Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 602: Không phải ai cũng có tư cách uống ly rượu này




Hôm nay Lý Hồng đến để tìm tình yêu mình đã đánh mất, không ngờ lại đụng phải Trương Nhất Phàm ở đây.

Hai người đứng đầu thành phố Song Giang, không ngờ lại gặp nhau trong một quán rượu cách Bắc Kinh nghìn dặm. Lúc này, Lý Hồng cũng không có dáng vẻ của một Chủ tịch thành phố, nâng một ly rượu lên, vẻ đôi má ửng hồng, ánh đèn xanh đỏ của quán rượu làm sáng lên khuôn mặt của cô.

Trương Nhất Phàm chưa từng nghĩ đến, một người phụ nữ ba mươi hai tuổi, vẫn có thể trở nên xinh đẹp như vậy. Nếu như không phải trong tối nay, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy vẻ quyến rũ của Lý Hồng. Có thể dáng vẻ khi uống rượu và dáng vẻ bình thường của Lý Hồng, là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Không biết từ khi nào Lý Hồng đã cắt tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, khiến cho người khác đầy thương tiếc. Trương Nhất Phàm chợt phát hiện, mình vốn đa tình như vậy, không ngờ trong tình huống này mới phát hiện ra vẻ đẹp của Lý Hồng.

Một bình rượu đặt trên bàn, khi Trương Nhất Phàm đến, cô đã uống gần hết một nửa. Nhưng Lý Hồng không say, trong khoảnh khắc Trương Nhất Phàm xuất hiện, cô lập tức thay đổi thành một người khác.

Hai người không nói gì nhiều, lại giống một đôi bạn cũ, liếc mắt một cái, uống một ngụm, tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong quán rượu vang lên.

Lý Hồng chưa bao giờ khiêu vũ, ánh mắt liền dừng lại đám người đang lắc lư trong sàn nhảy. Ánh mắt của cô mang theo một nỗi buồn mờ hồ.

Nếu như đổi lại là ngày thường, Trương Nhất Phàm có thể phát hiện được nỗi buồn trên khuôn mặt cô, chỉ có điều đã quen nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cô trong phòng làm việc, vì vậy, khi Lý Hồng vô tình để lộ ra vẻ quyến rũ kia, hắn cũng lơ đãng quên dần đi.

Âm nhạc nổ tung, khiến cho trái tim của mỗi người cũng sôi trào nhiệt huyết, càng nhiều đôi tình nhân không kìm được níu chặt lấy nhau. Mà Trương Nhất Phàm bất kể là lúc nào, cũng vẫn có thể giữ vẻ bình tĩnh này.

Với tính cách của Lý Hồng thì có chút khác biệt.

Lý Hồng là một người giỏi che giấu thế giới nội tâm, mà Trương Nhất Phàm cũng đã được rèn luyện nhiều năm như vậy trong chốn quan trường, từ từ đã trở thành một thói quen riêng biệt của mình. Lại uống hết rượu trong ly rồi, khi hắn đưa tay ra cầm chai rượu, không ngờ Lý Hồng cũng đưa tay ra hướng về phía chai rượu.

Tay của hai người nắm lấy nhau, một cảm giác mềm mại không xương, vô cũng nhẵn mịn, khiến cho Trương Nhất Phàm ngập ngừng một hồi. Lý Hồng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, giống như trước chợt đã từng bừng tỉnh trong phòng làm việc.

Trương Nhất Phàm ngượng ngùng gỡ tay ra, mà Lý Hồng thì lại vẫn yên lặng nhìn hắn. Đôi tay mảnh khảnh trắng như tuyết vẫn cứ nắm chặt chai rượu. Lý Hồng đã uống hết nửa chai Hennessy Xo, vừa nãy Trương Nhất Phàm lại rót đầy một ly, còn lại cũng không nhiều nữa.

Lý Hồng tự rót thêm rượu cho mình, lại đặt lên bàn, Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo cầm lấy, rót đầy ly của mình, một chai Hennessy Xo liền được thanh toán. Trương Nhất Phàm nâng ly lên:
- Hai ly này là tôi nợ cô, khi về Song Giang, tôi trả cô ân tình này.

Lý Hồng khẽ cười một chút:
- Trương Nhất Phàm, đừng tưởng rằng anh là Bí thư Thành ủy, đây là Bắc Kinh, anh chẳng là gì cả.
Lý Hồng uống một ngụm rượu.

- Vốn dĩ tôi chẳng là gì cả.
Trương Nhất Phàm nhớ tới lỗi lầm phạm phải trong hai ngày nay, trong lòng vô cùng buồn bực.

Nếu như thật sự khiến hắn từ bỏ thành phố Song Giang trong lúc này, chắc chắn có chút không nỡ. Nhưng chuyện đã đến ngày hôm nay, e rằng rất khó thay đổi quyết định của hai vị lão gia. Trong cuộc sống của con người sẽ phạm rất nhiều sai lầm, Trương Nhất Phàm thầm khuyên chính mình, không thể té ngã trong cùng một nơi nữa.

Lý Hồng cảm thấy hôm nay Trương Nhất Phàm có chút kì lạ, chẳng lẽ một người bình thường giả vờ mình là một người rất giỏi, rất oai phong, hôm nay cũng có tâm sự ư? Lý Hồng không kìm nổi nhìn hắn một cái.

Quả nhiên trên mặt Trương Nhất Phàm đang mang một vẻ tức giận khác với mọi ngày, Lý Hồng không kìm nổi bật cười.

Thành phố Song Giang có nhiều cán bộ chức vụ lớn bé như vậy, chưa từng có người nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Trương Nhất Phàm? Trước mặt Trương Nhất Phàm , bọn họ người nào cũng tỏ vẻ tôn kính, giống như học sinh tiểu học tuân thủ nội quy vậy. Hôm nay Trương Nhất Phàm ngoài bộ mặt bất cần, còn có chút gì đó mất mát.

Không biết vì sao, Lý Hồng cảm thấy bộ dạng này của hắn rất thú vị, thế là nhướn đôi mày thanh tú một cái, nâng ly lên nói với Trương Nhất Phàm:
- Cheers ——

Hai người cụng ly một cái, Lý Hồng đưa ly rượu kề ngay miệng, uống một ngụm nhỏ. Mà Trương Nhất Phàm rất mạnh mẽ, một ngụm uống cạn. Lý Hồng nhìn dáng vẻ uống rượu của Trương Nhất Phàm, liền biết ngay hắn đến để giải sầu.

Thế là Lý Hồng lại gọi thêm một chai Hennessy Xo, Trương Nhất Phàm cầm lấy chai rượu, rót đầy cho mình, Lý Hồng nói:
- Anh đến đây uống rượu hay là bị nghiện rượu vậy, ra đây bán rượu hả?

Trương Nhất Phàm mặc kệ cô, lại châm thuốc, Lý Hồng liền nheo mắt nhìn hắn. Nhưng trong quán rượu, khắp nơi đều là người hút thuốc, cô cũng không buồn ngăn cản. Chỉ có điều nhìn Trương Nhất Phàm tràn đầy tâm sự, Lý Hồng suy nghĩ trong lòng.

Cái tên này hình như gặp phải chuyện không vừa lòng, nghĩ đến mấy năm nay thăng quan tiến chức thuận lợi, từng bước thăng chức, trong lòng Lý Hồng liền có một cảm giác không chịu thua.

Một cô gái ba mươi hai tuổi leo lên được vị trí Giám đốc sở, không gặp nhiều trong chốn quan trường. Vốn dĩ năm sau chuẩn bị chuyển lên Bộ ngoại giao, không ngờ bị Trương Nhất Phàm gây sức ép ở thành phố Song Giang, kéo cô xuống vũng nước đục này.

Từ quan điểm cá nhân, Lý Hồng luôn có thành kiến với Trương Nhất Phàm. Có lẽ tất cả chuyện này đều do hoàn cảnh của nhà họ Trương, nhưng từ sau khi cô đặt chân đến thành phố Song Giang, từ từ phát hiện Trương Nhất Phàm không xấu giống như trong tưởng tượng của cô. Trải qua sự kiểm tra nhiều mặt, cô không thể không thừa nhận, Trương Nhất Phàm là người trẻ tuổi có năng lực.

Rất nhiều người đều nói người trẻ tuổi thì không bền vững, khi Lý Hồng leo lên được, cũng đã từng có người tạt gáo nước lạnh vào mặt cô. Cô hiểu rằng một cán bộ Giám đốc sở ba mươi tuổi thì có biết bao lời phê bình?

Có lẽ là tình hình trong nước của Trung Quốc đã kìm hãm sự phát triển của những người trẻ tuổi, mà Lý Hồng cũng kiên quyết cho rằng, cán bộ cần phải trẻ hóa. Mà chỗ sai là một đám cán bộ chung một mái nhà, người nào cũng tuổi già sức yếu, không có một chút chí tiến thủ nào.

Ban lãnh đạo hiện giờ của thành phố Song Giang, cuối cùng cũng thay đổi tình trạng nặng nề trầm lặng, từ sau khi Trương Nhất Phàm về đây, một vài cán bộ đã có tuổi từ từ lùi về tuyến hai. Như Đoạn Chấn Lâm, Tần Xuyên, Quan Bảo Hoa, Từ Yến, Diệp Á Bình v.v… đều là những cán bộ quan trọng, đều ở tuổi bốn mươi hoặc dưới bốn mươi. Đây chính là điểm mới trong ban lãnh đạo của thành phố Song Giang.

Càng ngày Lý Hồng lại càng phát hiện, khi bộ máy lãnh đạo này tràn đầy chí tiến thủ, tất cả những điều này đều có liên quan đến Trương Nhất Phàm. Lý Hồng nâng ly lên, nhìn Trương Nhất Phàm ra hiệu, sau khi uống hết rượu, đôi môi đỏ mọng của cô lại càng quyến rũ hơn.

Trương Nhất Phàm nhìn bộ dạng của cô, ngược lại cảm thấy có chút kì lạ, luôn có một cảm giác trong lòng nói:
- Đây không phải Lý Hồng, đây nhất định không phải Lý Hồng.

Nhưng Lý Hồng cứ đối diện nói với hắn:
- Anh biết không? Mục đích ban đầu khi tôi đến thành phố Song Giang là muốn điều tra anh.

Trương Nhất Phàm tỏ vẻ không sao cả lắc đầu:
- Điều này không quan trọng nữa, rốt cuộc chẳng phải cô vẫn có hứng đến, mất hứng mà về? Còn để bản thân mình nhốt ở thành phố Song Giang.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy thật buồn cười.

Bởi vì hắn biết rằng, đây vốn không phải ý của Lý Hồng. Hơn nữa Thủ tướng Chu đã nhấn mạnh, để cô ở lại thành phố Song Giang, trên cơ sở rèn luyện thêm chút nữa. Lý Hồng gật đầu:
- Nhưng mà tôi cũng không thất bại hoàn toàn, chí ít cũng đã cho tôi biết anh là một người như thế nào.

Trương Nhất Phàm cười nói:
- Nghe nói đã có vài cán bộ cấp sở thất thế trong tay cô.

Về mặt chấp hành kỷ luật của Đảng, Lý Hồng luôn được Thủ tướng Chu tín nhiệm, một người nếu rơi vào tay của cô, có thể khiến cô ra mặt điều ra, thời gian sống phóng khoáng cũng không được nhiều nữa.

Nhưng lần này, mệnh lệnh mà cô chấp hành là, chủ yếu là điều tra mối quan hệ giữa nhà họ Phương, họ Lý, còn có họ Trương, cho nên, cô không để ý lắm đến cuộc sống đời tư của Trương Nhất Phàm, nếu không với sự khôn khéo của Lý Hồng, e rằng chuyện giấu được cô sẽ không quá nhiều.

Từ trước đến này Lý Hồng chỉ rung động với một người đàn ông, nhưng người đàn ông đó đã chết rồi. Bởi vậy, trong tính mệnh cô cũng không có quá nhiều tình cảm. Có người nói máu của cô cũng lạnh lùng như khuôn mặt của cô, nhưng cũng vì vậy, mà nhiều lần được Thủ tướng Chu biểu dương.

Nghe thấy lời của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng cười lạnh lùng nói:
- Những người như bọn họ, chết cũng chưa hết tội.
Lời nói vừa dứt, liền nhìn thẳng Trương Nhất Phàm:
- Nếu như lúc đầu tôi phát hiện anh có gì không bình thường, cũng sẽ không nương tay như vậy.

Giọng điệu nói chuyện của cô hoàn toàn rất chân thật đáng tin, Trương Nhất Phàm cười nhạt nói:
- Đáng tiếc cô không còn cơ hội nữa.

- Là ý gì?
Lông mày Lý hồng vểnh lên, không hiểu ý trong lời nói của Trương Nhất Phàm.

- Cô sẽ không muốn đi điều tra nữa chứ? Song Giang vừa mới trở lại quỹ đạo.

Trương Nhất Phàm đứng lên:
- Trên thế giới này, không rời khỏi ai thì trái đất sẽ không quay nữa. Yên tâm đi! Song Giang vẫn là Song Giang, vẫn với mục tiêu to lớn là trở thành một thành phố lớn thứ hai như tỉnh Tương trong tay cô.

- Ngồi xuống!
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi, Lý Hồng đột nhiên đứng dậy kéo hắn lại, Trương Nhất Phàm không đi được, lại ngồi xuống.

Rất kì lạ, Lý Hồng giống như thành một người khác vậy, chủ động rót đầy rượu cho Trương Nhất Phàm:
- Tối hôm nay, không say không về.

Trương Nhất Phàm chưa kịp từ chối, không biết từ lúc nào, sau lưng lạ thêm một người nữa. Một người đàn ông rất khôi ngô tuấn tú, rất cao to, lại có thái độ phi phàm. Lưng Trương Nhất Phàm hướng ra cửa, người đàn ông ấy đến sau lưng mình, hắn hoàn toàn không biết gì.

Người nay giơ tay nhấc chân lên, mang theo một khí chất đế vương mơ hồ, hình như mỗi một động tác được miêu tả sơ lược của anh ta, đều đủ khiến cả thế giới phải khâm phục. Tiếng nhạc trong quán rượu, không ngờ theo anh ta đi đến, mà còn chầm chậm trầm xuống.

Rất nhiều nam nữ đang nhảy vặn vẹo trong sàn nhảy, sau khi nhìn thấy người này, liền an phận lui về chỗ ngồi. Một vài cô gái giống như dại trai nhìn về người đàn ông khí chất nho nhã này. Mà trong mắt đối phương, không ngờ lại rất coi thường tất cả, nhìn thẳng vào Lý Hồng, giống như tromg thế giới của anh ta, chỉ có một mình Lý Hồng tồn tại.

Sự xuất hiện của người này, khiến cho những vị khách biết điều lùi về sau vài bước, trong mắt thêm vài phần ngưỡng mộ và sợ hãi. Khi Lý Hồng nhìn thấy người này, hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, không coi ai ra gì nói với Trương Nhất Phàm :
- Cheers——

Trương Nhất Phàm đang nâng ly, một bàn tay năm ngón thon dài liền đưa qua, đặt lên ly, nói một giọng lạnh lùng:
- Không phải người nào cũng có tư cách cùng uống ly này, hôm nay tâm trạng tôi tốt, không tính toán với anh, anh có thể đi rồi.