Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 144: Người phải đối diện với nguy hiểm nhất chính là giang hạo




Gang Hạo cũng không vội trở về, cảnh sát mặc thường phục đang mai phục rất đông ở quảng trường Đại Duyệt. Hôm nay cũng giống như những ngày trước, không gian ở đây rất náo nhiệt. - “Đội trưởng, góc 9 độ 50, không phát hiện đối tượng khả nghi, có thể chỉ là bom khói.” “Tiếp tục theo dõi sát sao, Thủ trưởng Giang đã đáp máy bay rồi, sẽ đến đây nhanh thôi.” “Vâng.”

sân bay, Giang Hạo vừa xuống máy bay thì gọi ngay cho Kiều Tâm Duy. Vẫn giống như những cuộc gọi trước, tiếng chuông vang lên dai dẳng nhưng không ai bắt máy cả. Đi đâu rồi cơ chứ?! “Alô, mẹ đón Kiều Tâm Duy chưa? Con gọi cho cô ấy đến cháy máy nhưng không thấy nhận điện thoại.” Lâm Thái Ấm thú thật nói: “Đi rồi, trong nhà không có ai cả, không biết con bé đi đâu.” Tim Giang Hạo thắt lại: “Tìm cô ấy ở chỗ khác thử xem, con đến Đại Duyệt trước.”

“Aiz, con cẩn thận.” “Da.” Lâm Thái Ấm ôm ngực ngồi xuống ghế sofa, ôi tim của bà, lâu rồi không đập mạnh như vậy. Trước đây bà lo cho chồng, bây giờ lại lo cho con. Mãi bà mới cho đến lúc con bà chịu ở lại thủ đô để làm những nhiệm vụ có độ nguy hiểm thấp hơn, không ngờ lại xảy ra vụ bắt cóc như thế này. Bọn bắt cóc gọi điện đến chỉ tên Giang Hạo, không hề đòi tiền, vậy chỉ có thể là đòi mạng. “Ai da lão gia à, tôi đã bảo là đừng nói cho A Hạo rồi, ông cứ nằng nặc đòi báo cho nó.” Bà dựa vào ghế sofa, cảm thấy hối hận vô cùng: “Trời ơi là trời, tôi bị dọa đến nỗi bị bệnh tim mất.” Dù sao Giang Chí Trung cũng đã từng đối mặt với bao hiểm nguy gian khổ, ông bình tĩnh hơn vợ mình nhiều, tỉnh táo phân tích nói: “Bọn bắt cóc nhắm đến A Hạo, chúng có thể tìm được Tiêu Thiên Ái cho nên cũng sẽ tìm được chúng ta. Tôi biết bà ghét Tiểu Thiên Ái, nhưng đây không phải lí do để bà không cứu con bé. Nếu cứu được con bé thì mọi người đều bình yêu vô sự, còn không cứu được con bé hoặc con bé mất mạng, đối tượng kế tiếp chính là chúng ta hoặc một trong số chúng ta.”

Lâm Thái Âm hoảng hốt không biết làm sao cho phải: “Rốt cuộc A Hạo đã chọc phải kẻ nào vậy chứ, aiz...” Giang Chí Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt: “Chưa tìm được Tâm Duy à? Hỏi bên thống gia thử xem.”

“Ừ, để tôi gọi điện hỏi thăm một chút.”

“Đừng nói thẳng ra, tránh cho bên đó lo lắng không yên.” “Ừ, tôi biết rồi.”

Ngoài cửa sổ vẫn xám xịt tối mù, dự cảm xấu dâng lên trong lòng.

Khi Giang Hạo đến quảng trường Đại Duyệt chỉ cách giờ hẹn của bọn bắt cóc mười phút. Tiếng người huyên náo vang lên khắp quảng trường to lớn, ánh đèn lóa mắt, mấy đứa trẻ nhỏ đang vui chơi bên cạnh đài phun nước. Mọi người vẫn đang dạo phố và tản bộ, không có điều gì kì lạ xảy ra.

Anh nhìn màn hình điện thoại một lát, không có cuộc gọi đến nào. Anh gọi cho dãy số bọn bắt cóc đã gọi đến báo tin, đó là sim rác, anh không gọi được cho chủ nhân của số đó. Anh đi qua đi lại quanh quảng trường, sau khi xem xét khắp mọi nơi một vài lần thì không phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Tất cả những dấu hiệu này đang bộc lộ một điều, anh bị cho leo cây. “A Hạo, sao lại đột ngột gọi cho tôi vậy?” Khi Nguyễn Tấn nhận được điện thoại của Giang Hạo, anh rất kinh ngạc.

Giang Hạo trầm trọng nói: “Kiều Tâm Duy có ở chỗ cậu không?” Nguyễn Tấn ngạc nhiên trả lời: “Sao cô ấy lại ở chỗ tôi được, này, tôi đã thể hiện lập trường của mình rồi, cậu không cần nghi ngờ tôi như thể chứ?” Giang Hạo không muốn giải thích quá nhiều, anh nói ngắn gọn: “Tiêu Thiên Ái bị bắt cóc, Kiều Tâm Duy không liên lạc được. Bọn bắt cóc nhắm vào tôi, tôi lo cô ấy cũng gặp nguy hiểm.” Nguyễn Tấn ngơ ngẩn một lúc: “Vậy... vậy... báo cảnh sát chưa?” “Báo rồi, nếu cậu có bất kỳ tin tức nào của cô ấy, nhớ báo cho tôi đầu tiên.”

“Được rồi.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn vẫn rơi vào trạng thái thơ thẩn. Tiêu Thiên Ái bị bắt cóc, Kiều Tâm Duy mất tích, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Đêm đã khuya, biệt thự nhà họ Giang vẫn sáng đèn, mọi người đang quay quần trong phòng khách. Cảnh sát lắp máy theo dõi trong điện thoại của nhà họ Giang và cả di động của Giang Hạo, chắc chắn bọn bắt cóc sẽ gọi lại.

“Báo cáo đội trưởng, theo lời bảo vệ ở khu chung cư của Tiểu Thiên Ái, có một cô gái đẩy Tiêu Thiên Ái về nhà vào chiều mưa hôm qua, sau đó không thấy cô ấy ra ngoài. Chúng tôi lấy ảnh của bà Giang ra đối chiếu, bảo vệ đã xác nhận chính là cô ấy đã đưa Tiểu Thiên Ái về nhà. Chúng tôi có thể nói rằng, bà Giang và Tiểu Thiên Ai đều bị bắt cóc.”

Đội trưởng Thẩm là người đi công tác cùng Giang Hạo, nghe tin nhà Giang Hạo có chuyện, anh ta đã về thủ đô hiệp trợ điều tra, dù có tới muộn hơn. Anh ta làm cảnh sát đã lâu, lại có kinh nghiệm nhiều vụ án kỳ lạ quái dị, hi vọng có thể giúp một tay. Đội trưởng Thẩm phất tay ra hiệu nhân viên cảnh sát đi xuống, nhìn gương mặt xám xịt của Giang Hạo, anh ta khuyên nhủ: “Thủ trưởng Giang, những lúc này anh nên giữ bình tĩnh, bọn bắt cóc không nhắm đến tiền, mà là anh, mục đích rõ ràng là trả thù. Anh cố nhớ lại thử xem, có vụ nào anh thi hành trước đây bị lộ thân phận không?”

Giang Hạo nhắm mắt lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Nhiệm vụ gần nhất của tôi chính là nằm vùng một vụ ma túy vào năm ngoái. Lúc ấy tuy bị bắn trúng, nhưng hai tên tội phạm đều đã sa lưới, hẳn là không thể bại lộ được. Với lại nhiệm vụ này ở nước ngoài, khả năng bại lộ thân phận rất nhỏ, thời gian cũng khá lâu rồi.”

Đội trưởng Thẩm nói: “Tôi có ấn tượng sâu sắc với vụ ma túy này, chúng tôi cố gắng điều tra tên cầm đầu đường dây ma túy tên là Từ Uy, hắn ta có hai đứa con, một trai, một gái. Sau khi Từ Uy và Chung Thành bị bắt, đường dây giao dịch ma túy ở thủ đô không hề giảm mà còn tăng lên đáng ngờ. Chúng tôi hoài nghi là dự đảng của lão vẫn đang âm thầm buôn bán ma túy. Nhưng lí lịch hai đứa con của Từ Uy khá bí ẩn, bây giờ chúng tôi không hề có bất kì manh mối nào.”

“Anh nghi ngờ là con của Từ Uy nối nghiệp cha mình, quay lại đây báo thù?”

“Không thể loại bỏ khả năng này.” Nếu là ngày thường, hai người già như họ chắc chắn đã lên giường say giấc vào giờ này, nhưng hôm nay lại mãi vẫn không ngủ được. Giang Chí Trung uống một ngụm trà để tỉnh táo đầu óc: “Đội trưởng Thẩm, vậy anh thử nói xem, bây giờ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”

Đội trưởng Thẩm nhìn đồng hồ: “Lão Thủ trưởng, chúng tôi cần phải bàn bạc việc làm cụ thể thể nào, hai vị đi nghỉ ngơi trước đi, chú ý sức khỏe ạ.” Sau khi nói chuyện một hồi, hai người mới chịu về phòng nghỉ ngơi trước, còn bên phía cảnh sát, trừ một vài cảnh vệ ở lại để bảo vệ thì đều trở về sở hết. Trong phòng ở lầu hai, Giang Hạo không mở đèn, ánh trăng chiếu vào căn phòng tối, anh đi tới ban công, gió đêm lành lạnh, suy nghĩ rối loạn, lúc sáng anh còn đi với Kiều Tâm Duy đến bệnh viện thăm Trần Kinh Nghiệp, mọi thứ vẫn ổn như ngày thường. Anh chưa từng nghĩ công việc của mình sẽ liên lụy đến người thân bên cạnh - một là người phụ nữ anh nợ nhiều nhất, một là người vợ mà anh yêu sâu đậm.

Nhưng nghĩ lại cẩn thận, có rất nhiều chỗ khó hiểu, một là tại sao đám cướp kia lại ra tay với Tiêu Thiên Ái. Hai là, nếu như đã bắt cóc họ thì sao đám cướp chỉ gửi ảnh của Tiêu Thiên Ái thôi? Điều cuối cùng là anh muốn biết Kiều Tâm Duy bây giờ ra sao rồi!

***

Kiều Tâm Duy bị đoạn đường xóc nảy đập tỉnh, cô từ từ mở mắt, xung quanh tối thui, không biết đã ngất bao lâu rồi, cũng chẳng biết bây giờ cô đang ở đâu. Miệng cô bị băng dán bịt lại, hai tay bị trói ra sau lưng, đúng như bọn cướp từng bảo, cho dù cô có kêu to cỡ nào thì họ cũng có hàng vạn cách để làm cô cấm họng.

Đau, tay đau, cổ chân đau, mặt đau, tại đau, ngay cả cái bụng cũng ê ẩm, so với nói bị đường xóc tỉnh thì phải nói bị đau nên tỉnh thì đúng hơn. “Ưm... ưm..” Cô yếu ớt lên tiếng, cô muốn biết Tiêu Thiên Ái có ở đây không nhưng ưa một hồi cũng không nghe thấy ai đáp lại. Xe chuyển đường, thùng xe có chút ánh sáng, cô vui mừng khi thấy Tiêu Thiên Ái ngồi đối diện mình. Đúng, với tình huống bây giờ dù Tiêu Thiên Ái ích kỉ cỡ nào thì cô cũng thấy vui khi hai người ở cùng nhau. Cô nằm xuống, nửa bò nửa lết đến cạnh Tiêu Thiên Ái, lấy chân đá đá Tiêu Thiên Ái. Tiêu Thiên Ái tỉnh lại, cô ta dựa vào thùng xe, tay bị trói đằng sau lưng: “Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy, cô ở đâu?” Cô ta hỏi khẽ, không bị bịt miệng. “Ưm ưm...” Kiều Tâm Duy giống như con tôm nhỏ lết tới gần, cô dùng cánh tay vịn vách thùng xe để bò lên, miệng đưa tới gần mép Tiêu Thiên Ái, “Ưm ưm.”

Tiêu Thiên Ái hiểu ý, cô ta dùng hàm răng cắn băng dán xuống, hai người kéo nhau: “A!” Kiều Tâm Duy đau tới mức muốn nhảy dựng lên, lỗ chân lông khắp người đều mở ra.

“Suyt... nhỏ tiếng chút.” Kiều Tâm Duy đau tới mức chảy nước mắt: “Tôi biết, tôi biết.” Cô cắn môi nhịn đau.

Tiêu Thiên Ái: “Bảo cô đừng cãi nhau với họ mà không nghe, im lặng thì sẽ không bị dán miệng.” Kiều Tâm Duy lạnh lùng chế giễu cô ta: “Nếu không phải lúc người kia bịt miệng cô, tôi tưởng hắn định đánh cô thì cần phải hét à? Con người cô thật là... Thôi, không so đo với cô nữa.”

Tiểu Thiên Ái thở dài: “Ôi, không biết họ định đưa chúng ta tới đâu nữa, đêm nay có thể sẽ đi xa lắm.”

So với lúc nãy, bây giờ Kiều Tâm Duy bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ do bị hành đau nên mới ngoan hơn chút: “Yên tâm, muốn ra khỏi thành phố phải đi qua vài trạm thu phí, đến lúc đó chúng ta hét to thì sẽ có người nghe thôi.” Tiêu Thiên Ái ủ rũ, lắc đầu nói: “Có khi đã ra khỏi thành phố rồi, bên ngoài yên tĩnh quá.” Lúc này, tấm thép đầu xe vang lên ba tiếng đập “rầm rầm rầm”, một giọng nam vang lên: “Tỉnh rồi thì im mồm đi, không im thì bọn tao có nhiều cách để làm bọn mày ngậm miệng.”

Tiểu Thiên Ái ngậm miệng không nói, Kiều Tâm Duy cũng có kinh nghiệm, phần miệng và gò má đau tới mức tê dại, cô dựa vào vách thùng xe, ngoài bất đắc dĩ ra thì chỉ còn bất lực. Đột nhiên xe đi chậm lại, Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn ra ngoài qua khe hở, xe dừng ở ven đường, bên cạnh có một chiếc xe con màu đen, tài xế đang nói chuyện với đối phương, trông giống như cấp trên của gã.

Cô cố gắng nhìn bằng nhiều góc độ nhưng khe hở quá nhỏ, không thể nhìn rõ, nhưng cô có thể thấy đôi chân của phụ nữ đang mang giày cao gót, đôi giày kia rất quen, Từ Nhật Gia có một đôi giày như vậy. Cô nhớ rõ như vậy là hôm Từ Nhật Gia mang đối này đến công ty, Tiếu Mật chọc cô ta đi quá tệ mà mông còn lắc qua lắc lại, làm cả phòng phì cười. Mà Từ Nhật Gia lại không để ý tí nào, còn cố ý đi theo kiểu các cô người mẫu đi trên sàn catwalk.

Kiều Tâm Duy nhớ tới đoạn thời gian đó, nhưng nhớ thì có ích gì, có rất nhiều người có đôi giày như vậy.

“Thấy gì không?” Tiêu Thiên Ái hỏi.

“Không thấy được gì hết, khe hở nhỏ quá.” “Thế sao giờ? Chúng ta có chết không?” “Không, nếu chúng ta chết thì bọn họ sẽ không uy hiếp được Giang Hạo. Người gặp nguy hiểm thật sự là Giang Hạo chứ không phải chúng ta.”