Quan Hệ Thế Thân

Chương 47: Sẽ không thể trở lại





--------------------------------------------------------

Hạ Dương nhìn theo bóng dáng rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng giữ lại. Hộp nhẫn vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, dù có muốn trao đi nhưng vị chủ nhân kia lại không thèm nhận. 

Buổi tối trở về khách sạn, Hạ Dương đến bên cửa sổ theo thói quen châm một điếu thuốc.

"Hạ thiếu, có cần người tâm sự không?"

Viên Liệt mặc áo blouse trắng, mỉm cười ngồi ở bàn làm việc. Hạ Dương không để ý đến, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Mãi cho đến khi tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, Hạ Dương mới lấy tay bóp tắt đầu thuốc.

Hạ Dương xoay người ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Viên Liệt, dựa vào lưng ghế. Hạ Dương cầm hộp nhẫn, chậm rãi nói: "Tôi đưa nhẫn cho em ấy." 


Mở hộp ra, Hạ Dương nhìn chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ ở bên trong, cụp mắt xuống: "Nhưng em ấy từ chối."

Không nhận nhẫn, cũng không cùng hắn trở về. Thậm chí còn không muốn nhận ra hắn.

"Hạ thiếu, cậu ấy là Tần Chu." Viên Diệt kiên nhẫn giải thích: "Anh đối với cậu ấy cùng lắm chỉ là người xa lạ, đương nhiên sẽ bị từ chối."

"Anh nên phân biệt rõ hai người họ, coi Tần Chu như một người xa lạ rồi làm quen lại một lần nữa."

"Hạ thiếu, nếu anh cứ nhất định xem Tần Chu thành Hứa tiên sinh, kỳ thật là rất không tôn trọng Hứa tiên sinh."

Hạ Dương nghe được chỉ nói: "Em ấy là Hứa Thừa Yến."

Hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, làm sao lại đem cậu trở thành người xa lạ được cơ chứ.

"Được, cứ coi như Tần Chu là Hứa tiên sinh đi." Viên Diệt không còn cách nào khác đành nghe theo lời Hạ Dương, tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại cậu ấy đã từ chối anh."


Hạ Dương xoa hộp nhẫn trong tay, trầm mặc không nói. Người thiếu niên ôn hòa luôn đi theo sau hắn, người thiếu niên mà chỉ cần hắn quay đầu lại liền có thể nhìn thấy... 

Lần này, sẽ không thể trở lại nữa.

Hạ Dương khép hộp nhẫn lại, đứng dậy kết thúc cuộc trò chuyện rồi một mình trở về phòng ngủ. Viên Diệt hiểu ý cũng không quấy rầy nữa, để lại cho Hạ Dương không gian riêng. Hạ Dương vẫn luôn ở trong phòng không bước ra ngoài.

Tối hôm sau, đạo diễn đoàn phim đến đây. Đạo diễn mang theo kịch bản mới đã được chỉnh sửa, thật cẩn thận hỏi: "Hạ tổng, đây là bản thảo chúng tôi đã soạn lại, ngài xem thử có đạt không?"

Hạ Dương cầm lấy kịch bản đọc sơ qua. Kịch bản mới vẫn lấy tên như cũ, dàn diễn viên chính cũng giữ nguyên, chỉ cốt truyện là được thay đổi hoàn toàn.


Đạo diễn cũng nói: "Nếu như ngài vừa lòng, chúng tôi sẽ dựa theo bản phác thảo này làm một kịch bản hoàn chỉnh... Hoặc nếu có điều gì không thích hợp, ngài có thể yêu cầu sửa lại một lần nữa."

Hạ Dương xem sơ qua xong, xác định không có phân cảnh tình cảm nào mới đồng ý nói: "Được rồi."

Bên kia, Tần Chu cũng nhận được kịch bản mới.

Kịch bản ban đầu vốn dĩ là một bộ phim tình cảm thời Trung Hoa Dân Quốc, nam chính cùng nữ chính vừa yêu đương vừa cùng nhau phá án. 

Chỉ là hiện tại kịch bản được hoàn toàn sửa lại, nam chính trở thành thám tử, nữ chính là trợ thủ cho thám tử, hai người từ đầu tới cuối đều phá án, không có một phân cảnh tình cảm nào, thậm chí vài cảnh mập mờ cũng không có.

Mà đoàn phim bên kia cũng phát tới tin tức, muốn tạm dừng công việc một tuần rồi chuẩn bị bấm máy trở lại.
Sau khi đọc xong kịch bản, Tô Đường không khỏi thở dài cảm thán: "Tên vẫn như trước, cốt truyện thì viết lại hoàn toàn, tất cả những cảnh quay trước của chúng ta chắc đều bị loại bỏ..."

Mặc dù cốt truyện của kịch bản gốc cũng có những cảnh phá án, nhưng chẳng qua những cảnh ấy chỉ là để thúc đẩy sự phát triển tuyến tình cảm của nhân vật chính, và quá trình phá án cũng rất đơn giản, không phức tạp.

Nhưng bây giờ nhà biên kịch muốn mở rộng quá trình giải quyết vụ án, thay đổi một vụ án đơn giản thành một vụ án đặc biệt phức tạp, ép buộc thay đổi cốt truyện.

"Vốn dĩ là một bộ phim tình cảm, kết quả hiện tại lại đổi thành như vậy." Tô Đường thở dài một tiếng, không thấy lạc quan lắm với kịch bản mới.

Suy cho cùng, đề tài chủ đạo phim truyền hình chiếu mạng được hoan nghênh nhất vẫn là chủ đề ngôn tình, loại tình tiết gay cấn kiểu này ở Trung Hoa Dân Quốc rất ít được ưa chuộng, dễ bị quay hỏng không ra thể thống gì, lại còn là bộ phim không một chút cảnh tình cảm nào như này nữa. 
Tần Chu không cảm thấy chuyện này quan trọng lắm: "Chỉ cần kịch bản có thể quay là được."

"Ừm." Tô Đường gật gật đầu.

Diễn viên tuyến 18 như bọn họ làm gì có sự lựa chọn nào. Ngay cả khi kịch bản bị thay đổi giữa chừng, bọn họ cũng không có quyền từ chối. Bất quá cũng may là đoàn phim đã cho nghỉ một tuần, ít nhất có thể nghỉ ngơi.

Tô Đường vén tóc hỏi: "Được nghỉ một tuần, cậu có dự định gì không?"

Tần Chu: "Chuẩn bị ngày mai trở về một chuyến thăm bà nội."

Hôm trước bệnh viện bên kia có gọi điện thoại tới, nói tình huống của bà nội không khả quan lắm, cậu vốn dĩ cũng định xin nghỉ mấy ngày để trở về, bất quá vừa vặn hiện tại đoàn phim cho nghỉ, cậu có thêm thời gian về chăm sóc bà nội. hắn có thời gian bồi nãi nãi.

Ngày hôm sau, Tần Chu đến bệnh viện thăm bà nội.
Bà nội an an tĩnh tĩnh dựa vào đầu giường, nghe hí khúc trên radio. Hộ công ở ngay bên cạnh tùy thời chăm sóc cho bà, nhìn thấy Tần Chu đến liền cầm một cái ghế dựa lại đây.

Tần Chu ngồi ở bên giường bệnh, nhẹ giọng gọi: "Bà nội."

Chỉ là bà lão đã già lắm rồi nên thính giác không còn tốt lắm, Tần Chu gọi mấy lần bà lão mới chậm rãi quay đầu nhìn lại, nhìn thiếu niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh. 

Tần Chu còn đang đội mũ màu đen, khẽ nắm lấy bàn tay gầy yếu của bà hỏi: "Bà nội gần đây cảm thấy như thế nào?"

Nhưng bà lão chỉ nghi hoặc nhìn Tần Chu, không còn nhận ra thiếu niên trước mặt là ai nữa, ngay cả chiếc mũ màu đen kia cũng không nhớ rõ. Bất quá bà lão vẫn đứng dậy, lấy trong ngăn tủ bên cạnh ra một gói kẹo gừng rồi nhét vào tay người thiếu niên.

Bà lão hơi hơi hé miệng, tựa hồ là muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không nghĩ ra muốn nói cái gì, chỉ nói: "Ăn... "
Nhưng mặc dù đã nhận không ra Tần Chu là ai, nhưng bà lão vẫn như cũ nhớ rõ phải cho cậu kẹo gừng.

Tần Chu nhìn kẹo gừng trong tay, hai mắt lập tức đỏ lên, thanh âm phát ra đầy nghẹn ngào: "Cháu xin lỗi..."

Bà lão có chút mờ mịt, nắm tay Tần Chu khẽ vỗ vỗ trấn an.

"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... " Tần Chu hết lần này đến lần khác xin lỗi.

Dù vậy bà lão trước mặt không thể hiểu được lời xin lỗi của cậu, còn người mà cậu thực sự muốn xin lỗi đã không còn trên thế gian này nữa. Tần Chu cúi đầu đè nén cảm xúc xuống, đợi đến khi cảm xúc bình tĩnh lại mới đắp chăn bông đàng hoàng cho bà nội, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh đi gặp bác sĩ.

Tần Chu hỏi: "Tình hình bà nội của tôi thế nào rồi bác sĩ?"

Bác sĩ đem một tờ đơn kiểm tra đưa qua, uyển chuyển nói: "Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không tốt lắm... "
Tần Chu cụp mắt xuống, không nói gì khi nhìn thấy kết quả trên đơn kiểm tra.

Bác sĩ còn nói thêm: "Bất quá gần đây có một phương án điều trị mới có thể thử xem."

Tần Chu liền hỏi: "Phương án gì vậy ạ?"

Bác sĩ giải thích sơ lược một chút về phương án mới rồi bổ sung thêm: "Nhưng giá cả sẽ đắt hơn, phí điều trị một ngày mấy ngàn, về sau sẽ càng đắt hơn nữa, khả năng một vạn một ngày."

Tần Chu không hề do dự nói: "Vậy trước tiên cứ làm theo phương pháp này."

"Được."

Tần Chu đi thanh toán viện phí cho bà nội xong, một mình ngồi trên ghế nghỉ chân, lấy điện thoại ra kiểm tra số dư thẻ ngân hàng của mình.

Nhưng khi Tần Chu nhìn thấy số dư hiển thị liền nhíu mày, sau đó bấm vào chi tiết chi tiêu, lại phát hiện tiền lương không thích hợp. Tần Chu lập tức gọi điện cho người đại diện.
Tần Chu: "Trịnh ca, tiền lương của tôi có phải lại bị nhầm rồi không? Còn thiếu hơn hai ngàn nữa."

"Không thiếu." Người ở đầu bên kia điện thoại giải thích: "Giúp cậu nhận kịch bản, tiền tìm quan hệ cũng phải mất mấy ngàn, tôi trực tiếp khấu trừ trước."

"Trịnh ca... "

Người đại diện: "Cậu đã theo tôi hai năm, chuyện tiền lương tôi cũng sẽ không lừa cậu." 

Tần Chu cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng. Hai năm, cậu bị lừa cũng không ít rồi.

Mỗi lần tiền lương được thanh toán đều không đúng, lúc đầu chỉ trừ ít vài trăm tệ, hiện tại lại trực tiếp bị trừ tận hai ngàn tệ. Cậu cũng đã từng đi tìm phòng tài chính, nhưng bọn họ cứ khăng khăng cho rằng số tiền lương đã thanh toán đều chính xác, có lý luận cũng vô dụng.

Nếu là trước đây cậu đều sẽ bỏ qua, vì không muốn đắc tội người đại diện. Chỉ là hiện tại cậu rất thiếu tiền, tiền viện phí trị liệu của bà nội đã ngày càng đắt. 
Tần Chu liền thẳng thắn nói: "Trịnh ca, tìm quan hệ không phải cho tôi, vì thế không nên trừ vào lương của tôi."

"Chỉ là hai ngàn tệ." Người đại diện thản nhiên nói: "Nếu sau này cậu không muốn tìm quan hệ thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không giúp cậu nữa."

Tần Chu nghe ra lời nói của đối phương mang tính uy hϊếp, bất quá vẫn kiên trì nói:" Trịnh ca, tôi hiện tại rất thiếu tiền, cần dùng gấp."

"Thiếu bao nhiêu? Tuần này ông chủ Vương có tổ chức bữa tiệc. Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa cậu đến đó."

Tần Chu im lặng, thật lâu sau mới nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại."

Cúp điện thoại xong, Tần Chu một mình ngồi ở trên ghế hồi lâu mới đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài hóng gió.

Bên ngoài bệnh viện người đến người đi, Tần Chu một mình lang thang không có mục đích. Thẳng đến khi đi ngang qua một con phố thương mại, Tần Chu chú ý tới màn hình quảng cáo trên tòa nhà thương mại với một đoạn trailer phim điện ảnh đang chiếu trên đó.
Màn hình tình cờ đang phát cảnh rượt đuổi giữa cảnh sát và bọn cướp, Tần Chu dừng chân lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trên màn hình... 

Phim mới của Bùi ảnh đế ra mắt.

Tần Chu chăm chú nhìn màn hình cho đến khi đoạn trailer kết thúc liền lấy điện thoại ra, muốn đặt vé xem phim đi xem một chút. Nhưng khi Tần Chu nhìn đến giá vé liền do dự. 

Cuối cùng, Tần Chu vẫn buông điện thoại xuống, xoay người rời đi. Muốn tích cóp tiền thuốc men thì không thể tiêu tiền một cách bừa bãi.

Tần Chu ở cùng bà nội trong bệnh viện mấy ngày, sau đó trở lại đoàn phim. Đoàn phim đã bắt đầu khởi động quay một lần nữa, khi Tần Chu đến phim trường liền nhìn thấy trên bàn có một bó hoa hồng trắng.

Tần Chu bước tới, nhìn thấy tấm thiệp đặt trong bó hoa.
【 Mãi mãi bình an 】

Tần Chu nhìn bốn chữ trên tấm thiệp không chút phản ứng.

Tô Đường cũng ở phòng nghỉ, chú ý tới tầm mắt của Tần Chu liền giải thích:" Buổi sáng lúc tôi mới đến đã thấy hoa ở đó, hình như là do fan của cậu tặng."

Tần Chu nhìn bó hoa một lúc rồi ôm nó đặt ở sang một góc không quan tâm nữa.

Tô Đường ngồi trước gương kiểm tra lại lớp trang điểm vừa nói: "Đúng rồi, cậu đoán xem nhà đầu tư lần này của đoàn phim chúng ta là ai?"

Tần Chu cầm kịch bản lên đọc, tùy ý trả lời: "Viên tổng?"

Tô Đường hưng phấn nói: "Hôm đó còn có một người đi cùng Viên tổng đến! Cậu đoán xem anh ta là ai!"

Tô Đường còn nhớ hôm đó diễn cảnh hôn, có hai vị sếp lớn đến thăm ban, nhưng cô chỉ biết Viên tổng, còn người kia thì gần đây cô mới biết là ai.
Không đợi Tần Chu trả lời, Tô Đường vội vàng nói:" Là Hạ thiếu! Là vị đại thiếu gia Hạ gia ở Nam thành đó! "

"Ừm." Tần Chu đáp lại có chút lạnh lùng, cũng không quan tâm lắm.

Tô Đường một bên sửa sang lại kiểu tóc, một bên tiếp tục cùng Tần Chu tám chuyện.

"Cũng không biết Hạ thiếu sao lại coi trọng đoàn phim của chúng ta... "

"Lại còn ra tay rất hào phóng. Chỉ là một bộ phim chiếu mạng thôi mà Hạ tổng đầu tư thật không ít tiền."

"Bất quá hình như Hạ thiếu không thích phim tình yêu, làm biên kịch của chúng ta chỉ có thể tăng ca sửa lại thành như vậy... " 

Đang nói, Tô Đường nhận ra có gì đó không ổn liền quay đầu lại nhìn Tần Chu, thấy cậu đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản. Chẳng qua biểu tình trên mặt Tần Chu tựa hồ không tốt lắm.

"Làm sao vậy?" Tô Đường đi tới ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Không vui sao?"
Tần Chu ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: "Có cách nào có thể nhanh chóng kiếm tiền không?"

Tô Đường tùy ý nói: "Nói tới nói lui có thể kiếm tiền còn không phải là mấy cái cách kia sao, Trịnh ca ngày nào cũng nhắc mãi ông chủ lớn nào đó đang thiếu người đấy."

Vừa nói xong, Tô Đường liền nhận ra gì đó vội nói: "Sao vậy? Rất thiếu tiền sao?"

Tần Chu gật đầu: "Tình huống của bà nội hiện tại không tốt lắm, cần phải điều trị theo phương pháp mới."

Trước kia, bệnh tình của bà nội còn tương đối ổn định, với thu nhập của cậu thì vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng bây giờ bệnh tình của bà nội càng ngày càng nặng, phí điều trị của phương án mới quá đắt, cậu không biết bản thân có thể trụ được bao lâu.

Nhưng cho dù có tốn kém thế nào thì vẫn nhất định phải điều trị.
Tô Đường: "Vậy thì cậu cứ mượn tôi này, cậu còn thiếu bao nhiêu?"

"Cô không phải muốn trả nợ sao? Vẫn là nên giữ lại cho mình đi." Tần Chu khép kịch bản lại: "Tôi hiện tại vẫn còn có thể chống đỡ một chút, thật sự không được nữa thì cũng còn cách vay nặng lãi."

"Đừng, cậu đừng dính vào mấy cái này." Tô Đường tức khắc nhíu mày: "Nhà tôi cũng là vì vướng vào vay nặng lãi mới biến thành như vậy, cậu ngàn lần đừng dại dột mà sa chân vào."

"Nếu không thể vay nặng lãi thì tôi cũng chỉ còn cách đi theo mấy ông chủ lớn." Tần Chu cười nhạt: "Hôm trước Trịnh ca còn nói với tôi tuần này ông chủ Vương tổ chức bữa tiệc, chỉ cần tôi lên tiếng là có thể đến đó."

Tô Đường: "Trước đây cậu vẫn luôn thuyết phục tôi không được đi theo mấy ông chủ lớn kia, sao bây giờ cậu lại muốn đi theo bọn họ?"
"Không còn cách nào khác, tôi rất thiếu tiền." Tần Chu thấp giọng nói.

Cậu cần tiền.

Rất cần, rất cần tiền. 

Tô Đường khuyên nhủ: "Vậy trước cứ cố gắng đóng phim cho thật tốt đi, tiền có thể từ từ nghĩ cách..." 

Tần Chu nhàn nhạt nói: "Thù lao đóng phim chỉ được một ít, không đủ dùng."

Một diễn viên tuyến mười tám vô danh như cậu, kịch bản nhận được đều là mấy bộ phim kinh phí thấp, thù lao đóng phim cũng rất rẻ, còn bị người đại diện vô cớ khấu trừ không ít.

Tô Đường:" Không sao đâu, nếu có thể nhận được phim của đạo diễn lớn nhất định sẽ hái ra tiền."

"Đạo diễn lớn ở đâu ra a?" Tần Chu cười cười.

Tô Đường vội vàng nói: "Đạo diễn Hà! Gần đây ông ấy đang tổ chức tuyển diễn viên, nam chính là ảnh đế Bùi Nguyên đó! "

Nói xong, Tô Đường lấy điện thoại di động ra cho Tần Chu xem tin tức. Tần Chu cầm qua xem, quả nhiên là đạo diễn Hà đang tuyển người cho bộ phim mới."
Đạo diễn Hà là một đạo diễn lớn nổi tiếng trong giới. Ông ấy đã từng quay nhiều bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng, một số ảnh đế và ảnh hậu đều là đóng phim của ông ấy rồi đoạt giải. Ngay cả ảnh đế Bùi Nguyên lần đầu tiên đoạt giải cũng là nhờ vai diễn trong bộ phim của ông ấy.

Mà lần này đạo diễn Hà đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh mới với tựa đề [Giang Hồ], nam chính đã định sẵn là Bùi Nguyên, hiện tại đang chiêu mộ các vai phụ. Tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng nếu có thể tham gia vào một bộ phim lớn như vậy thì cũng không lỗ gì, ngược lại còn có thể kiếm được danh tiếng khi đóng chung với ảnh đế.

Tô Đường: "Cậu muốn thử không? Dù sao vòng tuyển chọn đầu tiên cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần gửi video sang để đạo diễn đánh giá là được."
Tần Chu đọc xong tin tức lắc đầu nói: "Kỹ thuật diễn của tôi không tốt."

Tần Chu biết rõ kỹ năng diễn xuất của mình, diễn mấy bộ phim chiếu mạng thì không sao, nhưng nếu đóng phim của đạo diễn Hà thì cậu vẫn là không có niềm tin cho lắm, thực lực cũng không dám chắc có thể tương xứng.

"Không thử thì làm sao biết được?" Tô Đường thuyết phục: "Chỉ cần quay video thử giọng thôi, lỡ đâu liền có thể vượt qua vòng đầu tiên thì sao?"

Tần Chu nghĩ tới đây đồng ý nói: "Vậy thì tôi sẽ thử xem."