất Phàm ở cầu thang, thấy tinh thần Bí thư Trương khá ổn liền cười tươi đáp lại

Là lãnh đạo cao nhất ở tòa nhà Thành ủy này, tâm lý của Trương Nhất Phàm vô hình trung đã ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người. Một nụ cười trong phút chốc đã xua đi bớt cái tiết trời âm u của mùa mưa, đột nhiên ánh mặt trời chói chang chiếu sáng khắp nơi.

Đoạn Chấn Lâm đi vào tòa nhà Thành ủy cũng cảm thấy được những nụ cười như mùa xuân ở khắp nơi, rất nhiều khuôn mặt cười vui vẻ, tiêu chuẩn nhất là cười lộ ra tám cái răng. Một cô gái đi tới:
- Chào Bí thư Đoàn.

Nghe kìa, giọng nói dịu dàng, tựa như gió xuân vuốt nhẹ lên má vậy. Đúng vậy, giống như ai đó làm vỡ ánh mắt trời chiếu rọi vào người mình vậy, vô cùng thân thiết.

Đoạn Chấn Lâm vuốt tóc, dường như đây là lần đầu tiên mình được hưởng sự tiếp đãi long trọng như thế này thì phải? Trước kia thường xuyên đến tòa nhà Thành ủy báo cáo công việc với lãnh đạo, nhưng từ mấy hôm nay tâm lý bị đè nén làm cho những người này cười cũng không được tự nhiên.

Vào văn phòng Bí thư Thành ủy thì Đoạn Chấn Lâm lập tức hiểu ngay. Nụ cười tươi rói trên mặt Bí thư Trương giống như ánh nắng đầu tiên của ngày mùa đông vậy, nó đã hóa giải, làm tan băng giá và đem lại sức sống mùa xuân cho vùng đất này.

Tâm lý thoải mái bước đi cũng trở nên vô cũng nhẹ nhàng.

- Bí thư Trương.

- Ngồi đi.
Trương Nhất Phàm ném một điếu thuốc cho y, Đoạn Chấn Lâm phát hiện ra rằng hôm nay tâm lý hắn rất tốt, liền âm thầm suy nghĩ, chắc là lại có chuyện gì vui đây. Chẳng lẽ là vụ cải cách biên chế cho giáo viên kia đã có cách giải quyết?

Nghĩ đến việc bản thân không ngờ lại bó tay với việc này thì lại thầm trách mình. Nhưng Đoạn Chấn Lâm trước kia chuyên làm công việc bên Thành ủy, những việc bên chính quyền lại không được thành thạo cho lắm. Lần này anh giữ chức Phó Chủ tịch thành phố cũng là một thách thức mới với bản thân.

- Anh đưa phương án cho tôi xem lại nào
Trương Nhất Phàm cầm những phương án mới từ tay Đoạn Chấn Lâm, suy nghĩ một lúc lâu.

- Thế này nhé. Trên cơ sở những cái này anh sẽ sửa một chút.
Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay, Đoạn Chấn Lâm đi lại, đứng trước vị Bí thư trẻ hơn mình đến bảy tám tuổi, Đoạn Chấn Lâm tự nhiên có cảm giác kỳ lạ.

Nghĩ lại năm đó, Trương Nhất Phàm chỉ là một thư ký nhỏ của Lâm Đông Hải, trong nháy mắt, hắn từ một thư ký nhanh chóng biến thành lãnh đạo trực tiếp mình. Buồn cười hơn nữa là, nếu không có sự nâng đỡ của hắn thì y với tư cách Bí thư huyện ủy lâu năm cũng khó lòng mà leo được lên vị trí như hôm nay.

Trong triều có người thì làm quan cũng dễ. Câu này thật là tinh tế.

Đoạn Chấn Lâm cũng là một người có năng lực có những điểm giống với Lâm Đông Hải. Chẳng qua y linh hoạt hơn Lâm Đông Hải một chút. Phó Chủ tịch thành phố 38 tuổi thật hàohoa phong nhã, nếu thuận buồm xuôi gió y có thể lên cao hơn nữa, còn lên đến đâu thì phải xem bản thân có số làm quan to hơn không.

Nhưng sự thẳng thắn quý tộc của Trương Nhất Phàm mặc dù có không ít người ghen tị, nhưng trong lòng Đoạn Chấn Lâm hiểu rõ, Trương Nhất Phàm có thể làm những việc mà người khác không làm được. Tại sao? Bởi vì tài lực, thế lực của gia tộc hắn có thể nói là thông thiên.

Ngoài ra, Trương Nhất Phàm cũng chịu chi, không sợ khó không sợ khổ, dù làm việc gì cũng dám xông lên phía trước. Đối với những người như thế này, hắn mà không từng bước từng bước lên cao thì đúng là không có có lý gì rồi.

Nghe Trương Nhất Phàm giải giảng phương án cải cách biên chế giáo viên, Đoạn Chấn Lâm rút lại suy nghĩ của mình.

- Phương án này của anh khá hay nhưng phải thi hành như thế nào tôi thấy chỗ này cần phải sửa. Đầu tiên, chúng ta có thể từ bây giờ, tức là năm nay sẽ vạch một đường, những viên chức ngày xưa tạm thời để sang một bên không động tới. Từ giờ trở đi những ai được tuyển làm giáo viên sẽ phải thực hiện theo phương án này của chúng ta hiện nay.

- Phái bảo thủ cứ để họ thế vậy, còn những giáo viên mới ký hợp đồng, chúng ta có thể đưa ra một số những cái không ưu thế lắm, áp dụng phương thức hợp đồng, không còn tồn tại hình thức biên chế nữa. Nhưng những đãi ngộ của họ thì không được thấp hơn giáo viên biên chế ngày xưa, ví dụ như tiền dưỡng già, hỗ trợ mua nhà vân vân đều được có quyền như nhau. Hơn nữa còn áp dụng chế độ thưởng theo tinh thần chăm chỉ, căn cứ vào thành tích sát hạch để xác định phương án lương và thưởng. Thực hiện nguyên tắc hưởng lương theo năng lực.

- Ngoài ra, trong thời gian làm việc, nếu xảy ra khiếu nại tố cáo hoặc những thói quen không tốt khác sẽ do phòng thanh tra tiến hành kỷ luật. Phương án này có thể từng bước thực hiện, ít nhất là trong vòng hai năm, có thể giải quyết cải cách chế độ biên chế cho ngành giáo dục ở địa khu Song Giang.

- Tôi có đủ lòng tin, tin rằng sau khi thực hiện việc cải cách chế độ này thì thu nhập của những người theo chế độ hợp đồng sẽ cao hơn thu nhập những người trong biên chế. Nếu họ chấp nhận phương án cải cách này, chúng ta cũng sẽ rất vui vẻ đồng ý, còn những người không muốn thay đổi thì chúng ta cũng không can thiệp, vậy để cho người ta ăn thịt còn họ húp canh đi.

- Cần nhấn mạnh một điều là bất kỳ phương án nào chỉ cần phát hiện một lần nữa các hành vi xấu như việc giáo viên ăn hối lộ của học sinh, thì sẽ nghiêm trị. Phương án tạm thời như vậy. Trong cuộc họp hội nghị ngày mốt chúng ta tiếp tục thảo luận.

Phương án cải cách chế độ biên chế với ngành giáo dục đã quyết định như thế rồi. Đoạn Chấn Lâm rất vui vẻ đi ra khỏi văn phòng Bí thư Thành ủy. Trên đường anh ta không ngừng suy nghĩ đây chẳng phải là phương án một nước hai chế độ sao? Ngu thật đấy. Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cứ nhất thiết phải thực hiện một chế độ, kết quả thiếu chút nữa hại cả bản thân mình.

Thực sự là nếu thực hiện theo phương án này thì những kẻ ngoan cố kia chẳng còn lời nào để nói. Người mới theo chế độ mới, người cũ theo chế độ cũ. Giải quyết vấn đề khó của cả hai bên. Đoạn Chấn Lâm cười ha hả. Cái đầu của Bí thư Trương đúng là không giống ai, lại có thể đưa sách lược của nhà nước vào áp dụng ở đây.

Đồng chí Đặng Tiểu Bình vĩ đại, vào năm 1992 đã vẽ một vòng tròn ở vùng Nam Hải của tổ quốc, từ đó ngọn gió xuân của cải cách mở cửa đã thổi khắp vùng đất Thần Châu. Sau đó, ông lại đưa ra phương án vĩ đại một nước hai chế độ, giải quyết vấn đề Hồng Kông và Ma Cao.

Làm cho Trung Quốc bước vào một thời đại mới. Lịch sử của thành phố Song Giang, dưới sự cải cách lớn của nhà lãnh đạo Trương Nhất Phàm đã bước vào một thời kỳ mới về phát triển kinh tế .

Khu kinh tế mới và phương án cải cách chế độ biên chế với ngành giáo dục nếu thực hiện được thì thành phố Song Giang sẽ thay da đổi thịt. Thực sự đi đầu về cải cách trong nhiều thành phố ở đại lục này.

Tâm trạng của Đoạn Chấn Lâm hôm nay khá tốt. Anh ta về đến văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Trao đổi với Ninh Thành Cương một chút về việc này. Ninh Thành Cương vốn rất phản đối thực hiện việc này nhưng lần này lại đồng ý ngoài tưởng tượng.

Hơn nữa những thay đổi của phương án khiến Ninh Thành Cương gật đầu:
- Tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Thành ủy.