Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 138: Vợ tôi là một bình dấm chua




Từ Nhật Gia càng tỏ ra có lỗi: “Chị Tâm Duy, nhà của em có một bình thủy tinh giống như thế, hay là em đem đến cho chị nhé.”

“A không cần đầu, cửa hàng hoa ở khu dưới cũng bán.”

“Dù sao thì cái bình ấy để ở nhà em cũng chẳng làm gì.”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Giang Hạo đặt hai túi đồ lên bệ bếp, đồng nghiệp của cô đến thăm, anh không cần ra chào hỏi làm gì. Thấy khuôn mặt của Kiều Tâm Duy còn khó coi hơn cả khóc, anh rất muốn đi ra an ủi cô. Nhưng đến nước này, chẳng lẽ Từ Nhật Gia còn không thức thời? Người bình thường đều biết nhìn mặt đoán ý mà, Giang Hạo nghi ngờ nghĩ ngợi. Kiều Tâm Duy đang cố nói vài câu khách sáo, còn cô ả Từ Nhật Gia vẫn mải miết nhìn Giang Hạo đang bận rộn trong bếp, đột nhiên thốt lên một câu làm người ta nghẹn lời: “Wow, đồ ăn trưa nay của hai anh chị nhìn phong phú quá, em có may mắn ở lại ăn cơm cùng không?”

Kiều Tâm Duy đã bất lực đến nỗi không thể từ chối thành lời, cô lấy hết hơi nháy mắt với Giang Hạo. Giang Hạo hít sâu rồi cười khan, sau đó vùi đầu vào đống nguyên liệu nấu ăn. “Khụ khụ khụ.” Kiều Tâm Duy rất muốn phun máu, ai trả con nhỏ mặt dày này về hành tinh của nó đi: “Cái này...”

“Ha ha, em nói đùa đó. Anh chị không cần mời đâu, anh em đang chờ em về ăn cơm mà.”

Giang Hạo và Kiều Tâm Duy thầm thở phào nhẹ nhõm, đùa người khác đẩy hả, con nhỏ này. Cuối cùng thì Từ Nhật Gia cũng tỏ vẻ muốn đi: “Hôm nay đến thăm anh chị, nhiệm vụ của em đã hoàn thành. Chị Tâm Duy, anh Giang, nếu anh chị đang bận thì em đi trước nhé.” “À, ừ.” Kiều Tâm Duy tích cực nói: “Về nhà chú ý an toàn, hai anh chị không tiễn em được.”

Từ Nhật Gia vẫy vẫy tay với Giang Hạo, chân vừa bước ra ngoài cửa thì cô ta đã thình lình quay lại nói: “Đúng rồi, chị Tâm Duy, chị mau trồng lại phong tín tử đi, để bên ngoài lâu quá sẽ bị héo đấy.” Kiều Tâm Duy chẳng khách sáo gì nữa mà thốt lên: “Ừ biết rồi, gặp lại sau, không tiễn.” Nói xong, cô đóng sầm cửa lại rồi tức giận nói với Giang Hạo: “Trên đời này còn có thể loại khó đỡ như vậy à, chịu hết nổi mà!”

Giang Hạo là một người có tính cảnh giác cao, anh suy đoán nói: “Có phải cô ta có chuyện khác cần nhờ giúp đỡ không, đại loại như muốn mượn tiền.” “Còn có chuyện gì nữa, để ý anh chứ sao. Tức chết em rồi, nói không quá chứ, nói chuyện với con nhóc này chỉ có thể diễn tả bằng một từ thôi, mệt mỏi.” Kiều Tâm Duy cũng không có nói giảm nói tránh nữa, cô mệt mỏi ngã xuống sofa, chẳng ngại nói thẳng hết ra với Giang Hạo: “Ông xã, bình thường ở công ty, cứ có cơ hội là cô ta lại hỏi chuyện của anh, cô ta coi đây là chuyện rất ư bình thường, nhưng quỷ mới nghĩ những lời ân cần thăm hỏi của cô ta là bình thường.”

Giang Hạo cất đồ xong đâu vào đấy rồi mới đến cạnh sofa. Kiều Tâm Duy duỗi tay ra, anh cũng rất tự giác xoa bóp cho cô: “Loại người này em cố gắng tránh xa là được.” “Ai, chẳng biết đầu óc của mấy bé 90 bây giờ chứa gì, cứ thích mấy chú có gia đình là sao nhỉ?”

Giang Hạo bóp mặt cô: “Chú? Nói ai đó? Em ngứa da phải không?”

Chết chưa, quên mất chuyện anh kị nhất là nói mình già: “Còn chưa gọi anh là bác mà, là chú, đầu năm nay mấy chủ đều rất ngon ăn.” “Bớt nói linh tinh đi.”

“Đúng rồi, sao lúc nãy anh ngồi gần cô ta thế?” Nghĩ đến chuyện này là cô lại giận, chuyện của Kỷ Tiểu Hải cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến cô, dù sao cũng là vết xe đổ mà.

Giang Hạo giải thích ngay: “Oan uổng quá, là tay cô ta va quẹt thể nào mà bị thương. Anh dán băng cá nhân giúp cô ta mà thôi, cô ta tự ngồi sát đến đấy.”

Tốt rồi, lời của anh càng khiến Kiều Tâm Duy phẫn nộ: “Cái gì, anh giúp cô ta dán à, cô ta không biết tự dán hay sao mà anh phải giúp? Giang Hạo, phải chăng anh rất hưởng thụ chuyện được một cô gái trẻ mến mộ sùng bái và luôn luôn nghĩ đến mình?”

“Nào có.” Không thể nói lí với phụ nữ được, đúng là đáng ghét mà. “Anh có, anh chắc chắn có. Nếu không phải em về nhà đúng lúc, không biết chừng còn làm ra chuyện gì nữa kìa. Hu hu hu, không có tên đàn ông nào đáng tin cả, đàn ông ai cũng thích mấy cô nàng trẻ trung xinh đẹp.”

Giang Hạo không biết phải nói gì nữa, quay tới quay lui, quay ra toàn bộ là lỗi của anh. “Anh xem anh xem, anh còn không thèm phản bác lại. Anh chấp nhận rồi, anh... Ưm anh làm gì...” Hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, Giang Hạo ghì chặt lấy gáy cô, cúi đầu chặn lấy cánh môi cô. Khi người phụ nữ đang vô lí, dù có cố nói gì thì cô ấy cũng sẽ không thèm nghe, dùng cách này là có ích nhất.

Kiều Tâm Duy giãy giụa, cố gắng cào lưng anh: “Ưm, tránh ra... Ai nha anh cắn em đau... A anh làm gì đấy, người anh còn có vết thương chưa lành, anh bình tĩnh chút đi, đừng làm bậy...”

Mặc kệ sự phản kháng của Kiều Tâm Duy, Giang Hạo vẫn ôm chặt cô từ đầu đến cuối. Anh cười gian bế cô đi về phòng: “Mấy vết thương nhỏ này chẳng là gì cả, bà xã, mấy ngày này là kì nguy hiểm của em, ba mẹ đang chờ ôm cháu trai đấy.”

“... Anh đừng có lấy ba mẹ ra làm cái cớ nữa có được không?” “Đây không phải là lấy cớ đây là sự thật.” Vừa nói, anh vừa quăng cô xuống giường lớn: “Come on, baby.” Ai, đúng là không có cách nào để nói cho người đàn ông này hiểu ra vấn đề cả.

Trong phòng bệnh của Trần Kinh Nghiệp, dù chưa đi vào những người khác có thể nhận ra hương vị bị thương đang trào dâng khắp nơi. Kiều Tâm Duy và Giang Hạo đứng trước cửa phòng, Giang Hạo nhẹ nhàng gõ cửa. “Kính Nghiệp, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi đấy chứ?” Trần Kinh Nghiệp vẫn chìm trong u sầu từ sau khi Vân Thanh qua đời. Thấy Giang Hạo, anh ta nở một nụ cười nhợt nhạt: “Không, vào đây ngồi đi.” Nụ cười của anh ta khiến người ta dâng lên nỗi chua xót, Kiều Tâm Duy còn chưa lên tiếng mà mắt đã ầng ậc nước. Vân Thanh à Vân Thanh, sao cậu lại ra đi như thế, ở đây còn rất nhiều người yêu thương cậu mà, sao cậu lại nỡ lòng đi mất như thế

“A Hạo, vợ của cậu không đúng chút nào, định chọc cho tôi khóc đấy à? Một người đàn ông lớn tuổi như tôi không thể khóc trước mặt mọi người được.” Trần Kinh Nghiệp tự giễu nói.

Giang Hạo vỗ vỗ vai Kiều Tâm Duy, cô hít hít mũi: “Tôi không cố ý, bẩm sinh tôi đã thích khóc rồi... Trần Kinh Nghiệp, ba mẹ anh đã mất đi một người, anh đừng để ba mẹ mình lại mất thêm một người nữa, trong anh như vậy mọi người đều không yên lòng.” Trần Kinh Nghiệp thoải mái nói: “Tôi không tự sát, chỉ là uống say nên loạng choạng ngã thôi. Thật đấy, aiz, trước đây Vẫn Thanh luôn lo tôi uống say sẽ xảy ra chuyện nên mỗi lần xã giao đều đi theo, cô ấy thà rằng chờ tôi ở ngoài đường. Bây giờ cô ấy đã đi, tôi thật sự lại xảy ra chuyện. A Hạo, mạng của tôi là do cậu cứu, cậu yên tâm, tôi thật sự sẽ không tự sát.” Giang Hạo nói đùa: “Tôi còn tưởng rằng cậu muốn lấy thân báo đáp cơ đấy, làm giật cả mình. Vợ tôi là một bình dấm chua đấy.”

Kiểu Tâm Duy huých anh: “Đừng có lấy em ra đùa.”

Trần Kinh Nghiệp cười cười, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên dễ chịu hơn một chút. Bỗng nhiên, điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường bỗng vang lên một tiếng “tích”. Anh ta cầm lên nhìn một chút, gương mặt không có chút biểu cảm gì, sau đó anh ta im lặng giấu di động dưới gối.