Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 151: Năm tháng yên bình tốt đẹp (3)




Tô Khả ôm bảo bảo vẫn chưa chịu ngủ, rất bất đắc dĩ. Hướng về phía Tô Cẩm Niên đang giặt tã bên kia nói: " Cẩm Niên, anh nói có phải cục cưng của chúng ta kỳ lạ hay không."

"Sao lại kỳ lạ?" Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, lại bắt đầu giặt tã, quả thật chính là giống khuôn mẫu vú em như đúc.

Tiểu bảo bảo vừa sinh nên Tô Khả không dám cho con dùng tã giấy, cho nên trước mắt họ cho tiểu bảo bảo dùng toàn bộ là tã bông vải mềm mại. Những cái tã này, tất cả đều dùng vải bông màu trắng mới tinh chế luyện, đun ở trong nước thật lâu, dùng tia tử ngoại khử trùng, lại dùng nước lọc giặt mấy lần, hong khô bên dưới mặt trời rồi sau đó mới dám cho tiểu bảo bảo sử dụng.

"Anh nói đi, nếu không phải là lúc con bật ra tiếng giống như mèo khe khẽ mấy tiếng, lúc đói bụng rầm rì hai tiếng thì em thật sự cho là thằng nhóc thứ hai của em là câm đấy."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Tô Khả tiếp tục nói: "Quan trọng nhất là con không khóc không ầm ĩ thì cũng được, nhưng tại sao không ngủ được vậy!" Đều nói mới sinh thì muốn ngủ, thời gian thằng nhóc bảo bảo này đã sinh ra bao lâu rồi mà sao không ngủ được lại vẫn không ngủ được chứ!

"Như vậy còn không tốt sao. Nếu giống như thằng nhóc nhà Đông kia thì em còn không thể khóc đấy."

Tô Khả sờ sờ cằm, "Cũng đứng, thằng nhóc nhà anh Đông quá ầm ĩ." Ưm, nhưng nhà mình quá yên tĩnh, an tĩnh làm cho cô cho là có thể bị người nào xuyên qua nhập vào thân hay không.

Xì xì xì, quả nhiên là đã xem quá nhiều tiểu thuyết tạp nham.

Tô Khả có cảm giác rơi lệ đầy mặt.

Một lúc sau, bên kia có một y tá đỏ mắt đi vào, giọng nói có chút khàn khàn, "Tô Khả, đến đây, đo nhiệt độ."

Tô khả nghi hoặc nhìn y tá kia một cái, nhìn hốc mắt cô ấy còn hồng hồng, cho là có ai ức hiếp cô ấy nên liền hỏi cô ấy, "Haizz, cô làm sao vậy?"

Y tá kia không nhịn được lại lau nước mắt một cái, "Ô ô —— ô ô ——"

Tô Cẩm Niên ngừng công việc trong tay lại, "Cô y tá, đây là có chuyện gì sao?" Ở phòng bệnh khóc lóc, còn tưởng rằng vợ chồng họ ức hiếp cô ấy đấy. Thật là có đủ rầu rĩ mà.

Y tá kia khóc nói, "Một chị em tốt ở khoa chúng tôi vừa bị người giết chết rồi. Ô ô, tôi mới vừa nhận được tin tức, ô ô. . . . . ." Y tá kia khóc như mưa hoa lê rơi, "Thật xin lỗi, Tô tiên sinh, Tô phu nhân, tôi rất nhanh sẽ điều chỉnh trạng thái thật tốt, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Tô Khả đổ mồ hôi, "Haizz, cô đừng nói xin lỗi với chúng tôi nữa, chuyện này cũng không còn biện pháp không phải sao."

Tô Cẩm Niên là một người nổi tiếng làm việc vì dân, hỏi, "Cái gì gọi là bị người ta giết chết hả?"

Y tá kia khóc càng thêm hăng say, "Chính là bị người ta bắn chết, sau gáy, một viên đạn sau gáy, bị mất mạng tại chỗ. Chị A Xảo là người rất tốt, không ngờ. . . . . . Không ngờ. . . . . ."

Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, chân mày nhíu chặt, "Chuyện khi nào?"

"Ngay sập tối ngày hôm qua, khi chị A Xảo về nhà, ô ô, chị ấy sắp đến nhà. . . . . . Ô ô. . . . . ."

Chân mày Tô Cẩm Niên nhíu càng thêm sâu, anh không ngờ, dưới Hoàng thành (ed:ý chỉ ngay tại nơi có pháp trị) mà lại có vụ án kẻ dùng súng giết người xảy ra.

"Cục cảnh sát điều tra tình hình như thế nào?" Nếu y tá đều nói đây là bắn chết, như vậy khẳng định cảnh sát đã tham gia điều tra, vì thế, Tô Cẩm Niên hỏi vấn đề này.

Y tá kia lắc đầu một cái, chuyện này là cô chỉ vừa nghe được lúc chồng chị A Xảo gọi điện thoại đến hôm nay, cực kỳ đau thương nói là A Xảo bị người ta dùng súng bắn chết, bây giờ không thể đi làm.

Sau đó, dĩ nhiên là lãnh đạo chạy đến an ủi rồi, cũng có những chị em khác không có việc quan trọng nên trực tiếp xin nghỉ đi qua, cô ở chỗ này chỉ có thể nghe theo điện thoại gọi tới từ bên kia, tin tức từ nhỏ tí tẹo chắp vá xuất hiện một sự thật như vậy chứ những chuyện khác thì cô hoàn toàn không biết.

Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, không cần phải nhiều lời nữa.

Tô Khả không rõ ràng rốt cuộc y tá kia là ai, nhưng một sinh mạng tươi mới như vậy bị người ta bắn chết, đây là một chuyện làm người ta tức giận cỡ nào.

Sau khi y tá kia kiểm tra hết Tô Khả thì liền đỏ mắt rời đi.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên trầm mặc không nói, "Cẩm Niên. . . . . ."

Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, sau đó khẽ mỉm cười với Tô Khả, liền cúi đầu bắt đầu giặt tã.

"U u ~" kết quả là bố mẹ cũng trầm mặc nên âm thanh mềm mại của Tiểu Đoàn Tử liền truyền ra. Tô Khả vội vàng nhìn bảo bảo trong tay, rất nhanh liền phản ứng kịp là con đói bụng, lập tức cho con bú sữa.

Tiểu Đoàn Tử rất nhanh liền tiến tới trước ngực Tô Khả, liều mạng mút vào, miệng nhỏ hồng hào vừa mút vừa mút, vô cùng đáng yêu, sau đó lo lắng bị y tá mang tới buổi sáng đã trong nháy mắt tiêu tán.

Buổi chiều, Tiểu Bao Tử từ trường học tan ra đã vô cùng nhanh chóng đi theo bà nội bé tới phòng bệnh Tô Khả.

Tiểu Bao Tử nhìn ngủ say Tiểu Đoàn Tử ở bên cạnh Tô Khả, ngón tay nhỏ điểm chóp mũi Tiểu Đoàn Tử một cái, non mềm mũm mĩm, cảm giác thật tuyệt, "Mẹ, lúc nào thì mẹ và em trai có thể xuất viện?"

"Ưm, còn một tuần lễ."

"Được rồi, con tiếp tục ngủ ở nhà bà nội. Mọi người nhanh trở lại một chút, con muốn buổi tối cùng ngủ với em trai."

Tô Khả cười ra tiếng, "Con lớn như vậy chứ nhỏ đâu mà còn muốn ngủ cùng em trai à, đang nói giỡn với mẹ sao."

Tiểu Bao Tử chu miệng lên, "Không cần coi con là đứa trẻ ba tuổi có được hay không, con cũng trưởng thành rồi, chăm sóc em trai nhỏ như vậy thì khẳng định rất dễ dàng đúng không."

"Cẩn thận khoác lác quá hỏng hết." Tô Khả điểm chóp mũi Tiểu Bao Tử một cái.

"Đúng rồi, mẹ, tên em trai là gì thế?"

Tiểu Bao Tử hỏi như vậy thì Tô Khả thật khó trả lời, dù sao lúc trước gọi là Tô Tô, thật đúng là cô không muốn gì nhiều, Tô Tô chính là họ của cô cùng họ của Tô Cẩm Niên, hợp hai họ lại, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình yêu của cô đối với anh sâu đậm đến thế nào, thế nhưng con thứ hai. . . . . . Tô Khả mắc phải khó khăn. Chẳng lẽ phải gọi Tô Nhị Tô? Chính là đứa con thứ hai?

Nhìn thấy nét mặt khổ qua của mẹ mình, Tiểu Bao Tử hết ý kiến, "Mẹ, mẹ đừng nói với con là đến bây giờ mẹ cũng chưa đặt tên cho em trai đấy."

Tô Khả đổ mồ hôi đầy mặt, xoay đầu nhìn Tô Cẩm Niên uống nước bên kia, Tiểu Bao Tử theo ánh mắt Tô Khả, nhìn bố mà mình sùng bái, chớp chớp mắt to.

Tô Cẩm Niên bị đôi mắt nhỏ Tiểu Bao Tử làm sợ đến mức nuốt hết nước thiếu chút nữa vào phổi, anh sặc, "Ờ, đặt tên là chuyện lớn."

Tiểu Bao Tử tiếp tục chớp chớp mắt to nhìn bố mình, sau đó nói, "Bố, bố phải đặt cho em trai một tên dễ nghe, bố không thể lười biếng như mẹ vậy, trực tiếp kêu con là Tô Tô."

Tô Khả "a" một tiếng, "Vật nhỏ, con ghét bỏ tên mẹ con đặt cho con không hay lắm sao? Hơn nữa, tên của con rất tốt mà, Tô Tô, đó là chứng minh bố mẹ con đi chung với nhau đấy."

Cả khuôn mặt Tiểu Bao Tử cũng rối rắm ở cùng một chỗ, "Mẹ, mẹ còn có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa không."

Tô Cẩm Niên nhìn vợ con mình nói qua lại bên kia, khẽ cười ra tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh bao la, trong lòng suy tư, rốt cuộc con thứ hai nên đặt tên gì.

Từ từ xoay người, Tô Cẩm Niên than ngắn một tiếng, "Tô Tô, con nói nếu là bé gái của chúng ta thì thật tốt nhỉ?"

Tô Khả: ". . . . . ." Lại tới, thật là Tô Cẩm Niên cố chấp quá nè.

"Tên của con gái anh cũng đã suy nghĩ khá nhiều, Tô Đường, Tô Minh Nguyệt. . . . . ."

Tô Khả không muốn nghe tiếp nữa, tuyệt bút vung lên, "Tô Đường đi."

Tiểu Bao Tử kháng nghị đầu tiên, "Không được, con ghét nhất ăn bơ đường, em trai cũng sẽ không thích cái tên này, mọi người phải tôn trọng nhân quyền!"

"Ôi, thằng nhóc này đi tới nói nhân quyền với mẹ đấy à."

Đúng lúc, Doãn Lạc Phong cầm một giỏ trái cây đi vào, "Đang thảo luận cái gì thế, sôi nổi như thế?" Anh vừa nói vừa cầm giỏ trái cây trong tay trên đất, sau đó ôm lấy Tiểu Bao Tử hôn một cái, ‘ngựa quen đường cũ’ mà đi tới Tiểu Đoàn Tử bên kia, nhìn một đoàn mềm mại, cúi đầu hôn một cái.

"Chú Doãn, bố và mẹ thật là xấu, họ muốn gọi em trai là Tô Đường, con không muốn, tên Tô Tô của con đủ khó nghe rồi, tại sao có thể để tên của em trai cũng khó nghe, con không muốn con không muốn, họ không tôn trọng nhân quyền!"

Tiểu Bao Tử thật là đang tố cáo, đôi mắt nhỏ đen láy đã bốc lên hơi nước, dường như là ai dám thật sự gọi em trai bé thành Tô Đường thì bé liều mạng với người đó.

"Xì ——" Doãn Lạc Phong cười ra tiếng, "Tô Đường? Thật là chỉ có hai người đấy. Anh đại diện cho con trai nuôi của anh, bác bỏ."

Tiểu Bao Tử giống như là có được đồng minh, một tay ôm thật chặt bắp đùi Doãn Lạc Phong, "Đúng vậy, em trai trưởng thành thì nhất định sẽ ủng hộ con làm như thế!"

Tiểu Bao Tử vừa nói thì lòng vừa vô cùng chua xót nghĩ, tại sao bé không có anh trai, nếu như lúc bé sinh ra, có một anh trai phản đối mẹ lấy cái tên này, bé phải có bao nhiêu hạnh phúc đây.

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Tô Khả sờ sờ đầu, chà, nghĩ tên là một việc khổ cực, "Nếu không thì cầm quyển tự điển đến, chúng ta một hai ba bốn năm, chỉ trúng chữ nào thì chính là chữ đó được không?”

"Không được." Tô Cẩm Niên gạt bỏ, "Ngộ nhỡ là chữ lạ thì lúc con trai lên tiểu học chẳng phải là phải khóc hết sức luôn sao."

Tô Khả gật đầu một cái, "Ờ, có lý, nếu là lúc đi thi thời, con người ta cũng đã bắt đầu bài thi rồi, con của chúng ta vẫn còn đang viết tên, vậy cũng thiệt thòi lớn rồi."

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen: "Khả Khả, sẽ không thiệt thòi."

"?" Thời gian cũng ít đi, làm sao không không thiệt thòi.

"Chỉ số thông mình của con chúng ta rất cao, rất nhanh sẽ làm xong."

Tô Khả sờ sờ cằm gật đầu một cái: "Điều này cũng đúng."

Doãn Lạc Phong: Hai bố mẹ tự kỷ này, haizz haizz, nhanh phục hồi tinh thần lại một chút đi, chúng ta đang thảo luận vấn đề tên, không phải thảo luận vấn đề chỉ số thông minh, tính chất tư duy phát ra không nên quá tốt có được hay không.

Tô Cẩm Niên vắt hết óc suy nghĩ không ít, cái nào cũng bị bác bỏ, không phải là bởi vì nhiều nét bút thì cũng là bởi vì hài âm chưa đủ tốt. (hài âm là những âm đọc gần giống nhau)

Tô Khả phát cáu: "Bực quá trực tiếp gọi con là ABC luôn đi!"

Tô Cẩm Niên cũng phát cáu: "Bực thật, để cho con tự lấy tên đi." (ed: vợ chồng dễ thương há)

Mà lúc này Tiểu Đoàn Tử ở trên giường bởi vì ăn uống no đủ ngủ say sưa hoàn toàn không ngờ là bé gặp phải một đôi bố mẹ vô lương tâm.

Tiểu Bao Tử nhìn thấy bố mẹ của mình cũng nổi giận, mím môi, chớp mắt to, nhìn em trai mình, "Mẹ, em trai xinh đẹp hơn cả sao trên trời, gọi là Tô Tinh Tinh đi có được hay không?" (ed: Tinh Tinh có nghĩa là ngôi sao)

Thân thể Tô Khả chấn động, "Tình cảm suy nghĩ cả nửa ngày, con muốn cho em trai con lấy tên Tinh Tinh à."

Lúc này Tô Cẩm Niên phất tay phản đối, "Còn không bằng tên Minh Nguyệt của bố hồi nãy nữa, ngôi sao nhỏ như vậy, bầu trời đêm không để mắt tới, Minh Nguyệt đẹp hơn." (ed: Minh Nguyệt là trăng sáng)

Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."

"Được rồi, gọi là Minh Nguyệt!" Đây coi như là biến tướng đền bù bởi vì tiểu công chúa Minh Nguyệt biến mất mà tâm hồn bị tổn thương đó.

Nếu như người bạn nhỏ còn ở trong tã bọc biết tên Tô Minh Nguyệt của mình là như vậy mà tới thì nhất định sẽ nội lưu đầy mặt.

Doãn Lạc Phong vẫn ẳm Tiểu Bao Tử, sấm sét đùng đùng, không khỏi nói một câu, "Còn không bằng Tô Thái Dương đấy." (ed: Thái Dương là Mặt Trời)

Mọi người: ". . . . . ."

*

Chuyện tên cứ quyết định xuống như vậy, sau khi Tần Phi cùng bố Tô Khả biết được, tới tấp cấp cho hai vợ chồng son một cái liếc mắt, "Đặt tên là chuyện tùy tiện như vậy sao?"

Một đứa bé trai thật tốt, nhưng bị bố mẹ chụp mũ tên của con gái, chờ con trưởng thành, nhiều uất ức lắm đấy. Tần Phi vừa nghĩ tới sau này cháu trai nhỏ của mình sẽ phải chịu uất ức như thế thì đau lòng có được hay không.

Nhưng dù là người lớn phản đối thì cũng không thể thay đổi được Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên mở miệng một tiếng là " bảo bảo Minh Nguyệt ". Từ từ, tất cả mọi người đều biết, con thứ hai nhà họ Tô có tên là của một khuê nữ —— Tô Minh Nguyệt.

Vào một ngày thời tiết đẹp trời, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đã trở về biệt thự của mình.

Lại nói, trong nhà Tô Khả mời bảo mẫu lần nữa, thì ra là bởi vì con dâu của bảo mẫu trước sinh con nên về nhà chăm sóc. Mới tới là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, chồng mất sớm, con trai học đại học, bà nhàn rỗi không có chuyện gì nên ra ngoài lập kết hoạch làm việc. Cùng lúc đó, nhà Tô Khả lại mời một thím tên Nguyệt để đặc biệt trông chừng Tiểu Đoàn Tử Minh Nguyệt.

Theo thời gian càng lúc càng trôi, tướng mạo Tiểu Đoàn Tử Minh Nguyệt càng ngày càng tinh xảo hơn đồng thời vốn là tính tình không khóc không ầm ĩ mà dần dần bắt đầu làm ầm ĩ.

Ví dụ như lúc uống sữa mẹ, Tô Khả phải nhìn bé, nếu không bé sẽ khoa tay múa chân, có lúc không chịu ăn cơm, không ăn uống còn chưa tính, bé lại khóc.

Âm thanh của bé mềm mại, cực kỳ dễ nghe, mỗi lần Tô Cẩm Niên nghe thấy cũng sẽ nhức đầu nói một câu, "Em nói xem, nếu con là một tiểu công chúa thì thật tốt." Anh ngày ngày đặt Tiểu Đoàn Tử trong lòng bàn tay cưng chiều, nhưng con cố tình là một bé trai, haizz. . . . . .

Nếu như bởi vì kế hoạch hoá gia đình, Tô Cẩm Niên cảm giác anh muốn cùng Tô Khả sinh con liên tục, cho đến khi sinh ra một tiểu công chúa mới thôi.

Dĩ nhiên, tư tưởng này tuyệt đối không thể để cho cấp trên của anh biết, nếu không anh đừng nghĩ toàn thân khỏe mạnh mà đi ra khỏi bộ đội.

Ngày lại một ngày một ngày trôi qua, Tiểu Đoàn Tử vốn béo ụt ịt càng phát ra dáng người tinh xảo đáng mừng, cho nên mỗi lần Thẩm Phỉ Phỉ nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử thì cũng không nhịn được hét lên một tiếng, "Khả Khả, chị vẫn cho là dung mạo Cẩm Niên nhà em lớn lên đã đẹp trai có một không hai, không ai sánh bằng, nhưng mới phát hiện, con trai nhà em, tương lai hoàn toàn sẽ vượt qua của bố nó."

Chỉ là nói ra thì quả thật như thế, Tiểu Đoàn Tử càng lớn lại càng xinh đẹp tinh tế, dáng ngoài của bé, tổng thể di truyền từ Tô Cẩm Niên tương đối nhiều, duy chỉ có đôi mắt. Không phải nói mắt Tô Cẩm Niên không đẹp, mắt Tô Cẩm Niên cũng tương đối đẹp, nhưng đôi mắt Tiểu Đoàn Tử xinh đẹp hơn, thật to, lông mi dài cong lên hơn Tô Cẩm Niên, chớp xuống thì giống như là đang nói chuyện. Mà ở khóe mắt có một nốt ruồi Chu Sa (ed: nốt ruồi màu đỏ), càng làm cho này nét đẹp trở nên yêu dã mê hoặc.

Hai vợ chồng họ đều có da trắng tươi, còn Tiểu Đoàn Tử lại phát huy sự trắng tới cực hạn, như bạch ngọc cực phẩm, xoa nhẹ, chạm vào là trắng mịn.

Sau khi trở về biệt thự một tuần lễ, khách tới nhà nhiệt tình như chủ nhân, không phải người khác mà chính là Mạc Dương biến mất thật lâu.

Anh vừa gặp Tiểu Bao Tử thì kéo qua hôn một cái, vẻ mặt Tiểu Bao Tử ủy khuất nhìn Tô Khả và Tô Cẩm Niên. Mạc Dương cầm lấy một cái hộp, nói là quà gặp mặt lần trước không có chuẩn bị tốt, đây mới thật sự là quà gặp mặt, sau đó lại lấy ra một phần, nói là cho con mới ra đời.

Khi Mạc Dương nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử, ánh mắt của anh cũng tỏa sáng lấp lánh, không nhịn được nói, "Ui da, thật là một cô bé xinh đẹp nha, sau này nhất định là nghiêng nước nghiêng thành, đại mỹ nhân điên đảo chúng sinh đấy."

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen: "Đây là con trai mình."

Kết quả là Mạc Dương hóa đá, vì vậy Mạc Dương kiên quyết phải tìm một cô gái sinh một đứa con. Hơn nữa quyết tâm phải sinh hai đứa con gái, bởi vì anh muốn hai thằng nhóc nhà Tô Cẩm Niên, toàn bộ lừa gạt đến tay. (ed: anh Dương giống chị Hàm rồi)

*

Bởi vì thành phố B xảy ra sự cố súng bắn, người bị hại là một người có tính tình dịu dàng, cách đối nhân xử thế đều vô cùng tốt, chuyện tình cảm đơn thuần, thậm chí có thể nói là một y tá không có bất kỳ kẻ thù nào, cho nên đến nay nghi phạm cũng còn chưa sa lưới. Lòng của nhân dân thì hoảng sợ, bởi vì bọn họ không biết lúc nào người bị chết vì đạn cắn nuốt sẽ biến thành mình.

Tin tức cùng truyền thông đưa tin mỗi ngày ở đây đều là tiến triển tình hình truy tung tích, nhưng nghi phạm cũng giống kẻ phạm tội truy nã Lữ Lương lúc trước, một chút cũng không có tiến triển.

Cùng lúc đó, nhất là vụ án đã từng xử oan bị lộ ra, cục cảnh sát sắp xếp nói xin lỗi, kết quả vốn bất mãn với cục cảnh sát xử lý tốn thời gian nên dân chúng trên mạng oán than phải nói là dậy trời đất, rối rít chỉ trích chính phủ quá vô năng, liên tiếp mấy vụ giết người không phá được, mà mấy năm trước vụ án lại bị lỗi phán sai ba la ba la.

Ở dưới Hoàng thành có dân lành bị giết, nhưng suy nghĩ hung thủ là người nào cũng không có, đây quả thực là quá thất bại, thật sự là quá mất mặt. Cho nên trung ương bên kia đẩy áp lực xuống Cục cảnh sát thành phố B, cùng lúc đó, dân chúng trên mạng cũng rối rít lên tiếng chỉ trích Cục cảnh sát làm việc dài dòng không dứt khoát, không có năng lực phá an, áp lực ở Cục cảnh sát thành phố B chưa từng lớn như núi vậy, so với Jayson Hough mất tích lúc trước còn muốn lớn hơn có được hay không!

Trong lúc Tô Khả rãnh rỗi, mỗi ngày chính là xem tin tức trên mạng, lúc vừa thấy trước mắt nói hung thủ vẫn không có cách nào xác định được là người nào, Tô Khả thở dài, chỉ hy vọng Cục cảnh sát mau tìm ra dấu vết, bắt hung thủ, khiến người chết có thể an tâm an nghỉ dưới mặt đất.

*

Sinh mệnh mới đến, nhìn chúng mà nói thì nhà Tô Khả vô cùng vui vẻ.

Ngày nào, Tô Khả đi tới phòng trẻ, vách tường tràn đầy màu hồng, trang trí ren, còn có một tủ treo quần áo bé gái cũng còn chưa có gỡ hiệu xuống, Tô Khả không khỏi quay đầu lại nhìn Tiểu Đoàn Tử Minh Nguyệt đơn độc nằm ở trên giường quơ tay múa chân.

Kết quả là tâm tính của người mẹ nào đó đùa dai cười mờ ám hai tiếng, trong lòng lẩm nhẩm: sẽ không để lãng phí, để cho con mặc hết những quần áo này là được.

Kết quả là, dường như mỗi ngày Tô Khả đều mong đợi Tiểu Đoàn Tử lớn lên, mỗi một ngày, cuối cùng đến tiệc đầy tháng.

Tiểu Đoàn Tử Minh Nguyệt được mặc quần áo lộng lẫy rồi lúc ẳm đi ra, toàn bộ những bạn bè thân thích kêu lên, "Ôi chao ôi, thật là một con bé xinh đẹp mà."

Kết quả là, toàn bộ quần áo của tiểu bảo bảo Minh Nguyệt chất đầy bao tiền lì xì yêu thương của những người lớn.

Mắt Tiểu Bao Tử đỏ hồng nhìn những bao tiền lì xì, "Mẹ, lúc con còn nhỏ không có làm tiệc đầy tháng cùng thôi nôi đúng không?"

Tô Khả gật đầu một cái, lúc Tô Cẩm Niên nghe Tiểu Bao Tử nói như vậy thì trong lòng đầy áy náy, không nhịn được vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử.

Cặp mắt Tiểu Bao Tử sáng long lánh , "Vậy con có thể xin bổ sung không?"

Được rồi, ý Tiểu Bao Tử bọn họ hiểu, sau khi hiểu thì nước mắt như hoa rơi ngổn ngang trong gió.

Tô Khả: Tô Tô, con thiếu tiền sao?

Tô Cẩm Niên yên lặng ngưu bức: con trai, dung mạo con giống như bố, sao lại theo đuổi mấy cái vụ vàng bạc này chứ, cũng không giống như bố tí nào?

Hôm sau tiệc đầy tháng, Tô Cẩm Niên nhận được một cuộc điện thoại, là Tô Sĩ Minh gọi tới, ý chính là sáng sớm lúc Tần Phi rời giường, té xỉu ở trong phòng rửa tay, bây giờ đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tô Sĩ Minh gọi Tô Cẩm Niên chạy nhanh qua.

Tô Cẩm Niên giật cả mình, sắc mặt chợt tái nhợt.

Tô Khả hỏi tại sao, Tô Cẩm Niên liền nói nguyên do, Tô Khả nhíu mày, Tần Phi, sợ là phát bệnh rồi?

Tô Cẩm Niên phải đến bệnh viện, Tô Khả muốn đi theo qua đó, bất đắc dĩ, Tiểu Đoàn Tử mới một tháng, mặc dù có thể ra cửa nhưng dù sao gió bên ngoài vẫn có chút lớn. Tô Cẩm Niên liền không để cho Tô Khả đi theo, chỉ nói là có tình hình gì sẽ liền thông báo cho Tô Khả. Tô Khả gật đầu một cái, ở nhà trông con, còn Tô Cẩm Niên lại cùng Tiểu Bao Tử đến bệnh viện.

Trời bên ngoài rất xanh, những đám mây giống như kẹo đường, một áng rồi một áng, chỉ là vì sao thời tiết thì sáng sủa như thế mà lòng của cô lại đè nén như vậy?

*

Mãi cho đến chừng ba giờ chiều thì Tô Khả mới nhận được điện thoại Tô Cẩm Niên gọi tới, nói là thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình huống đến tiếp sau còn không thể biết.

Đối với Tần Phi, Tô Khả có cảm giác rất phức tạp.

Mới đầu, Tần Phi hại cô như vậy, sau đó Tần Phi lại ra sức đối tốt với cô. Tô Khả lại thuộc về người thù rất dai, nếu như người đối không tốt với cô một lần, sau đó dù người đối tốt với cô một trăm lần thì cô cũng sẽ phân người vào loại "đã từng tổn thương người của cô".

Cho nên đối với Tần Phi, cô thủy chung không có cách nào quên được. Bất kể Tần Phi làm cái gì, thì từ đầu tới cuối cô đều khách sáo, một chút cảm giác người thân cũng không có. Nhưng bây giờ chợt nghe tin Tần Phi phát bệnh, cô lại rất buồn bực.

Vô cùng mâu thuẫn.

Kết quả là Tô Khả gọi một cuộc điện thoại cho Doãn Lạc Hàm, bên kia là âm thanh "tút tút", Tô Khả biết rõ là chắc chắn Doãn Lạc Hàm chạy đi một chỗ nào đó vui chơi sung sướng rồi

Gọi cho Thẩm Phỉ Phỉ, bên kia vang lên một tiếng “ưm”, sau đó, Tô Khả vô cùng gian tà hiểu được rốt cuộc người bên kia đang làm gì, rất muốn nghe một chút nhạc khúc ngày xuân dập dờn thì lại truyền đến giọng nói nóng nảy của Thẩm Đường: "Tô Khả, em cũng sẽ không chọn chính xác thời gian gọi điện thoại như thế chứ."

Sau đó, cúp, gọi lại, đã là quan hệ thì hiển nhiên Thẩm Đường hấp tấp tháo pin ra luôn.

Được rồi, Tô Khả im lặng, trong lòng yên lặng châm chọc: Thẩm Đường, anh xác định em gọi điện thoại ban ngày là không phải thời gian chính xác. Nghĩ như vậy, trong đầu Tô Khả lại hiện lên một suy nghĩ xấu xa, tìm trong điện thoại số điện thoại của Thẩm Đường, gửi qua một tin nhắn vô cùng phóng đãng hỏi: có phải từ hôm qua trở về đã giày vò chị Phỉ Phỉ cho tới bây giờ, thế nên bây giờ cả ngày đêm cũng chẳng phân biệt được rồi hay không.

Kết quả là hai tiếng sau, Thẩm Đường gửi tin lại : Tô Khả, em không đi làm biên kịch phim con heo thì thật sự là đáng tiếc cho đầu của em.

Dĩ nhiên đó là nói sau, Tô Khả đang bị Thẩm Đường cúp điện thoại nên buồn bực gọi điện thoại cho mấy bạn bè khác, kết quả cuối cùng chỉ có Vương Mộng Mộng nói có rãnh rỗi, có thể qua gặp cô, chỉ là phải ngày mai mới tới được, nói thế nào thì bây giờ cũng đã ba bốn giờ chiều rồi.

Trong nháy mắt, Tô Khả có dũng khí đập vỡ tảng đá lớn trên ngực dắt lừa thuê, một ít đàm nghẹn trong cổ họng, nuốt cũng không được, nhả cũng không xong. Cũng may, trong nhà còn có một Tiểu Đoàn Tử cùng với cô, không đến nỗi để cho trong lòng của cô trống vắng .

Chiều tối, Tiểu Bao Tử được tài xế đưa trở về, còn Tô Cẩm Niên ở lại bệnh viện.

Tô Khả hỏi Tiểu Bao Tử, "Bà nội của con như thế nào?"

Ánh mắt của Tiểu Bao Tử hồng hồng, giống như là đã khóc, "Bác sĩ nói bà nội rất nguy hiểm, cần lập tứcphẫu thuật. Bác sĩ nói muốn cắt bỏ toàn bộ bộ ngực của bà nội, mẹ, cắt bỏ toàn bộ mà nói thì có phải có vết sẹo còn lớn hơn phẫu thuật của Tô Tô hay không."

Tô Khả "ừ" một tiếng.

Tiểu Bao Tử nói: "Đau nhiều lắm đấy. Lần trước con làm phẫu thuật xong thì đau thật lâu thật lâu rồi, bà nội lại phải có hai sẹo lớn như vậy. . . . . ." Nói xong, ánh mắt Tiểu Bao Tử lại đỏ rồi.

Tô Khả ôm lấy Tiểu Bao Tử, "Tô Tô, mặc dù bà nội của con có hai sẹo, nhưng đại biểu cho việc thân thể của bà sẽ tốt nhất, như vậy có thể nhìn Tô Tô trưởng thành."

Tiểu Bao Tử gật đầu một cái, sau đó nói với Tô Khả: "Mẹ, con đi nhìn em trai." Nói xong, chân nhỏ bẹp bẹp chạy tới phòng trẻ.

Trong phòng trẻ, thím Nguyệt đang dọn dẹp đồ, nhìn thấy Tiểu Bao Tử tới thì khẽ mỉm cười với Tiểu Bao Tử, "Đại Thiếu Gia tới nhìn Tiểu thiếu gia à."

Tiểu Bao Tử gật đầu một cái.

"Tiểu thiếu gia mới vừa ngủ, Đại thiếu gia đừng đánh thức Tiểu thiếu gia nhé."

Tiểu Bao Tử vẫn gật đầu một cái, sau đó nhìn Tiểu Đoàn Tử nằm ở trên giường trẻ, "Em trai, anh rất buồn." Nói xong, Tiểu Bao Tử cúi đầu, ngẩn người ra không nhúc nhích, cho đến khi Tô Khả gọi bé đi xuống ăn cơm, Tiểu Bao Tử mới uể oải đứng dậy.

Lúc đó, Tiểu Đoàn Tử ngủ đủ nên tinh thần sáng láng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nóc trần nhà màu hồng, miệng nhỏ hồng hào hạ xuống.

Thím Nguyệt ẳm Tiểu Đoàn Tử lên, thay tã rồi lại đi tìm Tô Khả. Lúc thím Nguyệt ẳm Tiểu Đoàn Tử xuống lầu, Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử đang ngồi ăn cơm ở trên bàn, chỉ là Tiểu Bao Tử rõ ràng không có ý định ăn cái gì, đôi đũa một chiếc trên chiếc dưới nghiền nát cơm, đoán là hạt cơm phía dưới cũng thành cháo rồi.

"Tụt tụt ——" Điện thoại di động Tô Khả reo vang lên, vừa nhìn, là Tô Cẩm Niên.

Phía bên kia, giọng nói Tô Cẩm Niên vô cùng khó chịu truyền tới, "Khả Khả, mẹ bà ấy. . . . . ."

"Cẩm Niên, bà ấy thế nào?" Tô Khả nghe giọng Tô Cẩm Niên đau lòng như vậy thì lập tức căng thảng.

"Khả Khả, em qua đây đi, em qua đây có được hay không. . . . . ." Giọng của Tô Cẩm Niên rất đau lòng.

Tô Cẩm Niên yếu đuối như thế, Tô Khả đau lòng lắm, vội nói, "Cẩm Niên, anh chờ em." Nói xong, Tô Khả giống như là nhớ tới gì đó nên vội để bảo mẫu chuẩn bị ba hộp giữ ấm, cô phải đưa cơm đến, về Tiểu Đoàn Tử, suy nghĩ một chút, Tô Khả quyết định vẫn mang theo bên cạnh, sau đó căn dặn thím Nguyệt cầm lấy tấm thảm lông mềm mại, gọi điện thoại kêu tài xế đến biệt thự bên này.

Rất nhanh, Tô Khả ôm một tã bọc, phía trên dùng chăn đắp kín, chừa lại một khe hở, Tiểu Bao Tử kiên trì muốn tới cùng, Tô Khả không còn cách nào nên để Tiểu Bao Tử cầm ba hộp giữ ấm, hai mẹ con cùng nhau ngồi lên xe.

Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, trời đã tối, qua hơn mười phút nữa thì nhất định là tối thui.

Tài xế nhìn thấy Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử đã ngồi xong, chân đạp lên bộ ly hợp một cái thì lái theo hướng bệnh viện quân khu, xe chạy trên đường không qua mấy phút thì ngày liền tối đen.

Hai bên đường, từng chiếc từng chiếc đèn đường màu vàng sáng lên, nối liền thành một chuỗi ánh sáng đèn rực rỡ như dãy Ngân Hà, những cái cây dưới ánh đèn rơi xuống bóng đen so le loang lở, lúc này được nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe, lại phát hiện những bóng đen này gào thét chạy về phía sau.

Một lúc sau, Tô Khả lại đi tới bệnh viện này.

Bởi vì Tiểu Bao Tử đã tới bệnh viện, cho nên bé đi ở trước mặt của Tô Khả, dẫn Tô Khả đi tới phòng bệnh của Tần Phi, dĩ nhiên, coi như Tiểu Bao Tử không dẫn đường thì Tô Khả cũng biết là Tần Phi phải ở tòa khu nội trú khoa phụ sản, dù sao bà chính là ung thư tuyến vú.

Tiến về con đường nhỏ về phía khu nội trú, hoa hải đường hai bên đã rụng, sau đó thấy phía dưới bị người ta giẫm đạp thành cánh hoa đất sét, nhưng cây hải đường bên cạnh cây bách, lúc này vẫn xanh um tươi tốt đứng thẳng như cũ.

Bóng đêm lạnh như nước, chẳng biết từ lúc nào mà phía chân trời đã xuất hiện một ngôi hai ngôi sao sáng, ở nơi thành thị phồn hoa như khói, có vẻ như vậy rất đáng quý.

Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử vẫn đi về phía trước, rất nhanh liền tới cửa kiếng trước khu nội trú. Bên cửa lớn khu nội trú vẫn có hai chiến sĩ đứng nghiêm cầm súng dài trong tay, lúc nhìn thấy Tô Khả đến, một người nói, "Là vợ của Thượng tá Tô đấy ạ."

Tô Khả gật đầu.

Người kia cười nói "Chào Thượng tá phu nhân."

Tô Khả đổ đầy mồ hôi.

Binh lính kia chưa để cho Tô Khả lên ngôi thì Tô Khả liền dẫn Tiểu Bao Tử đi vào trong khu nội trú. Đến trước thang máy, Tô Khả cảm nhận được số mệnh của mình không tệ, bởi vì phía trước có một cái thang máy đang chậm rãi đi xuống, qua ba bốn giây thì chỉ nghe "king kong" một tiếng, thang máy liền mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quàn áo chỉnh tề màu xám tro đi ra.

Lúc người nọ nhìn thấy Tô Khả thì vẻ mặt hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền thản nhiên, ra khỏi cửa thang máy, dường như không chuyện gì mà đi ra bên ngoài.

Mà người Tô Khả này thật lòng có năng lực quan sát rất mạnh, biểu cảm vừa rồi của người đàn ông nọ hiển nhiên là bộ dạng "Nhìn thấy cô rất hoảng hồn", nói cách khác, người nọ biết cô, nhưng nếu biết cô thì vì sao cuối cùng lại cố làm không biết? Chỉ là quả thật trong đầu Tô Khả không có một người như vậy tồn tại.

Không khỏi lắc đầu một cái, Tô Khả cho rằng cô sinh ra ảo giác. Nhưng nghĩ lại thì không đúng, vì vậy, Tô Khả xoay người, nhìn bóng lưng người nọ từ từ đi ra, Tô Khả không khỏi nheo mắt lại, cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc.

"Mẹ ——" Tiểu Bao Tử đã ở trong thang máy chờ Tô Khả.

Tô Khả lấy lại tinh thần, đi vào, nhìn số tầng phía trên thang máy chưa nhấn xuống nên hỏi Tiểu Bao Tử, "Bà nội ở tầng mấy?"

"Tầng mười hai ạ." Tiểu Bao Tử nói.

Tô Khả gật đầu, nhấn "12" , cửa thang máy khép lại, từ từ đi lên.

Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử mới tới lầu mười hai thì liền nhìn thấy Tô Cẩm Niên ngồi xổm trước cửa một phòng bệnh, cả khuôn mặt chôn giữa đùi, từ xa nhìn lại, vô cùng làm cho người ta đau lòng.

Tô Khả nhanh chóng đi tới bên cạnh Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên. . . . . ."

Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Tô Khả long đong mệt mỏi, trong tay còn ẳm con trai mới vừa đầy tháng của mình thì trong lòng càng khó chịu nhiều hơn.

Anh ôm Tô Khả, "Khả Khả, anh rất khó chịu."

"Cẩm Niên. . . . . ."

"Bác sĩ nói là cho dù làm giải phẫu thì mẹ cũng chỉ có thời gian nửa năm."

Thật ra thì ngay từ lúc Tiểu Đoàn Tử chưa đầy một tháng, bệnh tình Tần Phi liền bắt đầu chuyển xấu, chỉ là bà nhấ quyết không muốn đi bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ, dù sao bà là một người phụ nữ cao ngạo, nếu như bộ ngực phụ nữ thiếu đi hai khối thịt, giống đàn ông vậy thì thật giống không chết rồi vậy, dù bây giờ bà đã trên năm mươi tuổi. Cho nên dần dần phát triển biến thành "Dù là làm xong phẫu thuật cắt bỏ thì cũng chỉ có nửa năm sống" trong miệng bác sĩ.

Lúc này Tô Cẩm Niên rất đau khổ, mặc kệ trước đây là vì nguyên nhân gì, nhưng thân anh là một người con mà lại không biết bệnh của bố mẹ, cho đến tình trạng như vậy, Tô Cẩm Niên cảm giác mình là kẻ khốn nạn trong nhà.

Mùi vị mất đi mẹ rất khó chịu, mà mùi vị đếm ngược thời gian mẹ của mình còn mấy ngày rời đi càng thêm khó chịu.

Tô Khả cũng không biết lúc này phải an ủi anh như thế nào, bởi vì tất cả ngôn ngữ ở hiện thực trước mắt có vẻ rất yếu ớt.

Chỉ có thể ôm anh, sau đó con cũng cùng ôm anh.

Tiểu Bao Tử nhìn hiểu rằng bây giờ bố của mình rất khổ sở, bởi vì mẹ của bố, cũng chính là bà nội của bé ngã bệnh. Bé nghĩ, nếu như mẹ mình ngã bệnh thì bé cũng sẽ thật là đau khổ rất là đau khổ.

Cho nên Tiểu Bao Tử ôm chặt đùi Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên dây dưa không thôi, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là nói không ra nửa câu.

Tô Khả ngẩng đầu lên, thấy vành Tô Cẩm Niên đỏ đỏ thì nói với Tô Cẩm Niên: "Tô Tô cầm cơm hộp đến, anh ăn một chút trước đi, về phần. . . . . . bên phía bà ấy. . . . . . Em đi sang xem một chút. . . . . ."

Lời này vừa nói ra thì Tiểu Bao Tử lập tức cố hết sức giơ hộp cơm vẫn xách lên.

Hộp cơm tổng cộng có bốn ngăn, hai ngăn cơm, hai ngăn đồ ăn, mặc dù nhìn chung thì khối lượng cũng không phải rất nặng, nhưng tay nhỏ chân nhỏ của Tiểu Bao Tử ôm thời gian dài như vậy nên nhất định là mỏi .

Tô Cẩm Niên nhìn thấy con trai giơ hộp cơm lên thì lập tức nhận lấy, cùng Tô Khả vào phòng bệnh.

Phòng bệnh yên lặng, thiết bị máy móc tít tít không ngừng bên tai.

Lúc này này, Tô Sĩ Minh đứng ở cửa sổ, trầm mặc nhìn sắc trời đen như mực ngoài cửa sổ, đợi đến khi nhìn thấy Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả tiến vào thì Tô Sĩ Minh nói: "Các con đã tới."

Tô Khả gật đầu một cái.

Tiểu Bao Tử nói: "Ông nội, con mang cơm tới, ông và bố ăn một chút đi."

Tô Sĩ Minh thân thiết nhìn Tiểu Bao Tử hồi lâu, sau đó nhìn Tiểu Đoàn Tử trong ngực Tô Khả một chút, có chút trách cứ nói, "Minh Nguyệt vẫn nhỏ như thế, tại sao có thể ẳm cháu ra ngoài." Sau đó lại nhìn Tô Cẩm Niên, "Thiệt là, vợ con phải ở nhà trông cháu trai vừa đầy tháng của bố chứ, nếu lại bệnh thì làm thế nào. . . . . ."

"Bố!" Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ nói một câu.

Tô Sĩ Minh nhìn Tô Cẩm Niên hồi lâu, khoát khoát tay, "Được rồi được rồi."

Trong lúc hai bố con nói chuyện thì Tần Phi tỉnh lại, tiếng rên hơi nhỏ, đám người Tô Cẩm Niên lập tức nhìn Tần Phi. Tần Phi khẽ trở mình ngồi dậy.

"Mẹ. . . . . ." Tô Cẩm Niên lập tức tiến lên, đỡ Tần Phi dậy, chêm một cái gối sau lưng bà.

Tần Phi rất làm nũng liếc nhìn Tô Cẩm Niên, sau đó ánh mắt nhìn về Tiểu Bao Tử, ánh mắt tha thiết, "Cháu ngoan, đến bà nội nào."

Tiểu Bao Tử lanh lẹ đi lên trước, "Bà nội, bà phải mau khỏe, bà đã nói dẫn con cùng em trai đi công viên nước chơi." Vừa nghĩ tới bà nội mình nằm trên giường, trong lòng Tiểu Bao Tử liền khó chịu.

Tần Phi cười nói, "Chắc chắn rồi, bà nội của con là Tướng quân, cho tới bây giờ ‘nhất ngôn cửu đỉnh’."

Tiểu Bao Tử giống như là nhớ tới điều gì, chỉ vào hộp cơm trong tay Tô Cẩm Niên, "Bà nội, con mang cơm cho bà, bà ăn một chút đi." Mặc kệ là cô giáo hay là mẹ đều từng nói là người ăn nhiều cơm thì khẳng định thân thể khỏe mạnh, mà không ăn cơm, người kiêng ăn, thân thể khẳng định bệnh hoạn.

Tần Phi đưa tay không truyền dịch ra vuốt tóc Tiểu Bao Tử, mềm mại, rất thoải mái. "Được, bà nội ăn cơm."

Đối với người ung thư thời kỳ cuối mà nói, thật ra thì ăn cơm không khác nào cực hình.

Tô Cẩm Niên lấy mấy hộp cơm trong túi to ra, bày xong trên bàn nhỏ ở bên kia, ở cầm lấy một cái chén, một đôi đũa, gạt một ít cơm, còn có món Tần Phi thích ăn, đi lên trước, "Mẹ, ăn cơm."

Trong lòng của Tần Phi vô cùng thỏa mãn, ăn hai đũa cơm, trong dạ dày lại Tần Phi nhưu nghiêng trời lệch đất, nhưng nhìn ánh mắt Tiểu Bao Tử lo lắng, Tần Phi lại một hớp lại một hớp mà nhét cơm vào.

Tiểu Bao Tử nhếch môi nở nụ cười.

Tần Phi buông chén đũa xuống, nói với Tô Khả đang ẳm Tiểu Đoàn Tử bên kia: " Khả Khả à. . . . . ."

Tô Khả gật đầu một cái.

Tần Phi nhìn chồng cùng con trai của mình, nói: "Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi nói vài lời riêng cùng Khả Khả."

Tô Cẩm Niên cùng Tô Sĩ Minh gật đầu một cái, Tiểu Bao Tử bị Tô Cẩm Niên kéo ra ngoài.

Cửa đóng lại, cả phòng bệnh lại an tĩnh một lần nữa, Tần Phi không giấu mệt mỏi, khẽ nằm trên gối sau đầu, "Khả Khả à. . . . . ."

"Ừ, tôi nghe ."

Tần Phi nhìn Tô Khả, "Mẹ hiểu rõ trước đây mẹ làm thật nhiều chuyện rất có lỗi với con. Không chỉ muốn hại con mất Tô Tô, thậm chí còn làm hại con ngay cả bằng tốt nghiệp đại học X cũng không lấy được."

Tô Khả không nói gì, nhìn Tần Phi.

Tần Phi thở dài, "Haizz, mẹ cũng không nói đây là do mẹ nhất thời hồ đồ. Dù sao mấy chữ nhẹ bồng bềnh như vậy, muốn để con tha thứ cho mẹ thì đúng là buồn cười."

Tô Khả lắng nghe.

"Đến nay con vẫn không muốn gọi mẹ một tiếng mẹ, haizz, mẹ cũng không trách con, dù sao ngày trước việc mẹ làm thật quá đáng. Bởi vì đến lượt mẹ, mẹ cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người đã ba lần bốn lượt muốn hại người của mẹ."

Tô Khả cúi đầu, nhìn bên trong chăn, Tiểu Đoàn Tử ngủ vô cùng say sưa, nói một câu, "Đều đã qua rồi, bà cũng không cần nghĩ nữa, dưỡng bệnh cho tốt đi, Cẩm Niên cần bà, Tô Tô cũng cần bà."

Tần Phi tiếp tục nói, "Haizz, thân thể mẹ bây giờ mẹ rất rõ ràng, cho dù làm phẫu thuật thì đoán chừng cũng kéo dài mấy tháng. Mẹ là người cả đời ‘tranh cường háo thắng’, lại thiếu chút nữa làm cho mẹ phải mẹ con ly tâm, cháu trai biến mất, suy nghĩ một chút thì mẹ liền sợ, cũng may người đó là con."

Hai người lập tức lâm vào trầm mặc.

Tần Phi không biết nên tổ chức ngôn ngữ như thế nào, Tô Khả cũng không biết nên trả lời Tần Phi như thế nào.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Tiểu Đoàn Tử trong ngực khẽ vặn vẹo thân thể.

Tần Phi chậm rãi mở miệng, "Nói đến bệnh của mẹ, trước kia rất sớm đã chẩn đoán được, lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của mẹ chính là, Tần Phi à Tần Phi, bà xem trước đây bà đã làm chuyện gì, đến chết nhưng cũng bởi vì rơi vào một căn bệnh ác như vậy. Nên khi đó cái gì mẹ cũng muốn thông suốt, con cháu tự có phúc của con cháu, con nói mẹ can thiệp quá nhiều để làm gì?"

Nói xong, Tần Phi lại một thở dài yếu ớt lần nữa, "Thật ra thì tự mẹ cũng rõ ràng, chính sách kết thân thật không có hạnh phúc chút nào. Hai người không yêu nhau mà cột chung một chỗ, đó là nguồn gốc của đau khổ. Con xem, mẹ không yêu bố của Cẩm Niên, bố Cẩm Niên không yêu mẹ, chúng tôi bằng mặt không bằng lòng ba mươi năm, mặc dù sinh một con trai Cẩm Niên ưu tú như vậy, nhưng mỗi ngày vợ chồng chúng tôi sống trong khổ sở. Nhưng Cẩm Niên đến tuổi nên cưới thì mẹ lại muốn để con trai mẹ đi lên con đường cũ của mẹ, không phải là mẹ rất ngu sao?"

Tô Khả lắc đầu một cái, "Cũng không tính." Mỗi cha mẹ đều hy vọng một nửa kia của con mình có thể đủ ưu tú để xứng với con của mình, cho nên lô-gic của Tần Phi, Tô Khả hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ là Tần Phi không biết, trong cuộc sống chung đụng cả đời thì cũng không phải bà cho là ưu tú mà có thể .

Tần Phi khẽ cười "ha ha", "Cho nên khi đó mẹ nhất định là bị mỡ heo làm đầu óc mê muội."

Tô Khả không nói tiếp nữa.

Tần Phi nói: "Khả Khả, thật ra thì bây giờ mẹ tiếc nuối nhất chính là con không thể gọi mẹ một tiếng mẹ, thật đấy."

Tô Khả nhìn ánh mắt chân thành của Tần Phi, muốn nói lại thôi. Bởi vì hai chữ "ma ma" này quá nặng nề, cô không kêu ra miệng được, thật sự không kêu ra miệng được.

Tần Phi nhìn nét mặt của Tô Khả, hơi thất vọng, sau đó nói, "Mẹ rất hi vọng, lúc mẹ vẫn còn sống có thể nghe con gọi mẹ một tiếng mẹ."

Tô Khả cắn cắn môi, "Chỉ cần bà vẫn còn sống, bà sẽ có cơ hội."

Tần Phi cười, "Haizz, yên tâm đi, mẹ cũng là một người sợ chết, sẽ làm phẫu thuật, mẹ chờ các con tổ chức hôn lễ xong."

"Hả?" Đối với hôn lễ, Tô Cẩm Niên đã từng nói là ra nước ngoài làm một cái, nhưng kể từ lúc con thứ hai ra đời, Tô Khả đối với hôn lễ của mình đã không ước mơ nữa.

Dù sao thì con thứ hai cũng sinh rồi, cô còn mặc áo cưới thì thật mất mặt.

Tần Phi cười, "Đồ ngốc, con và Cẩm Niên chỉ nhận giấy chứng nhận, chưa từng cử hành hôn lễ. Không nhìn thấy lúc chúc tết năm nay hả, mấy người trong họ cũng không biết con, thậm chí còn không cho con sắc mặt dễ nhìn đấy à."

Tô Khả đổ mồ hôi, "Còn nhớ sao."

"Tất nhiên, khi dễ chủ nhà của họ Tô chúng ta, sổ sách này, trở về mẹ chắc chắn phải coi."

Tô Khả: ". . . . . ."

Sau đó Tần Phi cởi vòng ngọc màu tím nhạt trên tay mình ra, sau đó kéo một tay Tô Khả qua đeo vào cho cô, "Cái này là bảo vật gia truyền của chủ nhà học Tô, năm đó là bà nội Cẩm Niên giao đến tay mẹ, vốn là mẹ tính giao cho con trong hôn lễ của các con, nhưng mà mẹ suy nghĩ một chút, vẫn là bây giờ giao đi, đến lúc đó trong hôn lễ mà mẹ vội vàng rồi quên mất, vậy coi như tội lớn."

Cảm giác trong lòng Tô Khả hốn tạp, trong khoảng thời gian ngắn, tay giơ thẳng bất động ở giữa không trung.

Tần Phi vén một góc chăn lên, nhìn Tiểu Đoàn Tử bên trong đã mở đôi mắt to đen láy, cả khuôn mặt cũng tản ra ánh sáng nhu hòa.

"Ôi, cục cưng Minh Nguyệt, tới đây, nhìn bà nội này, bà nội ở đây."

Ánh mắt của Tiểu Đoàn Tử xoay chuyển sang Tần Phi, Tần Phi "khanh khách" cười ra tiếng, "Ai ui, cháu trai nhỏ của bà thật xinh đẹp."

Trêu chọc Tiểu Đoàn Tử một hồi, Tần Phi nói với Tô Khả: "Được rồi, con và Cẩm Niên cùng đi về nhà ngủ đi, mẹ ở chỗ này cũng không có chuyện gì khẩn cấp nữa."

Tô Khả gật đầu đáp ứng.

Cửa mở, Tô Cẩm Niên cùng Tô Sĩ Minh trầm mặc đứng đó, ngay cả vẻ mặt Tiểu Bao Tử cũng không yên lòng.

Tô Khả tiến lên, "Cẩm Niên, chúng ta về nhà."