Quan Hệ Thân Mật

Chương 18: Mời cô cùng tôi cuồng hoan! [H]




Bên trong phòng khách mờ ảo, ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ phủ lên sắc màu bạc đầy ái muội.
Đêm, kiều diễm mà uể oải.
Tô Mộc Nghiên hôn một đường kéo dài xuống.
Hơi thở ấm nóng phả trên làn da mẫn cảm của Cảnh Phong, hòa vào hương đêm, dường như muốn mê hoặc tâm trí người ta.
Trên người Cảnh Phong còn lưu lại hương vị sữa tắm quen thuộc, đều hóa thành hương vị dụ hoặc tràn ngập lên mũi Tô Mộc Nghiên.
Nàng vươn cái lưỡi linh hoạt lướt qua làn da lạnh lẽo của cô, để những dấu vết ẩm ướt lành lạnh.
Cảnh Phong mặc cho Tô Mộc Nghiên hôn mình, cơ thể thành thật đáp lại, ánh mắt lại vẫn thanh thản như trước. Ánh mắt đó lướt qua Tô Mộc Nghiên, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, trong đôi mắt màu hổ phách ẩn ẩn hiện ra một chút bất đắc dĩ.
Tô Mộc Nghiên cởi dây lưng trên áo tắm Cảnh Phong, động tác thong thả, trong không gian yên tĩnh tiếng vạt áo rũ thẳng xuống đều nghe rõ rành mạch.
Áo tắm bị mở, vạt áo rớt ra hai bên, Tô Mộc Nghiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cơ thể Cảnh Phong lộ ra trước mặt mình. Nàng cắn ngón tay, khóe miệng khẽ cười, vẻ mặt mê luyến mà say mê.
Cảnh Phong thân thể không chút tì vết, lả lướt, đầy đặn thon dài, không có quần áo che đậy, đường cong nhấp nhô có thể nhìn rõ ràng không sót chút gì. Cho dù đã nhìn vô số lần, nhưng Tô Mộc Nghiên vẫn nhịn không được phải tán dương cơ thể xinh đẹp mà khiêu gợi này.
Cảnh Phong đẹp như thế đấy.
Hơi thở của cô, ánh mắt của cô, dáng điệu của cô, tất cả của cô đều làm Tô Mộc Nghiên mê muội.
Gần như làm cho Tô Mộc Nghiên nghĩ đến, mình sẽ vì cô mà điên cuồng.
Điều hòa phả vào làn da trần trụi của Cảnh Phong khiến cô rùng mình, đột nhiên nâng mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, chợt lóe lên ánh nhìn chế nhạo, trên miệng từ từ hiện lên ý cười yêu diễm dụ hoặc.
Chịu không nổi Cảnh Phong giờ phút này xinh đẹp như vậy, lòng Tô Mộc Nghiên đột nhiên căng thẳng, nàng hơi cúi đầu, lúng túng không nhìn cô.
Vốn nghĩ muốn câu dẫn Cảnh Phong, nhìn cô vì mình mà điên cuồng, không nghĩ đến chỉ một ánh mắt, một nụ cười nhạt của cô đã làm cho Tô Mộc Nghiên tước vũ khí đầu hàng.
Không cam lòng cắn chặt răng, Tô Mộc Nghiên kề sát vào Cảnh Phong, hung hăng hôn cô, đầu lưỡi nàng quấn lấy cô cùng một chỗ, tay chậm rãi xoa đến trước ngực cô.
Bàn tay giảo hoạt trên làn da trơn bóng khi sờ lên vừa có cảm giác lành lạnh. Ngón tay tự do chạm vào mỗi tấc da thịt của Cảnh Phong. Thấy cô không ngăn lại, Tô Mộc Nghiên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước khẽ nắn lấy nơi mềm mại trước ngực cô, đầu ngón tay lướt qua đỉnh dạo chơi qua lại.
Ngực của cô mềm mại no đầy co giãn, tuy không lớn nhưng nắm trong lòng bàn tay cảm giác vừa đủ.
Bàn tay Tô Mộc Nghiên mê luyến dừng lại trước ngực Cảnh Phong, cơ thể tiến lên phía trước, dán  trên da thịt Cảnh Phong không chừa kẻ hở, nhẹ nhàng ma sát.
Nụ hôn chậm rãi dần nóng rực, hai chiếc lưỡi truy đuổi quên mình, vốn chỉ là nụ hôn vô tâm dần dần thôi thúc dục vọng trong lòng lẫn nhau.
Cho đến khi thiêu đốt hoàn toàn.
Cảm giác được bàn tay Cảnh Phong tiến vào bên trong áo tắm của mình, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của mình. Tô Mộc Nghiên cúi đầu cười, thân mình càng thêm tùy ý đong đưa nhẹ nhàng. Tươi cười đắc ý còn đang ở khóe miệng, Tô Mộc Nghiên cảm thấy cảnh sắc trước mặt đột nhiên chuyển hướng, thân mình đã rơi vào sô pha mềm mại.
Cảnh Phong chống tay, cơ thể đã ở phía trên Tô Mộc Nghiên, khóe miệng hiện lên ý cười chế nhạo.
Phát giác bản thân mình đã ở bên dưới, Tô Mộc Nghiên không cam lòng muốn ngồi dậy, lại phát hiện cơ thể đã bị Cảnh Phong khống chế, không thể động đậy.
Áo tắm Cảnh Phong theo tư thế của cô mà bung ra hai bên, rũ xuống dưới, vừa lúc giấu Tô Mộc Nghiên bên trong. Thật giống như cái lồng giam vô hình, đem Tô Mộc Nghiên giam trong sự khống chế của Cảnh Phong.
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Tô Mộc Nghiên bắt đầu giãy dụa một cách uống công.
“Cảnh Phong, cô như vậy gọi là đánh lén!” Tô Mộc Nghiên cắn răng, cau mày kháng nghị.
“Đây gọi là mời.”  khều khều áo tắm của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong ngẩng đầu mỉm cười, yêu mị đến cùng cực. “Mời cô cùng tôi cuồng hoan.”
Vô lại!
Tô Mộc Nghiên trong lòng âm thầm mắng một câu, rồi nàng xoay đầu sang một bên, không nhìn tới Cảnh Phong.
Tôi không để ý cô xem cô làm thế nào được, dù sao tôi cũng sẽ không đáp lại cô, tôi cứ nằm ngay đơ, có bản lĩnh thì cô cứ làm đi, chỉ cần cô hạ thủ được!
Trong lòng hạ quyết tâm, khi Tô Mộc Nghiên giương mắt nhìn, lại thấy Cảnh Phong đã cởi áo tắm của nàng, cúi người hôn xuống bụng nàng. Nụ hôn lành lạnh dừng lại trên bụng, xúc cảm mềm mại kích thích Tô Mộc Nghiên thở dốc một trận, nàng ngửa đầu, không nhìn tới cảnh tượng ái muội kia, lệch tầm mắt hòng phân tán lực chú ý của mình.
Nhưng ánh mắt có nhìn nơi khác, nhưng tâm tư còn cố chấp ở lại chỗ cũ, trong đầu nàng không ngừng tưởng tượng bộ dáng Cảnh Phong giờ phút này.
Tưởng tượng cô giờ phút này trên người mình, ấm áp mà ướt át, biểu tình trên mặt phải là gợi cảm mê người, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua, nhè nhẹ lan tràn cảm giác lành lạnh tới toàn thân. Nhắm chặt mắt, Tô Mộc Nghiên chỉ cảm thấy theo tưởng tượng trong đầu, trên mặt đã sắp thiêu cháy đến nóng rát.
“A…”.
Cảnh Phong theo bụng hôn xuống, từng nụ hôn nhỏ vụn liên tục, nóng bỏng hôn đến khu vực ẩn giấu bên trong đùi nàng, Tô Mộc Nghiên bất ngờ, khẽ kêu lên.
Rõ ràng lúc nãy còn khí phách muốn nằm ngay đơ không lên tiếng, không phản kháng, nhưng là nơi mềm mại mẫn cảm nhất bị người ta nắm trong tay, Tô Mộc Nghiên lắc dầu, rốt cuộc cố không được nữa.
Nụ hôn của Cảnh Phong, hơi thở Cảnh Phong, đều cực nóng bỏng, làm Tô Mộc Nghiên cơ hồ muốn tan chảy thành nước.
Mỗi lần đầu lưỡi Cảnh Phong quét vào nơi mẫn cảm, Tô Mộc Nghiên theo bản năng lại run run lên, thân dưới đã muốn tràn ra không thành bộ dáng gì rồi.
Thân thể nàng vĩnh viễn thành thật hơn miệng nàng.
Lúc này nó đã trần trụi, toát ra mị lực của mình, bày ra cái đẹp nhất của mình, thành thực hưởng thụ Cảnh Phong, làm cho Tô Mộc Nghiên cảm thụ sung sướng đến cực điểm.
Tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra cổ họng, Tô Mộc Nghiên hô hấp dồn dập, nàng đưa tay vuốt ve gương mặt Cảnh Phong, cảm thụ người này làm cho bản thân mình sung sướng, lý trí dần dần bị dục vọng cắn nuốt đến hầu như không còn.
Tóc dài theo sự chuyển động mà tán ở trên mặt, tầm mắt bị che khuất, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng từ từ lớn dần lên, khoảnh khắc gần đến trong gang tấc sau đó nổ tung, một mảnh ngũ sắc phân tán.
Tiếng thở dốc ngưng tụ thành hơi thở trầm thấp, Tô Mộc Nghiên từ trên đỉnh lướt xuống, ngực phập phồng, thở dốc thật mạnh.
Cảnh Phong một tay chống thân mình, một bàn tay lau dịch thể lưu lại trên khóe miệng, nhìn Tô Mộc Nghiên, cười nhạt.
Cảnh Phong cười trong mắt Tô Mộc Nghiên cực kỳ chói mắt, nàng xoay người, để bên hông cơ thể hướng về Cảnh Phong, đột nhiên cảm thấy chút bất tri bất giác bản thân gần đây địa vị đã bị áp đảo.
Nghẹn khuất bĩu môi, Tô Mộc Nghiên càng nghĩ càng khó có thể tiêu tan.
Không được, nói sao cũng muốn áp trở lại!
Nghĩ như vậy, Tô Mộc Nghiên đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên mị hoặc, khóe miệng cong lên. Nàng vòng tay lên cổ Cảnh Phong, ngẩng mình hôn lên.
Cảnh Phong trở tay không kịp, bị Tô Mộc Nghiên hôn, cô hơi chống thân mình muốn rời đi, nhưng tay Tô Mộc Nghiên giữ chặt lấy cô, kéo cô từng chút từng chút sát vào lòng nàng.
Nụ hôn Tô Mộc Nghiên mang tính xâm lược, mãnh liệt mà bá đạo như chính bản thân nàng.
Nàng cuốn lấy môi lưỡi Cảnh Phong, không cho phép cô né ra, tay đã không an phận mà sờ soạng xuống, lướt qua cái lưng trơn bóng, mơn trớn vòng eo không tì vết, tiếp tục lần tìm xuống dưới.
Giãy khỏi nụ hôn không chừa khe hở của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong đưa tay bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của nàng, cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười khúc khích, âm cuối còn mang theo nồng đậm ý cười.
“Xem ra tôi lo lắng dư thừa rồi, cô hình như vẫn còn tinh thần.”
“Đương nhiên.” Tô Mộc Nghiên lấy tay ra khỏi tay Cảnh Phong, ném cho cô một ánh mắt xem thường, trả lời.
Nếu như cô bị đặt dưới thân làm gắt gao, tôi xem cô còn có thể tâm bình khí hòa mà ngủ hay không?
Tô Mộc Nghiên trong lòng oán thầm, nâng lên ánh mắt nhìn Cảnh Phong, chỉ thấy cô nhướng mày cười khoái trá. Tô Mộc Nghiên không hiểu, âm thầm buồn bực, vừa định muốn nói, sắc mặt trong phút chốc đen lại, trừng mắt nhìn Cảnh Phong, một câu cũng cũng không nói ra được.
“Cô…” Tô Mộc Nghiên hít sâu một ngụm khí lạnh, phun ra được một chữ, không nói được nữa.
Bàn tay Cảnh Phong không biết từ lúc này đã sờ đến đùi nàng, đầu ngón tay linh hoạt khiêu khích nhụy hoa mềm mại ẩm ướt của nàng, một làn sóng khoái cảm truyền đến Tô Mộc Nghiên, nàng chịu đựng đỏ mặt cắn môi, liều mạng chịu đựng không bao lâu nhanh chóng bị dụ hoặc trí mạng ụp lại.
Tô Mộc Nghiên giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng thân thể bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp trên sô pha, tứ phía đều bị Cảnh Phong nắm trong tay, nàng không thể trốn thoát, chỉ có thể liều mạng duỗi chân, muốn mượn hành động này đạp Cảnh Phong ra, không để cô thực hiện được ý đồ của mình.
Nhưng là……
Tô Mộc Nghiên đá hai chân tỏ ý kháng nghị, không nghĩ tới tay Cảnh Phong đang lưỡng lự ở hai đùi nàng trực tiếp sờ đến nơi sâu nóng trong cơ thể nàng.
“A…” Tô Mộc Nghiên khẽ ‘hừ’ một tiếng, Cảnh Phong bất ngờ tiến vào, làm cho thân thể của nàng tử lập tức xụi lơ, rốt cuộc không còn chút khí lực nào.
Quá mất mặt!
Tô Mộc Nghiên bụm mặt, cảm giác được tay Cảnh Phong đã bắt đầu chuyển động, nàng trong nhất thời xấu hổ vô cùng, ngượng đến mức hận không thể xỉu ngay tại trận.
“Phì~, nhìn tôi.”
Tô Mộc Nghiên nghe được Cảnh Phong ‘phì’ cười một tiếng, nàng xoay đầu, tình nguyện làm con rùa rụt đầu cũng không muốn nhìn đến vẻ mặt Cảnh Phong.
Nghĩ thôi cũng biết người này mở miệng ra lúc này căn bản là không thể nói được lời nào hay rồi, Tô Mộc Nghiên lập tức bưng kín mặt, liều mạng chịu đựng khoái cảm mãnh liệt truyền vào cơ thể, cảm giác càng mãnh liệt, nãng lại càng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.
Tô Mộc Nghiên hôm nay phản ứng thật sự là rất thú vị, ngày thường quen nhìn dáng điệu bá đạo ngạo kiều của nàng, bộ dáng không tự nhiên, đáng yêu như vậy thật đúng là lần đầu tiên Cảnh Phong nhìn thấy.
Nghĩ, tay Cảnh Phong càng chuyển động nhanh hơn, cho dù có cố gắng chịu đựng không phát ra tiếng, nhưng cơ thể Tô Mộc Nghiên lại bắt đầu thành thật mà run run lên. Theo phản ứng của nàng, Cảnh Phong lập tức phối hợp tiến công, một lần nữa làm Tô Mộc Nghiên theo động tác của cô mà  nở rộ ra.
Thở dốc nặng nề, Tô Mộc Nghiên không cam lòng nghiêng đầu, tuy rằng trong lòng tức giận khó tiêu, nhưng nàng lúc này đây mệt không muốn nhúc nhích. Trong cơn buồn ngủ, nàng nhớ kế hoạch phản công đã nghĩ từ lâu, lại lén ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong ở trên người mình, đột nhiên cảm thấy còn con đường thật dài phải đi.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng.
Cắn chặt răng, Tô Mộc Nghiên âm thầm thề sẽ áp đảo Cảnh Phong trên giường một lần nữa, để cho cô cũng nếm thử tư vị đã lâu không thấy này.

-----
Bạn Tô tổng dễ thương quá đi~ hahaha.... Edit chương H thiệt sự là quá mệt, chóng hết cả mặt @.@