Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 944: Bố mày sẽ đào hố chôn mày




Vào thứ Hai Trương Nhất Phàm vừa mới bước vào văn phòng, thư ký Đằng Phi đang dọn dẹp, nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào, lập tức nói:
- Chào Bí thư Trương!
Sau đó đi rót trà cho Trương Nhất Phàm, bởi vì việc phân công chưa được định cụ thể, Trương Nhất Phàm tạm thời được nhàn hạ.

Hắn gật gật đầu, tiếp nhận nước trà do Đằng Phi rót cho, rồi trong lòng cân nhắc tâm tư của Thẩm Hoành Quốc.

Thẩm Hoành Quốc lần đầu đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, chắc hẳn anh ta cũng muốn có phiên làm. lúc trước bởi vì Tạ Kiến Quốc ở đây, bọn họ có vẻ giống như hai người hơi có cùng chung mối thù. Bây giờ Tạ Kiến Quốc đi rồi, tâm tư của Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ, lại hoàn toàn khác hẳn.

Bọn họ cũng sẽ giống như những người trong quan trường tranh quyền đoạt lợi đó không?

Bọn họ trước kia là một tổ hợp rất tốt, hiện tại khi gặp phải xung đột giữa quyền lực và ích lợi của mình, tâm tư của hai người sẽ lại thế nào? Trương Nhất Phàm thật là không hy vọng nhìn thấy Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc tranh đấu gay gắt với nhau.

Nếu nói vậy, hắn ngược lại khó mà làm người. Tuy nhiên hắn tin tưởng Lý Thiên Trụ, lúc làm Chủ tịch tỉnh, cái tinh thần giao tranh này, cái sự nỗ lực làm cho nước mạnh này, tuyệt đối cũng không phải là giả vờ.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Lý Thiên Trụ mạnh thế hơn so với Thẩm Hoành Quốc, ông ta là một Bí thư Tỉnh ủy, có thể can thiệp đến chuyện bên chính quyền này hay không? Đáp án này, trong lòng Trương Nhất Phàm không dám chắc.

Hoặc là, ở trên sớm suy xét tới sự mạnh mẽ, cứng rắn của Lý Thiên Trụ rồi, nên mới để anh ta đảm nhiệm chức vụ của Tỉnh ủy này. Thẩm Hoành Quốc tuy rằng bình thường khá khiêm tốn, nhưng bởi vì bối cảnh của Thẩm gia, bất luận ở trong cương vị nào anh ta luôn có bộ dáng không giận dỗi cả.

Trầm tĩnh kiên định!

Thẩm Hoành Quốc là loại người thoạt nhìn rất bình tĩnh, mọi sự đều không tỏ vẻ quá nóng vội, Trương Nhất Phàm luôn cho rằng, tính cách của anh ta càng thích hợp làm Bí thư Tỉnh ủy hơn. Để anh ta đến làm kinh tế, làm việc để phát triển, làm việc để cải cách mở cửa, thích hợp không?

Ngay trong lúc Trương Nhất Phàm suy xét mấy vấn đề này, thư ký của Lý Thiên Trụ đến. Vốn dĩ anh ta có thể gọi điện thoại tới đây là được, nhưng anh ta vẫn là tự mình tới đây một chuyến, trong việc này chắc có hàm ý gì đó.

Trương Nhất Phàm nghĩ, Lý Thiên Trụ gọi hắn ta tự mình đi một chuyến, việc này không còn nghi ngờ là tỏ vẻ coi trọng mình, đây có phải là một loại ám chỉ rất mãnh liệt nào đó không? Lúc Trương Nhất Phàm lên xe, có mang theo quà cho Lý Hồng

Đi cùng với thư ký vào Thành ủy, trong phòng làm việc của Lý Thiên Trụ hình như có người, thư ký đi vào báo cáo một câu. Trương Nhất Phàm ở bên ngoài cũng có thể nghe được giọng của Lý Thiên Trụ nói:
- Hôm nay đến đây thôi, các người đi về suy nghĩ trước đi, rồi viết báo cáo trình lên sau.

Rất nhanh, từ bên trong văn phòng có hai người đi ra, một là Giám đốc La của sở Tài chính, một là người của ban Tuyên giáo Tần Canh Thẩm. Hai người này đều là người Trương Nhất Phàm quen, lúc hai người nhìn thấy Trương Nhất Phàm, đều gật gật đầu.

Biết Trương Nhất Phàm chờ Bí thư Lý ở đây, hai người cũng không nói chuyện gì, vội vàng mà đi qua.

Lúc Trương Nhất Phàm vào, thư ký của Lý Thiên Trụ đi vào rót trà, liền đóng cửa lại. Lý Thiên Trụ nói:
- Bây giờ đại cục của tỉnh Tương cơ bản đã định, chuyện bên chính quyền phân công, Chủ tịch tỉnh Thẩm có nói qua với cậu hay không?

Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, Lý Thiên Trụ sớm như vậy đã kêu mình đến, thật là vì chuyện phân công, việc này lý ra là do Thẩm Hoành Quốc đến định mới đúng chứ? Hắn nhìn Lý Thiên Trụ, trong lòng cứ cân nhắc tâm tư của ông ta.

- Chưa ạ.
Trương Nhất Phàm trả lời.

Lý Thiên Trụ với Trương Nhất Phàm cũng có giao tình lâu rồi, cho nên ông ta sẽ không ở trước mặt Trương Nhất Phàm bày đặt lên giọng quan, ném điếu thuốc qua, nói thẳng:
- Về việc phân công của bên chính quyền, vốn là do Chủ tịch tỉnh Thẩm tự mình đi định, nhưng tôi có một đề nghị, hy vọng cậu có thể tiếp tục phát triển ưu điểm của cậu, chủ động gánh vác mặt thu hút đầu tư này. Thu hút đầu tư, nắm bắt việc xây dựng kinh tế, cậu là người lành nghề. Việc này mọi người đều biết. Bản thân cậu có ý kiến gì?

Lý Thiên Trụ hút thuốc, đợi Trương Nhất Phàm trả lời.

Trương Nhất Phàm chỉ đành gật gật đầu, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Tôi nghe theo sự sắp xếp của phía trên.

Lý Thiên Trụ nhìn hắn nói:
- Chủ tịch tỉnh Thẩm là người lấy đại cục làm trọng, cũng là người hiểu được chủ trì đại cục, anh ta luôn luôn là người biết bắt việc lớn bỏ việc nhỏ, vả lại việc xây dựng kinh tế, cũng không phải điểm mạnh của anh ta. Kỳ thật, tôi càng tán thành để cho bọn họ chủ trì công tác của Tỉnh ủy, nhưng ở trên một khi đã sắp xếp như vậy, chúng ta cũng chỉ đành phải nghe theo. Lúc trước khi tôi đề tên câu trong người được bầu cử chức Phó chủ tịch tỉnh, đã suy xét đến vấn đề này, hy vọng việc phân công quản lý thu hút đầu tư này, sau đó chúng ta cùng nhau cố gắng vài năm, đem kinh tế tỉnh Tương lại được bước lên một bậc thang mới nữa. Không ngờ vị trí của tôi và Hoành Quốc đã bị điều chỉnh.

Trương Nhất Phàm trong lòng chấn động, Lý Thiên Trụ không ngờ lại có ý chí như này? Không ngờ có thể từ bỏ một nhân vật ở vị trí số một, mà bắt tay cái nhìn đại cục sao? Chỉ điểm này, Trương Nhất Phàm cũng đã mặc cảm rồi.

Trương Nhất Phàm làm chính trị ở bất luận nơi nào, hắn đương nhiên cũng muốn đem thực quyền vào ở trong tay của chính mình. Lời nói hôm nay của Lý Thiên Trụ này, có vẻ rất hiên ngang lẫm liệt một chút. Tuy nhiên, từ đủ loại dấu hiệu trước kia của hắn, hắn đích thực rất cố gắng trong phương diện này. Trong hai năm này Chủ tịch tỉnh Lý ở tỉnh Tương thì sự phát triển của tỉnh Tương cũng khá tốt.

Lý Thiên Trụ thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, liền cười nói:
- Cậu không cần có bất luận gánh nặng tâm lý gì, tôi chỉ là suy xét từ góc độ đại cục. Mong rằng Chủ tịch tỉnh Hoành Quốc cũng có thể thấy được điểm này. Tôi hy vọng có thể ở khóa này, trong sự cố gắng của toàn bộ ban chúng ta, tỉnh Tương có thể có một phen làm việc thật tốt. Mà nhiệm vụ của cậu không thể nào xem thường, cậu phải hộ trợ toàn diện Chủ tịch tỉnh Hoành Quốc, để xử lý và đối mặt việc này. Đương nhiên, có khi nào khó khăn, cậu nhất định phải báo cáo kịp thời với, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu giải quyết.

Lời nói của Lý Thiên Trụ, đích thực nói được có vẻ hiên ngang lẫm liệt, ý của ông ta rất rõ ràng. Bộ máy chính quyền bây giờ, không muốn sẽ phải nhìn thấy chuyện tranh quyền đoạt lợi, hy vọng mọi người tập trung tư tưởng vào việc xây dựng kinh tế. Đương nhiên, việc này đối với bản thân Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc đều là một chuyện tốt.

Nếu cứ một mặt tranh quyền đoạt lợi, kết quả cuối cùng đương nhiên là lưỡng bại câu thương.

Nhưng Trương Nhất Phàm nghe được mấy câu nói cuối cùng, vẫn là mơ hồ cảm thấy, ông ta có vẻ mời chào chính mình. Tuy nhiên từ nhân phẩm của Lý Thiên Trụ mà xem, Trương Nhất Phàm tin rằng, ông ta không phải cái loại người tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo.

Luận về địa vị, luận về bối cảnh thì đương nhiên Lý Thiên Trụ mạnh hơn Thẩm Hoành Quốc. Bốn đại gia tộc dưới mạch của Tổng bí thư, tự nhiên lại phải kém một cấp bậc. Bởi vậy Trương Nhất Phàm cũng thận trọng nói:
- Cảm ơn Bí thư Lý, tôi nhất định sẽ làm hết sức.

Lý Thiên Trụ nhìn đồng hồ nói:
- Chúng ta nói thêm mười phút nữa. Mười phút sau tôi phải đi họp rồi.

Ông ta nói, việc điều chỉnh Bí thư ở Vĩnh Lâm, cậu có ý kiến gì không? Ô Dật Long người này cậu thấy thế nào?

Trương Nhất Phàm bây giờ đã hiểu rõ chỉ chương về Vĩnh Lâm. Ô Dật Long tuy rằng quy thuận chính mình, nhưng nhóm người dưới tay của anh ta kia, phỏng chừng đổi cho ai đó đi đều chống không được. Nếu đổi Ô Dật Long thành một người khác, Vĩnh Lâm tuyệt đối sẽ lộn xộn. Dù sao nhân vật kiêu hùng có thể trấn trụ một phương gặp cũng không nhiều.

Nếu thực sự điều Ô Dật Long đi, Trương Nhất Phàm phải suy xét từ mấy xí nghiệp lớn mà chính mình thu hút đầu tư, duy trì ổn định là mấu chốt. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm nói lên suy nghĩ của mình. Ô Dật Long người này, vẫn là có rất nhiều đặc điểm riêng của anh ta, cán bộ của Vĩnh Lâm, đặc biệt là rất nhiều cán bộ bản địa, đều khá dã man, tác phong thì cố chấp. Lúc này lâm trận đổi tướng, người khác đi, có vẻ không phục.

Cũng không phải mỗi người đều có bối cảnh như mình, người bình thường đi vào thì giống như vào hoả táng tràng vậy, người sống đi vào nhưng đi ra lại là tro cốt.

Lý Thiên Trụ hiểu được ý của Trương Nhất Phàm, ông ta liền nói:
- Vậy thì đổi một Chủ tịch thành phố. Cậu ở bên kia hơi căn cơ, ngoại trừ Tần Xuyên làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, còn có ai có thể đi tổ chức bộ máy chính quyền chứ?

Đương nhiên, bất luận là ai đi Vĩnh Lâm, cửa Hội đồng nhân dân này vẫn phải qua. Chẳng qua, hội nghị Hội đồng nhân dân cũng chỉ là một bãi để đi, việc ở trên định ra, phía dưới trên cơ bản không thể nào phản kháng. Hơn nữa lần này việc điều chỉnh Vĩnh Lâm, nếu Ô Dật Long ngay cả ý ở trên cũng không hiểu ra, như vậy hắn sẽ không có tư cách làm Bí thư.

Trương Nhất Phàm được Lý Thiên Trụ coi trọng ý kiến của chính mình như thế, hắn liền nghĩ đến chuyện của Đông Lâm. thành phố Đông Lâm những người chơi thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi đó cũng hơi thấp kém một chút. Các người chơi của các người, tại sao lại đi vu oan cho Đường Vũ chứ?

Trương Nhất Phàm nghĩ là thời điểm báo thù đã tới rồi. Vì thế hắn đề nghị với Lý Thiên Trụ, việc đối nhân xử thế của Chủ tịch thành phố Đông Lâm Lý Hoành Huy không tồi, nếu để anh ta đi Vĩnh Lâm chủ trì công tác của chính quyền, tin chắc có thể tạo ra tác dụng không ngờ được

Lý Thiên Trụ nghe xong lời này, liền cân nhắc trong lòng, việc đối nhân xử thế của Lý Hoành Huy này, nói thật ra, ông ta không có ấn tượng lắm đối với Lý Hoành Huy người này. Bởi vì thành phố Đông Lâm trong giai đoạn phát triển ổn định, một không phải là giàu có nhất, hai là không phải nơi nghèo nhất, bọn họ không có sự tích nổi bật gì. Thường thì nơi không cao cũng không thấp này, dễ dàng bị bên trên quên lãng.

Lý Thiên Trụ nghe hắn nói như vậy, còn tưởng rằng Trương Nhất Phàm rất hiểu cậu ta, dù sao Trương Nhất Phàm cũng từng ở Đông Lâm một thời gian rất dài. Lý Thiên Trụ liền gật gật đầu, việc này để tôi suy xét một chút.

Sau này Trương Nhất Phàm mới phát hiện, Lý Thiên Trụ trong việc xử lý những việc này, rất có nguyên tắc. Chuyện của Vĩnh Lâm và Đông Lâm, ông ta đều cố vấn Trương Nhất Phàm rồi. Mà chuyện của Song Giang thì ông ta liền hỏi trực tiếp Lý Hồng.

Mà Lý Hồng cũng là một người rất có nguyên tắc, cô liền đề cử Đoạn Chấn Lâm. Đoạn Chấn Lâm là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, sau khi Lý Hồng đi rồi, anh tư lên làm Chủ tịch thành phố, việc này qua đỗi bình thường.

Từ văn phòng Bí thư Chủ tịch thành phố đi ra, Trương Nhất Phàm cảm giác mình đã làm một việc tiểu nhân. Nhìn như hắn đang quan tâm Lý Hoành Huy nhưng trên thực tế, chỉ cần Lý Hoành huy tới Vĩnh Lâm, tương đương với việc chỉ là con rùa trong đầm mà thôi.

Với năng lực của Tần Xuyên, hơn nữa với sự mạnh mẽ cứng rắn của Ô Dật Long, Lý Hoành Huy nhiều lắm chỉ xem như một sự bài trí. Đến lúc đó, đưa anh ta xuống, Tần Xuyên lên đỉnh. Tần Xuyên có thể danh chính ngôn thuận mà lên làm Chủ tịch thành phố,. Chẳng qua, việc này cần một quá trình.

Lý Hoành Huy chính là hòn đá kê chân trong quá trình này.

Mẹ khiêp, người muốn phá bố nhất, bố mày sẽ đào cái hố chôn mày!

Trương Nhất Phàm hung hăng thầm nghĩ nói: