Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 46: bao che






Chương 46: Bao che

Đối với cả tràng sự kiện diễn biến đến đây, kinh hãi nhất không gì bằng vị trí của Vương Nguyệt Di đang đứng ở trung tâm bão táp. Hoàn toàn không thể lý giải tại sao mình quan sát toàn bộ hành trình tình huống, còn không biết các nàng tại sao lại biến thành như vậy. Đưa đầu liếc túi xách của Hứa Đan Lạc một chút, bên trong chỉ còn lại sách vở dùng để học cho ngày hôm nay, lại liếc mắt nhìn trên đất rải rác những tờ nhân dân tệ xung quanh, Vương Nguyệt Di cảm thán hiện tại ngân hàng chỉ dùng một tờ giấy trắng để gói tiền mặt, thực sự là quá không kiên cố. Vương Nguyệt Di lanh mắt thuận theo nhìn thấy Thái lão sư ở cạnh cửa ngây người kinh ngạc đến che miệng, cười khổ một cái, xem ra chuyện này hôm nay, nhất định là không dễ dàng xong được.

"Thượng Đế..." Thái lão sư nhìn một đống tiền mặt này cùng với hai người còn đang bô bô cãi vã, đỡ trán thở dài. Vốn tưởng rằng chỉ là hai đứa bé cãi nhau, bây giờ nhìn thì ngược lại tư thế vốn là lửa cháy bừng bừng, thực sự là không thể tưởng tượng Hứa Đan Lạc thường ngày dịu ngoan lại có thể cùng người tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tới mang tai.

Có điều, Jessica buổi sáng cùng thư ký của cha nàng đến ghi danh thì, nói chuyện làm việc thực sự là quá ngang ngược ngông cuồng, khí thế mười phần nhà giàu mới phất (mới phát tài) làm Thái lão sư đối với nàng thực sự là có ác cảm không thích. Lúc này... Thái lão sư không phải không thừa nhận, vừa nãy Hứa Đan Lạc cầm mấy bó tiền mặt đập trên người Jessica, còn là rất có khí thế.

"Khụ khục..." Thái lão sư oán thầm dằn lòng trở lại như thường, đem nỗi lòng điều chỉnh xoay người lại, vì là giáo sư nên công bằng chính trực, ho khan vài tiếng mở miệng: "Các ngươi nháo đủ chưa!"

Trong phòng học còn lại cái vài con Tiểu Miêu kia, sớm đã bị hành vi vung tiền như rác của hai người hù cho sợ đến không rõ, dại ra không biết nói gì. Vì vậy Thái lão sư âm thanh nguy hiểm không vượt trên tiếng cãi vã của hai người.

Hứa Đan Lạc nghe tiếng nhìn thấy Thái lão sư cạnh cửa, ngẩn ra, liền im lặng không nói tiếng nào.

Jessica thấy Hứa Đan Lạc đột nhiên im tiếng, theo ánh mắt của nàng xoay người nhìn thấy Thái lão sư mặt đầy nghiêm túc, nhưng lại nở nụ cười, lại thấp giọng rồi nói hai câu, trực tiếp chọc cho Hứa Đan Lạc tức giận lại nổi lên, mới ngừng lại.

Thái lão sư thở dài, đem các bạn học còn lại trong phòng học xua đuổi đi lên phòng thí nghiệm học tiếp tiết học sau, vài bước đi tới bên cạnh hai người còn đứng bất động."Vương Nguyệt Di, còn không đi học?" Thái lão sư bất mãn Vương Nguyệt Di còn ở lại hiện trường phiền phiền nhiễu nhiễu thu dọn đồ đạc.

"Rất nhanh, tìm được sách liền đi." Vương Nguyệt Di hai tay sờ lung tung ở trên bàn, nhưng là sốt sắng mà quan tâm tới Hứa Đan Lạc trầm mặc không nói.

"Hiện tại, ai có thể nói cho ta đây là chuyện ra sao?" Thái lão sư chỉ chỉ cái đống tiền trên đất kia.

"..."

"..."

Hứa Đan Lạc nhếch môi trầm mặc, Jessyca ánh mắt ngang ngược chếch đi, Thái lão sư đều xem ở trong mắt.

"Vương Nguyệt Di, ngươi nói!" Thấy hai người lúc này đều lấy thái độ không hợp tác, Thái lão sư có chút bất đắc dĩ yêu cầu nhân chứng ra tòa.

"Ta... Không biết a..." Vương Nguyệt Di đột nhiên bị điểm danh, một mặt vô tội nhìn Thái lão sư.

"Đừng nói cho ta biết bình thường ngươi cùng Hứa Đan Lạc như hình với bóng, vừa lúc nãy thời điểm các nàng cãi nhau, ngươi lại không ở nơi này." quan hệ giữa các học sinh trong lớp, Thái lão sư biết rất rõ, đương nhiên, không thiếu cũng có nhìn nhầm thời điểm.

"Ta ở... Có điều ta thật sự cái gì cũng không biết a..." Vương Nguyệt Di vẻ mặt vô tội tràn đầy chân thành.

Tiểu hài tử nói cái gì nghĩa khí, đáng ghét nhất... Thái lão sư hít sâu một chút, tận lực N lần coi thường, cầm lấy sách giao khoa trên bàn Vương Nguyệt Di nhét vào trên tay của nàng: "Hiện tại, đi học, lập tức."

Không niệm được kinh cũng không nên chú trọng... Nhìn Thái lão sư rõ ràng cảm giác là mình đang giấu diếm, Vương Nguyệt Di muốn lớn tiếng kêu, ta thật sự không biết các nàng lại làm cái gì a! Thật sự! Đáng tiếc Vương Nguyệt Di không dám khiêu chiến, Thái lão sư hiếm thấy nghiêm túc như thế, chỉ có thể là bé ngoan tiếp nhận sách vở, hướng đi ra ngoài phòng học.

"Hai người các ngươi, gọi gia trưởng lại đây, sau đó đem tiền trên đất nhặt lên. Hai tiết tiếp theo đều là vật lý thí nghiệm, ta sẽ thay các ngươi xin nghỉ." Thái lão sư nhìn hai người còn lại không hợp tác, "Tuy rằng trường học quy định không thể mang di động đến trường, có điều ta nghĩ đối với hai người các ngươi, điều quy định này nhất định sớm đã bị bỏ ngoài tai đi. Ngay bây giờ gọi điện thoại, trong vòng một tiếng, ta hi vọng gia trưởng của các ngươi có thể xuất hiện ở phòng làm việc của ta."

"..."

"..."

", đúng rồi. Ta muốn gặp chính là cha của ngươi, mà không phải tên thư ký buổi sáng kia." Thái lão sư cau mày vỗ vỗ vai Jessyca, lại quay đầu đi đối với Hứa Đan Lạc nói: "Ngươi biết ta hiện tại muốn gặp ai, có đúng hay không?"

Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, gật gật đầu, lấy đầu ngón tay từ từ bấm số điện thoại, vứt bỏ cái dãy số của Tề Tử Vũ mới bấm, lại bắt đầu lại từ đầu tìm số Giang Hoài Sương. Chính mình thật sự không nghĩ tới, sẽ biến thành như vậy...

Jessica bên cạnh điện thoại hiển nhiên đã được tiếp, chính là đang bô bô nói. Hứa Đan Lạc cũng không có tâm tư đi nghe nàng đang nói cái gì, hướng về nơi yên tĩnh chút mà di chuyển vài bước, lúc nãy ấn xuống phím bấm gọi, Hứa Đan Lạc trong lòng tràn đầy thấp thỏm, sáng sớm thời gian này, Giang Hoài Sương nên là vừa tới công ty không bao lâu, hi vọng nàng không có cuộc họp nào.

Trên thực tế lúc này Giang Hoài Sương xác thực không có cuộc họp.

Buổi sáng, Giang Hoài Sương sau khi rời giường, nhìn thấy hòm thuốc đặt trên bàn ở phòng khách, bên cạnh còn có bình cồn cùng bông y tế vội vàng chưa kịp dọn dẹp. Liên tưởng đến dáng dấp Hứa Đan Lạc trước một đêm, Giang Hoài Sương gọi điện thoại cho Tề Tử Vũ, thủ tiêu cuộc họp buổi sáng cùng định một ngày hẹn khác, trực tiếp lái xe đi trung tâm thành phố. Khi nhận được điện thoại của Hứa Đan Lạc điện thoại thì, Giang Hoài Sương chính ở tiệm chọn lựa bông tai bạc, trong tay còn nhấc theo một túi dược nho nhỏ.

"Tiểu Lạc?" Giang Hoài Sương bên nhận điện thoại , bên vừa chỉ trỏ kệ trên tủ kiếng, ra hiệu nhân viên cửa hàng đem mấy cái mình vừa ý lấy ra.

"Ngươi... Hiện tại bận bịu hay thong thả?"

"Thong thả. Tìm ta có việc?" Giang Hoài Sương đưa điện thoại di động đổi đến tay có cầm túi dược, để trống một cái tay đến nhìn kỹ bông tai được đưa đến.

"Cái kia, hiện tại có thể tới đây một chút hay không?" Hứa Đan Lạc ở dưới ánh mắt bức bánh của Thái lão sư, cẩn thận từng li từng tí một mà đem lời nói ra.

"Đi trường học?" Giang Hoài Sương khẽ cười một cái: "Ngày hôm qua ta đã trở về rất sớm, không phải lại là cái phân bài thi nào đã quên ký tên chứ?"

"Không phải..."

Nghe được "Không phải" hai chữ phía sau, chính là cái tảng lớn trầm mặc kia, lại không nửa điểm âm thanh, Giang Hoài Sương thả bông tai trong tay xuống, bắt đầu nghiêm túc đối xử với cú điện thoại: "Ngươi xảy ra chuyện gì?"

"..."

Đứa nhỏ tính cách khó chịu không được tự nhiên, Giang Hoài Sương trong lòng có chút sốt sắng lên: "Nói cho ta, ngươi hiện tại có bị thương không, có phải là an toàn hay không?"

"Không bị thương, rất an toàn." Tuy rằng không biết Giang Hoài Sương làm sao đột nhiên hỏi như vậy, thế nhưng tựa hồ là tâm tình Giang Hoài Sương bị ảnh hưởng, Hứa Đan Lạc rất nhanh chóng đưa ra trả lời.

Chỉ cần Hứa Đan Lạc thân thể không có chuyện gì, còn lại đều là vấn đề nhỏ, Giang Hoài Sương thanh tĩnh lại: "Là ai muốn gặp ta? Thái lão sư?" Nghĩ đến cũng chỉ có Thái lão sư mới sẽ trực tiếp muốn gặp mình.

"Ừm..."

"Nàng ở bên cạnh sao?"

"Ở..." có phải Hứa Đan Lạc lúc gọi điện thoại thì sẽ thành thật hay không, đúng là để Jessica một bên đã cúp điện thoại một phen liếc mắt.

"Đưa điện thoại cho Thái lão sư." Giang Hoài Sương chỉ huy thay đổi người lúc nói chuyện, còn không quên ra hiệu nhân viên cửa hàng đem mấy đôi bông tai lấy ra đều đóng gói. Thật vất vả nghỉ việc đi một chuyến rồi, cũng không phải uổng phí.

Vừa lái xe vừa nghe Thái lão sư thuật lại đầu đuôi câu chuyện xong, trong điện thoại Giang Hoài Sương biểu hiện bình tĩnh trước sau như một, nhưng sau khi cúp điện thoại, không ngừng suy nghĩ tự hỏi. Mấy vạn đồng... Bình thường Hứa Đan Lạc ở chỗ mình tiêu tiền rất ít, mình cho nàng tiền tiêu vặt cùng tiền mừng tuổi hai năm qua, gộp lại mấy vạn đều là có thể. Như vậy trước tiên chuyện tiền bạc là có thể để ở một bên. Then chốt là, tại sao tiểu Lạc sẽ cùng một hài tử vừa mới chuyển trường mà ầm ĩ lên đây... Mặc cho Giang Hoài Sương suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, Tiểu loli nhất quán ngoan ngoãn như vậy, làm sao sẽ cùng người khác cãi nhau, còn tới mức lấy tiền vung đập lẫn nhau. Có điều, mặc kệ như thế nào, cô nương của mình, là ai cũng không thể bắt nạt... Giang Hoài Sương lúc xuống xe, sắc mặt liền nghiêm túc rất nhiều, không tự chủ mang theo mấy phần ý lạnh.

Ở trên của đang che phòng làm việc, gõ mấy lần mang tính tượng trưng, Giang Hoài Sương sốt ruột suy nghĩ muốn gặp người nên cũng không chờ người trong phòng đáp lời liền đẩy cửa đi vào. Đối với Thái lão sư khẽ gật đầu sau Giang Hoài Sương, đưa mắt cố định ở trên người cô nương của mình, trực tiếp khinh thường mà quăng tới đứa trẻ ngoại quốc không quen ánh mắt bất thiện .

"Tiểu Lạc." Giang Hoài Sương đi tới cạnh Hứa Đan Lạc, nhẹ giọng kêu một tiếng, từ lúc mình vào cửa đến đi tới, đứa nhỏ này mà ngay cả liếc mắt cũng không hề nhìn mình một chút. Thực sự là... Không có cảm giác tồn tại...

Hứa Đan Lạc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không cần ngẩng đầu nhìn, mình cũng có thể đoán được Giang Hoài Sương hiện tại nhất định rất tức giận. Tuy rằng lần này là cái ngoài ý muốn, nhưng là mình hiện tại thật sự cảm thấy dùng cách hủy diệt hình tượng của bản thân để đổi lấy sự quan tâm của Giang Hoài Sương, thực sự là... Quá ngu!

Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc đứng đối mặt, Hứa Đan Lạc đưa tay nắm chặt thành nắm đấm rồi tay kia xiết chặt, từng điểm từng điểm cạy bẻ tay, cái lòng bàn trắng trẻo non nớt kia đã có thêm mấy cái trăng lưỡi liềm rất sâu nha. Đứa nhỏ này... Không đau sao... Lúc này Giang Hoài Sương, thật là có chút phải tức giận. Nhưng là nhìn Hứa Đan Lạc một bộ dáng vẻ đáng thương kia, ngây ra mà không có cách nào sinh ra khí."Phải nói cho ta, đây rốt cuộc là chuyện ra làm sao?" Giang Hoài Sương xoa dấu vế Hứa Đan Lạc tự ngược đãi, nhưng không cách nào lơ là thành lũy cao chất bằng tiền mặt trên bục giảng cùng Thái lão sư. Nghe nói người ném ra những đồng nhân dân tệ đều là hài tử nhà mình, nhìn đoán chừng cũng cỡ mười vạn đi, cái này không phải đem hết thảy tiền dư đều lấy ra đè người sao... Cũng thật là, hào phóng a.

Hứa Đan Lạc trầm mặc như trước, nhưng bởi vì động tác thân mật của Giang Hoài Sương như vậy mà trong lòng chua chát. Không phải là không muốn nói cùng Giang Hoài Sương, mà là, thật sự không biết nên nói như thế nào, đặc biệt là còn có Thái lão sư cùng tên Jessica đang ghét ở đây.

"Như vậy, về nhà sẽ cùng ta nói?" Như là nghe được trong long Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương mở miệng nói rằng.

Hứa Đan Lạc nghe vậy ngẩng đầu, nhưng đối mặt là Giang Hoài Sương hai mắt tràn đầy lo lắng mà không có nửa điểm tức giận. Khẽ gật đầu một cái, trong lòng có vật gì răng rắc vỡ nát một chút, ghen tuông không ngừng dâng lên, ửng đỏ cả vành mắt.

Đưa tay đem Hứa Đan Lạc ôm đồm tiến vào trong ngực, Giang Hoài Sương nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng hài tử nhà mình có chút đơn bạc, cảm giác được cái kia hơi run rẩy, Giang Hoài Sương càng cảm thấy, hài tử nhà mình lần này là chịu ủy khuất. Lại, có người khi dễ (bắt nạt) cô nương của mình, còn là khi mình còn sống! Coi mình là người chết sao... Người chết sao (╰_╯)#!

"Tiểu Sương , ta nghĩ, chúng ta nên nói chuyện số tiền này?" Thái lão sư thật vất vả từ hình ảnh ấm áp để mình trở lại làm giáo sư chính trực trên thực tế.

"Ta nghĩ, đây hẳn là tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi, tiền lì xì của nàng." Giang Hoài Sương dùng ngữ khí khẳng định nói ra suy đoán của mình.

Hứa Đan Lạc gật đầu.

"..." Thái lão sư không nói gì: "Ý của ta là, thường ngày đến trường, thật sự không cần thiết mang nhiều tiền như vậy, nặng như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy phiền toái sao?"

Thấy khẩu khí Thái lão sư tựa hồ là hướng về Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc làm khó dễ, Jessyca bên cạnh lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Chính là không khéo, biểu tình có chút vui vẻ vậy, vừa vặn rơi vào mắt Giang Hoài Sương. Từ lúc cùng Thái lão sư nói chuyện trong điện thoại, tuy rằng không biết tình hình trước đó làm sao, thế nhưng Giang Hoài Sương đã sáng tỏ biết rồi, là cái tiểu cô nương ngoại quốc này trước tiên hướng về cô bé của mình, đập tiền lên người nàng. Lúc này lại nhìn tới nàng biểu lộ như vậy, Giang Hoài Sương rất khó chịu cho rằng đây chính là khiêu khích, quả nhiên là khiêu khích (#‵′).

"Là quá nặng, lần sau ta sẽ đem chúng nó hối đoái thành đôla Mỹ, tuy rằng đôla Mỹ hiện tại đã không có như vậy □ (nghĩa là đổi ra thì vẫn nặng do tiền NDT và đô không chênh nhiều)." Giang Hoài Sương mở miệng, nhưng là để Thái lão sư cảm giác bất ngờ sâu sắc, đây là tình huống thế nào... Bao che sao?

Giang Hoài Sương lại tựa hồ như một tí cũng không thấy Thái lão sư ngạc nhiên, quay đầu chỉ chỉ tiền mặt trên bàn quay về Jessica mở miệng: "Tuy rằng ta không biết rõ ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì, thế nhưng nếu như còn có lần sau, ta không ngại đưa chúng nó hối đoái hết thành tiền xu một lần nữa, thật sự."

Jessica không ngờ tới Giang Hoài Sương sẽ ngay ở trước mặt Thái lão sư tự nhủ ra "nếu như vậy", nhất thời lại có chút không phản ứng kịp, sững sờ ở tại chỗ. Đồng dạng sửng sốt, còn có Hứa Đan Lạc đang dựa trong lòng Giang Hoài Sương.

Giang Hoài Sương đang tức giận... Thái lão sư nghe Giang Hoài Sương nói xong, nhưng trong lòng có chút cười, đứa nhỏ này, vẫn giống như trước kia, không phân tốt xấu mà bao che. Có điều, nếu bây giờ nói như vậy, sẽ làm tình huống trở nên phức tạp a.

Đang chờ Thái lão sư muốn mở miệng nói sang chuyện khác cái gì, cửa phòng làm việc bị đại lực đẩy ra. Một tên béo ngoại quốc dưới mấy người chen chúc đi vào. Vừa vặn mấy người kia, Thái lão sư cùng Giang Hoài Sương đều còn nhận thức.

La hiệu trưởng, Tào phó hiệu trưởng, Khúc Phó hiệu trưởng, Lưu chủ nhiệm... Thái lão sư liếc mắt Giang Hoài Sương một cái, một mặt bình tĩnh, lần này, cũng thật là chơi quá độ a.

F