Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 891: Ý tưởng mới




Biện pháp này của Lý Đình Đình tuy rằng hơi ngu, nhưng chắc chắn rất hữu dụng.

Phương Tấn Bằng không còn cách nào khác, bản chất của việc này vốn đã có sẵn âm mưu. Tuy rằng chiêu này không thể đánh tan Dương thị, nhưng gây ra những tổn thất rất lớn và hoang mang cho Dương thị.

Tài sản của Dương thị cũng rất nhiều, ngoại trừ các xí nghiệp sản xuất, còn có bất động sản, điện ảnh và truyền hình,… đột nhiên Lý Đình Đình ra độc chiêu, bán hết các nhà cung ứng linh kiện và nguyên vật liệu của họ, làm cho Dương thị lâm vào tình trạng khó khăn.

Dương thị vì giảm bớt tình trạng khó khăn, chỉ có thể tìm kiếm những sản phẩm cùng loại trên thị trường , nhưng rất nhiều linh kiện đều là những mẫu mà Dương thị đã cung cấp trước đây.

Những đồ vật này do Dương thị tự mình thiết kế, và quy định làm nguyên bộ sản phẩm, chỉ có một không hai trên thị trường. Vấn đề Dương thị căm tức chính là đây.

Một mẫu hình thiết kế khuôn đúc nhỏ đưa đi chế tạo, ít nhất cũng cần một đến hai tháng, khuôn đúc lớn phải lâu hơn. Tuy rằng Lý Đình Đình không hiểu, nhưng cô nghe Phương Tấn Bằng nói, mới nghĩ ra kế sách ác độc này.

Dương Lam biết trong thời gian này, quan trọng không phải là việc thưa kiện các nhà cung ứng, hơn nữa phải nhanh chóng điều chỉnh tài chính, tạm thời thay đổi tình cảnh khó khăn.

Ánh mắt của Lý Đình Đình rất bay bổng, có một chút trêu tức, cho đến nay, Lý Đình Đình chính là công chúa nhỏ trong nhà, người trong nhà nuông chiều cô, người xung quanh làm cho cô, từ nhỏ đã tập quen tính tình kiêu căng cho đến lớn.

Trên xã hội, những người làm cho cô có chút phật ý, những người đó đều đáng chết. Người như cô, trước giờ chưa từng nói đạo lý.

Nguyên nhân chính là từ nhỏ đã có ý nghĩ này, Lý Đình Đình tưởng tượng, mình có thể thao túng thế giới này, điều khiển bọn đàn ông trên thế giới. Bởi vậy, cô đối với chuyện tam tòng tứ đức mà trên sách cổ đã nói, cảm thấy đó là sỉ nhục cho con gái, cô nói, tôn trọng tam tòng tứ đức, cũng có thể là đàn ông, dựa vào cái gì mà nói thế giới này là của đàn ông?

Cô nói thẳng với bạn bè những chuyện này, tôi muốn làm Võ Tắc Thiên, chơi cho chết những người đàn ông của các ngươi.

Những lời này, trở thành danh ngôn của Lý Đình Đình.

Cũng khiến cho một số đứa con gái, theo cô điên cuồng.

Trương Nhất Phàm trong mắt cô, tuy là một công tử bột. Đó là trước đây cô thấy Trương Nhất Phàm, vẫn luôn gọi hắn là công tử bột. Không ngờ công tử bột này, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lại trở thành một người tung hoành trong chốn quan trường.

Trên thế giới này có rất nhiều kẻ phản bội, Lý Đình Đình chính là một trong số đó, hơn nữa cô vốn có bản chất phản động.

Cô là nữ Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Hoa Sơn, thiên kim tiểu thư, trị giá hơn trăm triệu. Cô cũng là người thừa kế hợp pháp và duy nhất của Lý gia. Có được thân phận này, có rất ít người có thể so với cô.

Giờ phút này, Lý Đình Đình cứ nhìn Trương Nhất Phàm như vậy, cô muốn thấy người con trai từng khiến tập đoàn Hoa Sơn lâm vào tình cảnh khốn khổ, cúi đầu trước mặt mình.

Nếu có thể, thậm chí Lý Đình Đình muốn dùng cách thức của mình, nhục mạ hắn, làm cho những người trong Trương gia, thấp hèn cầu xin mình.

Nếu có thể báo được mối thù năm đó, hẳn là một chuyện cực kì thoải mái?

Dương thị phụ thuộc vào Trương gia, nhớ năm đó, Lý gia và Trương gia đều đến cầu hôn, Dương thị chọn Trương gia. Đem đứa con gái của Dương gia gả cho Trương Chấn Nam, bởi vậy năm đó tập đoàn Hoa Sơn liền mượn cơ hội này, hung hăng đánh vào Dương thị. Không ngờ thù này, khiến cho Trương Nhất Phàm quay về.

Bây giờ Lý Đình Đình nghĩ, chinh phục người đàn ông trước mắt của Trương gia. Bất luận dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể đạt mục đích, cô sẽ không từ thủ đoạn.

Trương Nhất Phàm lớn nhuư ậy, chưa từng có người con gái nào, dùng ánh mắt này nhìn hắn. Hắn hạ mình,

Lý Đình Đình, tôi khuyên cô nên từ bỏ kế hoạch này đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

- Ha ha ---

Lý Đình Đình cầm ly rượu lên, chậm rãi thong thả bước đến bên Trương Nhất Phàm,

Chắc anh đang nghĩ sẽ dùng đến biện pháp lúc trước đối phó với tập đoàn Hoa Sơn? Ha ha… không thể được rồi.

Lý Đình Đình dùng thân hình không nở nang của mình, cạ nhanh vào lưng của Trương Nhất Phàm, sau đó cúi người xuống, cái miệng nhỏ nhắn ở bên tai Trương Nhất Phàm thích thú cười nói:

Trương Nhất Phàm, trong mắt tôi, anh chính là một công tử bột. Một công tử bột rất hấp dẫn. Thế nào? Nếu anh không ngại, đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ không làm khó Dương thị nữa, xem như nể mặt anh.

Lý Đình Đình đứng lên, khẽ cười nói:

Nếu như cô làm được, tôi sẽ suy nghĩ.

Tay của cô, khoác lên vai Trương Nhất Phàm, hơn nữa cạ bộ ngực kia vốn không đầy đặn của mình vào, có vẻ một chút cũng không ngại muốn Trương Nhất Phàm lợi dụng vậy.

Trương Nhất Phàm đẩy tay cô ra, nghiêm mặt nói,

Lý Đình Đình, tôi không phải đến để xin cô, mà là tới cứu cô. Hi vọng cô đừng có mang tai hoạ đến cho gia đình của cô.

Trương Nhất Phàm lấy điếu thuốc ra, hút một cách thong dong, nhìn Lý Đình Đình nói:

Hơn nữa tôi không thích con gái da đen, cô không chỉ có bên ngoài đen, ngay cả trong tim cũng đen.

Tức chết Lý Đình Đình, đạp chân nói:

Trương Nhất Phàm, anh đừng có quá đáng quá đó!

Trương Nhất Phàm đứng lên,

Ồ, nếu lần sau gặp, nhớ nâng ngực chút, nhỏ như vậy cũng không ngại ra gặp người à. Không có người đàn ông nào thích đâu!

Ầm ---

Một cái chén văng qua đây, Trương Nhất Phàm thoáng chốc đã né được, từ từ bước đi.

Lý Đình Đình tức đến xanh mặt, vốn muốn đùa giỡn chút với Trương Nhất Phàm, không ngờ lại bị hắn giỡn lại. Không, nói đúng ra là bị hắn đả kích đến nổi thành người tàn tật.

Gái già máy bau phẳng sao? Gái già đen sao?

Lý Đình Đình tức giận rầm rầm ngồi ở đó, vẫn chưa hết giận.

Phương Tấn Bằng ngồi trên xe lăn, chứng kiến toàn bộ sự việc, thấy Trương Nhất Phàm rời khỏi, y mới lấy ghế ngồi qua đây.

Lý Đình Đình vẫn còn rất giận, thì Phương Tấn Bằng lại qua đây,

Cô không nên chấp nhận chuyện này!

Lý Đình Đình thấy y, xả hơi nói câu,

Sợ cái gì, thật sự không thể trêu vào bọn Trương gia sao?

Phương Tấn Bằng thấy cô như vậy, lắc lắc đầu, không phải người làm chuyện lớn.

Nếu cô cứ như vậy, sẽ rất bị động, tôi tin rằng với sự thông minh của Dương thị và Trương gia, rất nhanh bọn họ sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề. Hay là cô hãy suy nghĩ một chút về mình đi!

Lý Đình Đình nói:

Phương gia và Lý gia, liên kết với nhau không đấu lại bọn Trương gia sao, vậy những người đàn ông của các anh đúng là đồ bỏ đi!

Trương Nhất Phàm bước ra Hội sở, gặp Thẩm Kế Văn ngay dưới lầu, Thẩm Kế Văn vội hỏi hắn:

Thế nào?

Là Lý Đình Đình giở trò, chính cô ta đã thừa nhận.

Sau khi lên xe, Trương Nhất Phàm ngồi trong xe, lấy di động ra.

Chị dâu, là em.

Lam Lam nghe ra giọng của Trương Nhất Phàm, cô nói:

Nhất Phàm, thế nào rồi? Có câu trả lời chưa?

Ừ! Vừa rồi em hỏi qua, là con gái của Lý Hoa Sơn, Lý Đình Đình giở trò sau lưng. Chính cô ta thừa nhận.

Chị dâu nói:

Thật ra sớm chị đã nghĩ ra, nhưng không có chứng cứ.

Trương Nhất Phàm nói,

Chị chuẩn bị lên Toà án đi! Đối với những thương gia cung ứng, không cần nương tay.

Chị dâu nói,

Mấy ngày nay tôi đã cho người đi điều tra, một chút manh mối cũng không có, lần tố tụng này làm sao mà đánh?

Trương Nhất Phàm liền nghĩ tới Ôn Nhã, cô ấy không phải luật sư giỏi nhất sao? Tin rằng quan toà kinh tế này, đối với Ôn Nhã, chỉ là một bữa ăn sáng. Vì thế hắn nói:

Như vậy đi, qua vài ngày, em sẽ giới thiệu với chị một luật sư. Cô ấy chắc được.

Chị dâu nói,

Đúng là nên kiện một lần, giở một chút thủ đoạn ra. Cho dù chị có chi toàn bộ tiền cho khách mời, cũng không tha cho những nhà có lợi quên nghĩa được. Chị nhất định phải cho bọn họ biết Dương thị không dễ đụng tơi.

Dương Lam Lam cũng tức giận, nói ra rất có khí phách.

Trương Nhất Phàm nói:

Như vậy đi, nếu cần tiền, trực tiếp nói với Tiểu Phàm. Còn nữa, chị dâu, tôi muốn nói với chị chút. Sau khi xong chuyện này, chị đích thân tổ chức một dây chuyền sản xuất, tất cả linh kiện và nguyên vật liệu, mình tự sản xuất. Khống chế toàn bộ dây chuyền sản xuất, như vậy sẽ không có ai có thể làm khó chị.

Chị dâu đáp:

Trước đó tôi cũng nghĩ qua cách này, chỉ có điều giai đoạn đầu vốn bỏ ra nhiều quá, hơn nữa chị cũng không nghĩ sẽ phát triển ở mặt này. Ông Lý cũng nói qua, trong mười mấy hai mươi năm ở Trung Quốc, bất động sản rất có triển vọng, bởi vậy chị đem toàn bộ công sức và tài chính, đầu tư hết vào các dự án bất động sản.

Hướng này không tệ.

Trương Nhất Phàm rất tán thành cách nhìn của chị dâu, chị dâu nói:

Nếu họ muốn dùng chiêu này đối phó chị, chị sẽ làm cho bọn họ gieo gió gặt bão, không sản xuất cái này. Xem họ làm gì được chị? Tất cả tổn thất của chị, đều phải được lấy về từ tay bọn họ!

Quả nhiên chị dâu rất quyết đoán, thà đau ngắn còn hơn đau dài, không ngờ cô quyết định, buông toàn bộ dây chuyền sản xuất. Lúc Trương Nhất Phàm nghe xong, cũng thầm khâm phục sự quyết đoán của chị dâu.

Hắn nói với chị dâu:

Em hoàn toàn ủng hộ chị!

Sau khi gác điện thoại, Trương Nhất Phàm suy nghĩ, mình có nên làm gì nữa không? Mình đã có tài nguyên nhân lực tốt như vậy, không cố gắng lợi dụng, không phải quá lãng phí sao?

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Trương Nhất Phàm có một ý tưởng mới.