Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 508: An tâm ở bên người anh, trời sập xuống có anh chống đỡ




Hoắc Vi Vũ nhìn sắc mặt anh xanh mét, đôi mắt che kín tơ máu đỏ đậm, vành mắt lập tức liền đỏ.

Anh khẳng định là không tin cô nói, cho nên mới ở chỗ này chờ cô.

rõ ràng anh bận rộn như vậy, đêm nay ngay cả ngủ thời gian đều không có.

Cơ trí như anh, căn bản cô không lừa được anh, mặc dù, đã dứt khoát.

“Cố Cảo Đình, về sau anh nhất định phải tồn tại cho tốt, đánh bại hết thảy kẻ thù, làm một người quyền quý.” ánh mắt Hoắc Vi Vũ sáng quắc nhìn anh.

Cố Cảo Đình nheo lại đôi mắt, sắc nhọn vô cùng, nhìn kỹ cô, tựa như X quang.

“Không phải nói hy vọng anh có thể tâm tưởng sự thành, được hết thảy sao? anh liền nghĩ được em! anh lặp lại lần nữa, anh không cần người phụ nữ của anh vì anh hy sinh cái gì, nếu như chính anh đều không tự bảo hộ được, còn xứng làm người đàn ông của em sao?” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ muốn nói ra hết thảy xúc động, “Cố Cảo Đình, nếu……”

“Không có nếu.” Cố Cảo Đình cắt đứt lời Hoắc Vi Vũ.

Cô dừng một chút, lời nói đến bên miệng, nuốt đi xuống, rũ xuống đôi mắt.

Cố Cảo Đình cắn răng, trên mặt có chút không được tự nhiên, giọng mềm nhẹ vài phần, “Nếu cái gì?”

“Cho em thời gian một năm, để em đi làm việc em muốn, được không?” Hoắc Vi Vũ khẩn cầu.

“em muốn làm việc gì? Hoắc Vi Vũ.” Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben, mở lớn mắt, không bình tĩnh nói: “em như vậy lén gạt anh, chỉ biết đem anh bức điên, em đi bên người Duật Cẩn, biết cái kia là chỗ nào sao? chẳng lẽ em thật sự muốn làm thái tử phi, một khi em thành thái tử phi, vĩnh viễn chúng ta không có khả năng ở bên nhau, em hiểu rõ không?”

“nhưng anh không chết không phải sao? Tồn tại mới có cơ hội xoay chuyển không phải sao?” Hoắc Vi Vũ cũng có chút kích động.

Anh kiềm chế cô xoay người, áp đảo trên sô pha, trên cao nhìn xuống cô, “Rốt cuộc là việc gì? vì sao biết anh sẽ chết, anh đáp ứng em, anh sẽ không chết, cho dù hiện tại cùng Duật Cẩn binh đao tương kiến, anh cũng nắm chắc trăm phần trăm.”

Hoắc Vi Vũ nhấp môi, đôi mắt nhìn về nơi khác, mờ mịt dần dần tràn ngập ở trong mắt.

“Tiểu Vũ, em nói cho anh có việc gì thì anh mới có thể phòng bị không phải sao? em không hy vọng anh chết, anh cũng muốn biết nơi nào là cửa tử của anh không phải sao?” Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nhíu mày.

Nước mắt từ trên mặt cô lăn xuống dưới.

“ở nước B, làm sao anh toàn thân trở ra?” Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào hỏi.

Cố Cảo Đình hơi ngừng lại, đôi mắt thâm trầm.

“Duật Cẩn đã biết đúng không? Anh ta dùng cái này uy hiếp em?” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

“em không hy vọng anh chết, cũng không muốn anh mất hết danh dự, Cảo Đình, chúng ta có thể xoay chuyển, chỉ là thiếu thời gian mà thôi, em không cần anh bởi vì em cái gì đều không có, em cũng không muốn anh bị tiếng xấu ngàn năm, như vậy cho dù em và anh ở bên nhau, em cũng sẽ không vui vẻ, em không muốn trong lịch sử nói em là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.

Cho em thời gian một năm, em sẽ giữ mình trong sạch, em sẽ không để Duật Nghị chạm vào em, em muốn ở bên người Duật Cẩn, em phải làm nội ứng đáng tin cậy nhất của anh.” Hoắc Vi Vũ kiên định nói.

“Chuyện này anh sẽ giải quyết, em không cần phải xen vào, em chỉ cần an tâm đợi ở bên cạnh anh.” Cố Cảo Đình đứng dậy, trong mắt tràn ngập tiêu sát.

trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, sợ nhất sự tình, giống như sắp phát sinh.

Cô ôm lấy eo Cố Cảo Đình, “em không an tâm. em thích Cố Cảo Đình đội trời đạp đất, là anh hùng quốc dân, vạn người kính ngưỡng, trăm triệu người ca tụng, đúng rồi……”

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, “em nhớ tới làm sao xoay chuyển?”