Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 697: Bọn chúng không thể sống yên ổn




- Mau, mau! Các anh còn ngơ ngác đứng đó làm gì nữa?
Bí thư Ngô vội muốn chết, nghe nói xe của nhà máy dược Trường Bạch Sơn, trên đường đi bị người ta chặn đánh, làm sao y còn có tâm trạng lo chuyện khác nữa, lập tức kêu mọi người lên xe, mau chạy đến nơi xảy ra sự cố.

- Lái xe nhanh chút.
Bí thư Ngô thúc giục tài xế một tiếng, thực ra với mặt đường như vậy, tốc độ xe đã là rất nhanh. Tài xế không dám chậm trễ, tăng tốc thêm lần nữa.

Người đưa tin ban nãy, là Bí thư chi bộ ở thôn, nghe nói trong thôn lại đánh nhau, ông ta liền ra xem. Không ngờ đến vừa tới nơi, thì mọi chuyện đã xong hết.

Đối phương giải thích, mình là người của nhà máy dược Trường Bạch Sơn đến đầu tư, hôm nay đang trên đường đi đến huyện Giang Hoá để ký hiệp ước, không nghĩ tới đụng phải đám người này. Thực ra chuyện tông xe, do bọn họ lao tới, bên cạnh lại là góc chết, không ai tránh được chuyện này.

Mình đã đồng ý dẫn bọn họ đến bệnh viện, hoặc là bồi thường, nhưng những người này giống như sư tử há miệng vậy, một mực đòi hai vạn. Thế là hai bên đã xảy ra tranh chấp, sau đó thì đánh nhau.

Bọn họ rất hung dữ, còn đập bể hai chiếc xe ô tô, làm cho nhà đầu tư rất tức giận, nên mới ra tay dạy dỗ. Bây giờ, những người gây sự, đều nằm trên đường, cản trở giao thông, không cho bất kì chiếc xe nào đi qua.

Bí thư chi bộ tìm hiểu tình hình, lập tức chạy tới thông báo, không ngờ đến ở đó lại gặp phải lãnh đạo huyện. Trên ti vi Bí thư ở thôn đã thấy qua hai vị quan phụ mẫu, lại nhìn đến xe của bọn họ, liền vội vàng quát lên.

Biết được tình hình từ chỗ Bí thư chi bộ, Bí thư Ngô rất tức giận, lập tức gọi điện thoại đến cục Công an, Kêu Cục trưởng đích thân dẫn lính đến bắt người. Rốt cuộc là ai? Dám phá hỏng việc hệ trọng ở trong huyện.

Có nhiều nhà đến để phản lại bọn chúng!

May mắn cho bọn họ, xóm này chỉ có hai mươi mấy hộ gia đình. Bí thư Ngô ra lệnh, đoàn xe cấp tốc đi trước, không ngại gió bụi nhanh chóng tiến đến địa điểm xảy ra tai nạn.

Bạch Khẩn và hai tên lái xe, trợ lý kiêm cố vấn, chờ ở trên đường, xe của bọn họ bị mấy người giả chết nằm trên mặt đường cản trở, không đi được.

Ô ô --- ô ô --- tiếng xe cảnh sát đến gần, mười mấy người nằm trên mặt đất, có người nghe thấy âm thanh đứng lên bỏ chạy. Bạch Khẩn cũng không cản lại, chỉ cần để lại một hai tên là được, còn bắt những kẻ kia là chuyện của cảnh sát.

Tóm lại vẫn là không đủ mạnh, không dám giằng co tiếp ở đây. Xe cảnh sát tiên phong đã đến, mấy người cảnh sát nhảy xuống, hô to không được nhúc nhích. Bạch Khẩn nhìn bọn họ, không nhịn được cười.

Nếu có thể đi, bọn chúng đã chạy từ trước rồi.

Thoạt nhìn có dáng người rất giống đội trưởng đi tới,
- Ai là người phụ trách nhà máy dược Trương Bạch Sơn?

Bạch Khẩn nhìn ông ta, không hề lên tiếng. Đội trưởng biểu hiện có chút không hài lòng, cũng phách lối đấy chứ, tất nhiên không bằng mình. Ông ta nhìn vài tên bị thương đang nằm trên đường, thầm nhíu mày.

- Những người này bị ai đánh bị thương vậy?

Một gã lái xe nói:
- Là bọn họ ra tay trước, chúng tôi mới đánh trả lại.

Nhưng mà, nhìn thân hình hai người lái xe, chẳng ra làm sao, chỉ có Bạch Khẩn còn được một chút. Đúng là không thể tin vào những tên cảnh sát, làm sao mà bọn người này lại được thả ra.

Mọi thứ trước mắt, cứ như là một câu đố khó giải, hai người tài xế kia xem ra cũng không lợi hại như vậy, nhìn mặt mũi bọn chúng sưng vù, khốn khổ hết sức. Còn hai cô gái trẻ, vẻ mặt hoảng sợ, càng không phải là người biết võ.

Đội trưởng đang phân tích mọi thứ trước mắt, mấy chiếc xe khẩn cấp ở huyện đang tới, xe còn chưa dừng hẳn, Bí thư Ngô và Chủ tịch huyện Tiêu trên xe nhảy xuống, chứng kiến mọi thứ trước mắt.

Hai người đều lúng túng, nên làm như thế nào đây? Lớn chuyện rồi.

Nhìn thấy Đội trưởng còn đang đứng ngớ ra, Bí thư Ngô mắng,
- Khốn khiếp! Còn không bắt hết những người này đi về.

Sau đó y chạy tới,
- Tiểu thư Bạch, mọi người không sao chứ!

Thấy vài người đứng sau Bạch Khẩn, Bí thư Ngô khóc không ra nước mắt. Bạch Khẩn thản nhiên nói:
- Nhờ hồng phúc của Bí thư Ngô, chúng tôi không sao!

Nghe thế, sắc mặt của Bí thư Ngô giống y hệt như bị người ta đánh vậy, nóng hừng hực. Mọi người đều có bộ dạng như thế, còn nói không có việc gì sao? Nhìn hai chiếc xe khẩn cấp, trong lòng Bí thư Ngô rối lên. Này chó Nhật!

Lúc này, Cục trưởng Cục công an cũng đích thân đến đây, ông ta nhanh chóng và quyết đoán, cho cấp dưới đưa hết bọn người giả chết trên mặt đường kia đi. Hiện giờ không cần biết là lỗi của ai, cản trở đường đi, không sai cũng chết.

Chứng kiến cảnh này, y cũng rất hối hận, sớm biết như vậy thì tự mình đi cùng bảo vệ rồi. Bởi vì Bí thư Ngô dặn dò qua, lần này tuyệt đối không được để xảy ra bất kì chuyện gì, không nghĩ đến lũ khốn này lại gây náo loạn.

Thấy tình hình này, dự đoán là hai xe va chạm phải nhau, dẫn đến đánh nhau. Nhưng mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không thông, mười mấy thanh niên này, làm sao mà bị đánh đến nỗi nằm sấp xuống mặt đất chứ?

Không thể tin nổi!

Lúc đem vài người trên mặt đường mang đi, ông Cục trưởng này, sao lại không hiểu.

Khó được như nông dân ở đây, rất có tình nghĩa? Bao vây tấn công lũ khốn khiếp? Loại giả thiết này hiển nhiên là không có khả năng, ở thời đại này rất ít người thấy việc nghĩa mà ra tay giúp đỡ! Sợ mang lại phiền phức càng ngày càng nhiều.

Lúc sau, hỏi thăm một người trong thôn, rốt cuộc cũng biết được tình hình thực tế, đương nhiên ông Cục trưởng kia đang đứng ở đó ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm Bạch Khẩn. Không thể nào! Tiểu thư Bạch không ngờ lại là một cao thủ?

Trong nhóm lưu manh có vài người kêu oan, ông Cục trưởng đang đứng trước mặt Bí thư Ngô, tát cho gã một cái. Trả lại các anh tiếng hô hào đó!

Chủ tịch Tiêu và Bí thư Ngô rầu muốn chết, bọn họ đến tạ lỗi với Bạch Khẩn, Bạch Khẩn vẫn quan tâm đến chuyện đầu tư, cũng không so đo với bọn họ. Nhưng sự việc hôm nay, quả là không ưa, vì lợi ích dài lâu của công ty, cô đành phải bỏ qua.

- Bí thư Ngô, Chủ tịch huyện Tiêu, chúng tôi chỉ bị xây xát nhẹ thôi, phiền đến các ngài điều động xe khẩn cấp, đưa chúng tôi đến thành phố Vĩnh Lâm, Chuyện hợp đồng, khi khác mới nói!

Những lời nói của Bạch Khôn, là một bom tấn, làm cho sắc mặt của Bí thư Ngô và Chủ tịch huyện Tiêu biến sắc, đầu óc choáng váng, thầm nghĩ chuyện này tiêu rồi. Nhưng Bạch Khẩn nói rất có lý, vài người bọn họ chỉ bị xây xát nhẹ, cũng không thể làm việc, người ta sống chết ra sao cũng mặc kệ. Hơn nữa trong tình huống này, ai còn tâm trạng suy nghĩ việc ký hiệp ước chứ?

Vì thế, Bí thư Ngô chỉ biết cười,
- Tôi sẽ tiễn tiểu thư Bạch, phí điều trị hôm nay, chính quyền sẽ trả, chính quyền sẽ trả.

Bạch Khẩn nói:
- Bí thư Ngô có trăm ngàn công việc, làm sao có thể làm phiền Bí thư Ngô, cho chúng tôi mượn chiếc xe là được rồi.

Bí thư Ngô làm sao có thể để bọn họ đi như vậy chứ? Nếu chẳng may bọn họ một đi không trở lại, thì mình phải đích thân mang đầu đi gặp Bí thư Trương. Ôi!

Nghĩ qua nghĩ lại, Bí thư Ngô kéo Chủ tịch huyện Tiêu qua một bên, hai người sắp xếp phân công:
- Tôi mang một nhóm người dẫn người của tiểu thư Bạch đi khám, còn anh lập tức về huyện chờ tin tức của tôi. Còn chuyện xe, anh mau chóng nghĩ cách giải quyết. Lai lịch của những người này, cũng phải sớm tra ra, nếu không thì không thể báo cáo đó.

Chủ tịch huyện Tiêu biết việc này có liên quan đến lợi ích, nếu việc này lan ra ngoài, chức vụ của mình và Bí thư Ngô cũng khó duy trì. Đây là sự thật chắc chắn, hiện nay việc duy nhất có thể làm, chính là làm cho bọn Bạch Khẩn nguôi giận, sau đó từ từ giải quyết.

Hai người phân công, Bí thư Ngô cố ý cùng mấy người Bạch Khẩn về Vĩnh Lâm, Bạch Khẩn biết bọn họ cũng lo lắng, cũng khó xử. Nếu là địa phương khác, Bạch Khân sẽ sớm thoát thân chạy lấy người. Nhưng việc hôm nay, không nên làm lớn chuyện.

Nếu không cô cảm thấy có lỗi với Bí thư Trương. Thêm vào đó, thái độ của Bí thư Ngô và Chủ tịch huyện Tiêu, rất là cung kính trước mặt mình, không dám có chút đắc tội.

Thật sự xảy ra sự việc này, không liên quan đến bọn họ, Bạch Khẩn là một người yêu ghét rõ ràng.

Chỉ có điều việc ký ước, hôm nay coi như là xong, nhìn phản ứng của Công an huyện Giang Hoá. Chờ bọn họ điều tra rõ việc này, thì mình sẽ quyết định ngày nào ký hiệp ước.

Sau đó chia làm hai, Bí thư Ngô dẫn theo bốn gã cảnh sát, tất cả cùng Bạch Khẩn bọn họ về Vĩnh Lâm để khám bệnh. Chủ tịch huyện Tiêu và Cục trưởng Cục công an ở lại xử lý chuyện này.

Nhìn đám người này, Chủ tịch huyện Tiêu lại nổi giận, nói một câu rồi đi,
- Nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ mọi việc!

Lại nhìn thấy bộ mặt hai chiếc xe của nhà máy dược Trường Bạch Sơn hoàn toàn thay đổi, khiến cho người ta đau lòng. Những người này chỉ sợ là cố ý, nếu bắt đền, cần gì phải đập xe?

Bí thư Ngô ở trong xe, mời Bạch Khẩn lên xe của mình, giải thích và nhận lỗi. Một Bí thư huyện uỷ, có thể làm được như vậy, Bạch Khẩn cảm thấy y cũng không đáng trách.

Bí thư Ngô tận tình khuyên bảo như vậy, chỉ không muốn mình mang việc này nói ra ngoài. Yêu cầu này dường như có chút quá đáng, Nhưng Bạch Khẩn hiểu được nỗi khổ của ông ta.

- Yên tâm đi, Bí thư Ngô, việc hôm nay, tôi sẽ không nói cho Bí thư Trương biết. Chỉ là không khí này Giang Hoá, đúng là làm người ta có chút lo lắng. Chẳng may nhà máy của chúng tôi, phát sinh sự việc như thế, tôi biết khóc cùng ai đây?

- Đảm bảo không có, đảm bảo không có!
Bí thư Ngô có thể nói được là làm được, nhưng Bạch Khẩn không muốn y ăn hiếp mình. Phải quan hệ tốt với chính quyền, nếu không sẽ có nhiều chuyện phiền toái về sau.

Trong lúc năm người Bí thư Ngô và Bạch Khôn về Vĩnh Lâm, Hoàng Tử Kỳ nhận được điện thoại,
- Ông chủ, sự việc nghiêm trọng đây. Bọn họ trên đường đi Giang Hoá, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên hôm nay việc ký hiệp ước bị huỷ bỏ.

- Tốt.

Hoàng Tử Kỳ gác điện thoại, không nhịn được vỗ cái bàn cái, hai mắt phát ra ánh hào quang âm u. Họ Bạch kia, muốn làm ở chỗ tôi hay sao, ở Giang Hoá thì đừng mơ, ông đây sẽ không nhẹ tay với các ngươi đâu.

Mấy ngày nay Hoàng Tử Kỳ cũng không yên tâm, Thành uỷ quyết định điều y đi, đến cục Bảo vệ môi trường thành phố. Người mới ứng cử vào chức Bí thư còn chưa xác định, mặc dù đã được tăng lên nửa bậc, nhưng quyền lực nhỏ, Hoàng Tử Kỳ rất không thoải mái.

Đó chính là điểm yếu của mình, lúc bình thường, y chắc chắn phải giãy giụa một phen, còn lần này y cũng không còn cách nào. Bởi vì ở Tỉnh ra lệnh, nhất định phải có người phụ trách nhà máy dược Trường Bạch Sơn. Y là Bí thư huyện, y không nhận trách nhiệm này thì ai nhận đây? Hơn nữa những người khác cũng không thể đảm trách.

Bởi vậy, trong lòng Hoàng Tử Kỳ rất phiền muộn. Liền diễn ra trò này, chuyện mình không làm được, ở huyện Giang Hoá cũng đừng mong ai có thể làm, mọi người đều không thích ăn trái ngon.

Quan trọng hơn là, y có thể từ người bạn tốt là Chủ tịch huyện Tiêu, đúng lúc biết được tiến độ đàm phán. Vì thế, lần này y sắp xếp rất tốt, nghe nói hợp đồng không được ký, cuối cùng trong lòng y cũng có ác khí.

Tuy nhiên, Hoàng Tử Kỳ rất hận Bạch Văn Thiên, lão đó khiến cho y bị mất trắng hai triệu, lại đánh mất chức Bí thư huyện uỷ này. Thù này, không đội trời chung, cho dù nhà máy thứ hai của Trường Bạch Sơn hoàn thành, y thề sẽ không để cho bọn chúng được sống yên ổn.