Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 133: Đối thoại cùng bố Cẩm Niên




Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đến bệnh viện, lúc tìm được phòng bệnh thì chỉ thấy bố Tô Cẩm Niên đang ngồi ở ngoài cửa trao đổi với một bác sĩ.

Lại nói, Tô Khả kết hôn với Tô Cẩm Niên từng ấy năm mà đây là lần thứ hai thấy ông. Lần đầu tiên là ở tiệc sinh nhật của ông nội Tô Cẩm Niên, nhưng mà hình như bố của anh không thế nào thân thiện với cô. Mà bây giờ là lần thứ hai Tô Khả cùng bố Tô Cẩm Niên gặp còn lại.

Ấn tượng của Tô Khả đối với bố Tô Cẩm Niên, ở trong ký ức mơ hồ là nhãn hiệu "Cô không xứng với con tôi" bao một vòng quanh người cô, còn cái khác thì không còn cảm giác.

"Bố." Tô Cẩm Niên kêu ông một tiếng.

Lúc này bBố Tô Cẩm Niên mới quay đầu lại nhìn đếnTô Cẩm Niên, ánh mắt xẹt qua Tô Khả, khẽ gật đầu, "Con đã đến rồi."

Ông nói là "con" , ý là dù là ông biết Tô Khả đã nhanh chóng kết hôn rồi nhưng ông cũng sẽ không thừa nhận. (ed: ý là nếu thừa nhận ông phải nói là ‘các con đã đến rồi’)

Đối với âm thanh vượt mức ngây thơ này thì Tô Khả không thèm để ý, ánh mắt băn khoăn nhìn bốn phía, "Con tôi đâu?"

Bố Tô Cẩm Niên khẽ cau mày, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Niên, ý là "Sao con tìm một người phụ nữ không có lễ phép như vậy" .

Tô Cẩm Niên cũng nhớ tới nên liền nói với bố anh: "Bố, bố thấy con trai của con không?"

Bố Tô Cẩm Niên kinh ngạc không thôi, "Con trai của con? Cái gì là con trai của con?"

Nói đến thì bố Tô Cẩm Niên cũng không biết Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đã sinh con, mà quan hệ của Tần Phi với ông lại vô cùng kém nên sau khi bà biết được bà có cháu trai thì bà cũng chưa từng nói với ông, cho nên đến nay Tô Sĩ Mình cũng không biết ông có một người cháu trai.

"Chính là đứa bé đi chung với mẹ đó, thằng bé ở đâu rồi?" Tô Cẩm Niên vô cùng sốt ruột, "Bố có nhìn thấy thằng bé ở đâu không?"

Tầm mắt của bố Tô Cẩm Niên quét tới quét lui giữa Tô Cẩm Niên và Tô Khả, một hồi lâu, "Giữa các người có đứa bé?"

Tô Cẩm Niên không biết nói gì, "Bố, không phải lúc nói chuyện này!" Sau đó lại nghĩ là thôi đi, hỏi ông cũng vô ích, vì vậy chuyển ánh mắt sang bác sĩ vẫn đứng bên cạnh bố anh, "Xin hỏi bác sĩ, lúc mẹ tôi đưa vào cứu chữa thì có nhìn thấy một đứa bé hay không."

Bác sĩ kia nhìn thấy vẻ mặt Tô Cẩm Niên lo lắng thì cẩn thận suy nghĩ chốc lát, "Lắc đầu."

"Bác sĩ cấp cứu ở hiện trường là ai, có thể nói cho tôi biết không?"

"Tôi chính là người cấp cứu ở hiện trường, chỉ là thật sự không nhìn thấy một đứa bé trai nào." Bác sĩ kia trả lời chắc chắc.

Tô Khả lập tức xụi lơ trên đất, cả tâm trạng lập tức hoảng hốt, "Nhị Tô của em——"

Sắc mặt Tô Cẩm Niên trắng bệch, "Con. . . . . ."

Lúc đang nói chuyện thì mắt Tô Cẩm Niên liếc thấy Tô Khả đã ngồi dưới đất thì lập tức đi lên trước đỡ Tô Khả dậy. Anh không ngừng vỗ sống lưng Tô Khả, giống như là an ủi Tô Khả, hoặc như là an ủi mình, "Tô Khả, đừng sợ, Tô Tô của chúng ta thông minh như vậy nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Đừng sợ, đừng sợ —— anh nhất định sẽ tìm được Tô Tô của chúng ta——"

Nói xong, Tô Cẩm Niên liền cất bước muốn chạy ra ngoài, nhưng mà anh lại không biết mẹ của anh cùng Tô Tô bắt đầu bị người ta tấn công ở chỗ nào. . . . . .

Đang lúc này thì gặp hai người cảnh sát tới, tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp , ở phòng bệnh lạnh lẽo có vẻ hơi đột ngột. Mà hiển nhiên một người trong bọn họ biết Tô Sĩ Minh và Tô Cẩm Niên, lúc này nhìn thấy bố con họ thì bước nhanh lên trước, hơn nữa gật đầu với họ.

"Xin chào, Tướng quân Tô, Thượng tá Tô. Chúng tôi là tới vì vụ án của bà Tần."

Tô Sĩ Minh gật đầu, "Các người có tình hình gì không?"

Tô Khả là lập tức tiến lên, "Lúc các anh đến hiện trường có thấy một đứa bé trai đứng bên cạnh bà Tần không?"

Tô Cẩm Niên cũng lập tức gật đầu.

Hai người kia nhìn nhau, gật đầu nói với Tô Cẩm Niên: "Chúng tôi tới chính là vì chuyện này."

Tô Khả ôm chặt lấy thân thể Tô Cẩm Niên, hai tay dùng lực càng lúc càng lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm hai cảnh sát.

Một cảnh sát nói: "Lúc cảnh sát chúng tôi nhận được tin báo thì lập tức đến hiện trường, ở hiện trường ngoại trừ mẹ anh cùng vũng máu tươi thì chẳng có gì cả. Người báo án cũng chính là người chứng kiến, cô ấy nhìn thấy cả quá trình. Cô ấy nói là lúc ấy mẹ anh cùng đứa bé kia đang đi tới cửa hàng thì đột nhiên một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen vọt ra ôm cổ đứa bé rồi tính đi. Mẹ anh lập tức ngăn cản nên kết quả bị đâm một dao vào ngực, sau đó này thủ phạm ôm lấy đứa bé chạy lên một chiếc xe tải màu trắng rời đi."

Cả sắc mặt của Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đen thui.

Cảnh sát kia tiếp tục nói, "Tôi đoán chừng đó là cướp, là hướng về đứa bé kia. Cho nên vợ chồng các anh suy nghĩ một chút xem có từng mích lòng người nào hay không?"

Dĩ nhiên người đầu tiên trong đầu Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên là Hoàng Nghê Thường, nhưng cũng có khả năng là những người khác. . . . . .

Tô Khả không biết, cả người cô đều rối loạn, hai tay ôm đầu, "Cẩm Niên, Tô Tô của chúng ta. . . . . ."

Tô Cẩm Niên nghiêm mặt, một tay vuốt lưng Tô Khả, "Không có sao đâu, em yên tâm!"

Tô Khả gật đầu.

Tô Cẩm Niên gật đầu với hai cảnh sát một cái, "Cám ơn, tôi biết rồi." Tô Cẩm Niên cau mày suy nghĩ chốc lát, "Người của các anh đang theo dõi chiếc xe kia sao?"

"Ảnh chụp của chiếc xe này đi quanh hướng tây một vòng, sau đó vòng lại một vòng, ảnh chụp đã biến thành nhiều cái, nếu như không phải là cảnh sát tinh mắt thấy trên chiếc xe tải màu trắng bị người ta đùa dai lơ đãng có một ly cola màu đỏ, chúng tôi nhất định sẽ truy đuổi. Nhưng rất không khéo chính là chiếc xe này ở trên cầu vượt XX, trước mắt thủy chung không phát hiện xuống cầu vượt. Tình hình đường đi mới nhất tôi còn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà cũng không có động tĩnh gì, vì vụ án này do tôi phụ trách nên vừa có động tĩnh thì nhất định bọn họ sẽ báo cho tôi."

Tô Cẩm Niên gật đầu, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Đàm Thụ, để cho anh ấy lái đến một chiếc xe.

Từ trước đến giờ hiệu suất làm việc của Đàm Thụ rất cao, không bao lâu thì vẻ mặt yêu nghiệt liền xuất hiện trước mặt của mọi người, anh vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, "Sao vậy người anh em?"

Tô Cẩm Niên nói: "Có việc gấp." Nói xong thì cầm lấy chìa khóa trong tay Đàm Thụ rồi chạy ra ngoài.

Đàm Thụ nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên bước nhanh ra ngoài thì không khỏi nói, "Ơi, xe đậu ở khu thứ ba."

Sau đó, ánh mắt của anh liếc nhìn bụng hơi nhô ra của Tô Khả rồi không khỏi chép miệng chậc lưỡi, "Ai dô, tốc độ này có thể so với hỏa tiễn đấy."

Vẻ mặt Tô Khả đầy lo lắng cho nên cũng không có trả lời lại câu nói của Đàm Thụ.

Ánh mắt của Đàm Thụ chuyển sang Tô Sĩ Minh, "Ôi, bác Tô cũng ở đây ạ."

Tô Sĩ Minh gật đầu, "Bác gái của con bị kẻ bắt cóc đâm một dao, vẫn còn cấp cứu ở bên trong đấy."

Vốn là vẻ mặt của Đàm Thụ còn thoải mái thì lúc này cũng trầm xuống, đôi mắt quả đào xinh đẹp chuyển sang nhìn hai người cảnh sát, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hai cảnh sát liền nói nguyên nhân quá trình một lần nữa.

Đàm Thụ khẽ gật đầu, sau đó lập tức nói: "Tôi hiểu rồi." Sau đó lại nhìn Tô Khả, "Tô Khả, em không cần lo lắng, Tô Tô là con trai của Cẩm Niên thì đương nhiên cũng là cháu của anh, anh nhất định sẽ tìm trở về giúp em."

Tô Khả gật đầu, âm thanh hơi khàn khàn, "Cám ơn ạ."

Đối với Đàm Thụ thì Tô Khả chỉ biết anh cũng giống mấy người Doãn Lạc Phong, là bạn từ nhỏ của Tô Cẩm Niên, mà quan hệ của Tô Cẩm Niên với anh càng vững chắc hơn.

Đàm Thụ nói xong thì người cũng rời khỏi phòng bệnh.

Cả hành lang chỉ còn lại Tô Khả cùng Bố Tô Cẩm Niên cùng một bác sĩ và hai cảnh sát.

Bác sĩ gật đầu rồi nói với mọi người, "Tôi còn phải đến phòng làm việc của tôi, đi trước một bước nhé."

Hai người cảnh sát gật đầu, bác sĩ rời đi.

Tô Sĩ Minh chuyển ánh mắt sang Tô Khả, sau đó mắt thấy bụng Tô Khả nổi lên thì không khỏi hơi cau mày, "Đây là thai thứ hai?"

Tô Khả đối với bố mẹ Tô Cẩm Niên cũng không có cảm tình gì. Nhưng so sánh giữa hai người mà nói thì cô vẫn vui lòng nói chuyện cùng Tô Sĩ Minh hơn, dù sao người đàn ông này không hãm hại cô giống Tần Phi, ông chỉ đơn thuần là không thích cô là con dâu của ông thôi.

"Đúng vậy."

"Cô có biết Cẩm Niên chúng tôi muốn từng bước từng bước tiến lên hay không? Cô có biết hay không, hai thai rất ảnh hưởng đối với nó đấy?" Sắc mặt ông nghiêm túc, âm thanh cũng tương đối lạnh lẽo.

Tô Khả ngẩng đầu nhìn bố Tô Cẩm Niên, "Đây là chuyện giữa chúng tôi."

Bố Tô Cẩm Niên tức giận, "Cô nói đi, ngoại trừ cô cản trở Cẩm Niên của chúng tôi thì cô còn có thể làm gì?"

Tô Khả trầm mặc.

Bố Tô Cẩm Niên tiếp tục nói, "Năm năm trước, chúng tôi sắp xếp xong xuôi hôn sự cho nó, bởi vì cô mà hỏng, cô có biết ảnh hưởng bao nhiêu đối với Cẩm Niên hay không vậy!"

"Ha ha, thật sao?" Tô Khả cười, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận, "Tôi không biết bác trai quan tâm hạnh phúc của Cẩm Niên còn quan tâm tương lai của Cẩm Niên nữa."

"Có quan trọng không?"

"Bác nói đi?" Tô Khả hỏi ngược lại, "Tương lai, bác làm bố của anh ấy mà chẳng lẽ còn không biết năng lực của anh? Anh ấy là loại đàn ông cần dựa vào phụ nữ để nâng cao địa vị của mình sao?"

"Cô!"

"Chỉ có đàn ông vô dụng thì mới có thể muốn dựa vào phụ nữ, bác muốn Cẩm Niên bị người đời chỉ trích sao?"

"Con nhóc cô, cô biết cái gì gọi là mạnh mạnh kết hợp không?"

"Ô, thật xin lỗi, tôi đã là mẹ hai đứa bé. Hơn nữa, thứ bác gọi là mạnh mạnh kết hợp là bị quy tắc kép đó sao?"

Sắc mặt Tô Sĩ Minh tái xanh.

Tô Khả tiếp tục cười nói, "Tôi còn muốn hỏi bác trai một câu, bác làm bố của Cẩm Niên mà rốt cuộc bác hiểu anh ấy gì chứ ? Bác biết anh ấy thích màu gì sao? Bác biết anh ấy thích ăn gì, không thích ăn gì không? Bác có biết đến cuối cùng anh ấy muốn làm cái gì không?"

Tô Khả liên tiếp đặt câu hỏi làm sắc mặt Tô Sĩ Minh vô cùng khó coi.

Tô Khả cười, "Cho nên mới nói, căn bản cái gì bác cũng đều không hiểu anh ấy, bác không hiểu rõ anh ấy thì cũng không cần áp đặt nguyện vọng của bác lên người anh ấy chứ!"

". . . . . ." Tô Sĩ Minh giận đến lồng ngực phập phồng, "Cô. . . . . . Cô. . . . . ."

Tô Khả nhún nhún vai, "Đừng ‘dựng râu trợn mắt’, bác không có râu có thể dựng đâu, vẫn nên tiết kiệm chút hơi sức đi."

"Cô. . . . . . Người nhà cô không có dạy cô làm sao nói chuyện với người lớn sao?"

Tô Khả buông lỏng, "Người muốn được tôn trọng thì trước hết phải tự trọng. Bác Tô, bác cũng lớn rồi nên chắc chắc hiểu rõ đạo lý này. Tôi kết hơn với Cẩm Niên nhiều năm rồi, tốt xấu trong đó thì chúng tôi tự biết, không cần bác nhiều lời."

"Cô. . . . . ."

Tô Khả chậc lưỡi, "Lại cô rồi. . . . . . Ôi. . . . . . Không phải tôi nói. . . . . ."

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật bên kia mở ra.

Một đám bác sĩ như bầy cá đi ra.