Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 71: Còn tưởng tới gặp lần cuối cùng




Trạm đứng ở quận doanh đã tắt đèn từ lâu, gió tây bắc lạnh thấu xương thổi qua rất mạnh nhưng binh lính đứng canh vẫn cầm báng súng giơ cao không nhúc nhích một chút nào.

Thấy họ, binh sĩ chào một cái, sau đó nói to: “Đội...

đội trưởng Tần”

Binh sĩ đáng thương, giọng đã run lên vì lạnh, lông mày và lông mi dính không ít tuyết.

Đội trưởng Tần gật đầu một cái, đỡ Kiều Tâm Duy nói: “Chị dâu, chị còn đi được chứ? Hay để em đi cùng chị”

Kiều Tâm Duy vốn còn tưởng mình thảm lắm rồi, nhưng khi nhìn binh sĩ đứng canh thì nghĩ đến hình ảnh bọn họ phải tập luyện ở thao trường hằng ngày nơi lạnh lẽo này, buổi đêm còn phải đứng canh, cô đột nhiên cảm thấy kính nể những quân nhân này: “Không cần, đã đến rồi.”

Cổ lắc tay từ chối, quay lại nhìn binh sĩ đứng im không nhúc nhích, sao cô có thể bắt người ta cũng mình vào được chứ? Giang Hạo đang ngủ say thì điện thoại riêng vang lên, hơn nửa đêm rồi còn có điện thoại, tám phần là có chuyện gấp, anh đành phải nghe ngay.

“Cậu nói gì? Vợ tôi đến đây?”

Anh vô cùng ngạc nhiên.

Kiều Tâm Duy mệt mỏi ngồi ở phòng khách, mặc dù đã vào phòng, trên người còn mang hai cái áo khoác bông, thậm chí trong tay còn cầm chén nước nóng để ủ ấm nhưng cô vẫn run rẩy vì lạnh.

Khí ấm trong phòng này cũng như ở nhà tại thủ đô, nhưng lại không đủ ấm.

Một lát sau, cửa phòng khách mở ra, Giang Hạo bước nhanh vào: “Kiểu Tâm Duy, sao em lại đến đây?”

Bởi vì lo lắng nên anh chỉ mặc một cái áo gió mỏng.

Kiều Tâm Duy nhìn về hướng có tiếng thì thấy Giang Hạo khỏe mạnh đứng ở trước mắt, cổ lúng túng nhìn đội trưởng Tần theo bản năng, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ.

Lúc này đội trưởng Tần bật cười, anh ta thong thả đi tới trước mặt Giang Hạo đáp: “Thủ trưởng, anh đừng trách em, là mẹ anh bảo em làm thế? Giang Hạo trừng mắt: “Lão Tần, cậu đang làm loạn đấy, đây là cứ điểm quân sự quan trọng, sao có thể làm bậy như vậy được? Mẹ tôi không hiểu chuyện nhưng cậu hiểu điều này cơ mà”

Đội trưởng Tần vẫn cười: “Em không đùa, em chỉ làm theo quy trình của bộ đội thôi, anh bị thương lúc huấn luyện, người nhà của anh có thể đến chăm sóc anh mà”

Giang Hạo trừng mắt, nhưng anh hiểu rõ, đây là chủ ý của mẹ anh.

Anh nhìn lướt qua đội trưởng Tần thì thấy Kiều Tâm Duy đang có thành một cục, gương mặt trắng xám kia không có chút tinh thần nào, xem ra trên đường tới đây đã chịu không ít khổ.

Anh đi tới cạnh cổ, đỡ cô lên, dịu dàng hỏi: “Mệt không? Đi nghỉ trước, có gì mai hẵng nói”

Anh quay đầu trừng mắt với đội trưởng Tần: “Cậu cũng vậy, mai tìm cậu tính sổ”

Đội trưởng Tần bật cười: “Vâng, vâng, mai em đến chỗ Thủ trưởng nhận tội”

Bóng đêm mông lung, trong lối đi yên tĩnh vô cùng, Kiều Tâm Duy được Giang Hạo đỡ đi, trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, cố liếc nhìn anh từ trên xuống dưới một vòng rồi hỏi: “Anh bị thương ở đâu đấy?”

Giang Hạo lúng túng, anh không muốn nói chút nào, thương tích gì chứ, nó không xứng gọi là vết thương có được không? “Nói nhanh lên, tôi chạy từ xa đến đây để gặp anh đấy, tôi còn tưởng tới gặp anh lần cuối nữa cơ”

Tâm trạng cố không tốt chút nào.

Giang Hạo dở khóc dở cười: “Bọn họ làm quá thôi, tôi chỉ bị trầy da ở eo thôi.”

“.”

Kiều Tâm Duy đen mặt, trầy da ở eo? Chỉ trầy da thôi á? Cô dừng lại, nhìn anh chất vấn: “Lừa tối vui lắm à?”

Giang Hạo vội vàng bịt miệng cố: “Suyt...

Khuya lắm rồi, mọi người đang ngủ, về phòng rồi nói”

Sau đó anh ôm cô vào phòng mình.