Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 226: Tình yêu lưu luyến (12)




Edit: TranGemy

Người đàn ông thấy nét mặt cô như vậy, nở nụ cười quyến rũ hỏi: “Tôi với người kia giống nhau như vậy sao?

Tân Hoành mới vừa ngẩn ra, chợt tỉnh lại, khẽ mỉm cười gật đầu: “Vâng, anh và Phong Dương lớn lên rất giống nhau, mới vừa nhìn thấy, tôi còn tưởng rằng là anh ấy.”

Nói rồi mới từ tốn đi vào, ở phía sau Serena cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Người đàn ông thấy dáng vẻ tự nhiên duyên dáng của cô, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng, cũng tự giới thiệu mình: “Tôi là Dịch Phong Nghiêu, anh trai của Phong Dương, em họ của Dịch Tân, theo như phép tắc, tôi phải gọi cô một tiếng chị dâu rồi.”

* * * *

Lúc Tân Hoành xuống lầu, Dịch Tân đang ngồi trên sô pha, tay phải chống lên tựa vào thành ghế, nâng nhẹ trán. Trên mặt không thể hiện biểu cảm gì, nghe được động tĩnh sau lưng, mới từ từ đứng lên, xoay người đối mặt với cô nở một nụ cười.

“Có thể về nhà chưa?”

Tân Hoành gật đầu, hơi do dự, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Dịch Tân, bắt đầu từ ngày mai, em thật sự phải tới đây làm việc vặt rồi.”

Ngay lập tức Dịch Tân lạnh mặt hỏi: “Lý do?”

Tân Hoành tự biết đuối lý, lúc này lập tức chủ động đưa tay kéo anh, mềm giọng dỗ dành: “Thật xin lỗi.”

Tay anh cương cứng một chút, cũng không rút về, chỉ là vẫn lạnh lùng hỏi: “Cho anh một lý do vì sao em lại thất hứa.”

Cô suy nghĩ giây lát, nhìn anh, nói: “Vì tiền bồi thường hủy hợp đồng rất cao, mặc dù anh có nhiều tiền, nhưng em sẽ thấy xót tiền.”

Anh nheo mắt lại, giận dữ nhìn cô, cô chỉ có thể cười áy náy với anh.

Anh hừ lạnh, hất tay cô ra, quay người đi ra cửa.

Buồn bực.

Cô đứng ngây ra tại chỗ, tỏ ra bất lực. Có vẻ là thực sự chọc giận anh rồi, làm sao mà dỗ được đây? Cô lắc lắc đầu cười khổ.

Đằng sau, anh quay đầu lại: “Còn không đi, nhanh lên một chút!”

Giọng nói vẫn rất lạnh lùng, cô nhanh chóng xoay người, nở một nụ cười thật tươi với anh.

Anh hừ khẽ, lại quay người tự mình bỏ đi.

Cô vội bước nhanh đuổi theo.

Trên xe, anh lạnh lùng nắm tay lái, mấy lần cô cố gắng bắt chuyện với anh, đều bị giọng điệu thờ ơ của anh cự tuyệt.

“Là muốn nói với anh, em hối hận rồi, bây giờ chúng ta quay lại nộp tiền bồi thường?”

“Không phải.”

“Vậy không cần nói chuyện với anh nữa.”

Cô cắn môi, ảo não.

Cô nhất quyết muốn dụ dỗ anh cho bằng được, không muốn để anh không vui, mà anh lại không hợp tác.

Cô tựa đầu lên cửa xe, nhớ lại vừa rồi nói chuyện với Dịch Phong Nghiêu trong phòng làm việc.

Vốn cô muốn nhã nhặn từ chối công việc này, thứ nhất, cô quả thật không làm được cái chức vị trợ lý gì đó kia; thứ hai, cô đã trở lại bên cạnh Dịch Tân, thời gian làm việc cố định sẽ không thích hợp với cô lắm, nếu cô rảnh rỗi, có thể tiếp tục làm phiên dịch là được rồi.

Nhưng Dịch Phong Nghiêu vừa mở miệng đã hỏi cô: “Cô thật sự hiểu được nhà họ Dịch sao? Còn có, Dịch Tân?”

Nếu như người anh ta hỏi là Dịch Tân, cô có thể tự tin khẳng định trả lời rằng, Dịch Tân chỉ cần động chân mày, là cô có thể biết chính xác khi nào anh đang vui vẻ, hay lúc nào sắp nổi giận.

Nhưng Dịch Phong Nghiêu lại nhắc đến nhà họ Dịch trước, cô tự nhiên cũng hiểu, Dịch Phong Nghiêu là muốn hỏi, cô hiểu được Dịch Tân của nhà họ Dịch bao nhiêu, hoặc là nói, cô không muốn hiểu về gia đình của Dịch Tân, bối cảnh của anh, thậm chí là quá trình trường thành.

Những thứ này, cô quả thật xấu hổ, vì thật sự không biết rõ lắm.

Cô chỉ biết sơ sơ, mẹ Dịch Tân yêu Mạc Thích Thanh, trải qua rất nhiều chuyện nhưng cũng không có được kết quả, sau khi qua đời, Dịch Tân được Dịch Lam nuôi lớn lên, chắc chắn trải qua rất nhiều khó khăn, mới có thể trở thành Dịch Tân trưởng thành như ngày hôm nay.

Anh rất ít khi nói chuyện này với cô, cô cũng không cố ý đi hỏi. Mọi chuyên cứ tự nhiên như vậy, anh không nói, cô cũng không hỏi, như thể những thứ kia không đáng nhắc tới.

Đối mặt với Dịch Phong Nghiêu, cô từ từ lắc đầu.

Cô biết, Dịch Phong Nghiêu có lời muốn nói, mà cô, cũng muốn nghe.

Dịch Phong Nghiêu cười một tiếng: “Cô rất thông minh, quả nhiên là...”

Cô chờ anh ta nói xong câu kia, nhưng đột nhiên anh ta lại nói chuyện vòng vo: “Cô nhìn Viễn Thịnh bây giờ, là do một tay Dịch Phong Nghiêu tôi sáng lập nên, tôi có thể thẳng thắn nói cho cô biết, đế quốc này không có một chút quan hệ nào với nhà họ Dịch, đây hoàn toàn là thiên hạ của một mình Dịch Phong Nghiêu tôi.”

Anh ta nhìn cô, nhếch môi cười: “Có phải cô rất nghi ngờ phải không, rằng tôi mới là cháu đích tôn của nhà họ Dịch, tôi cũng không phải giống như Phong Dương chỉ một lòng muốn làm bác sĩ cứu chữa cho người khác, tại sao phải rời khỏi nhà họ Dịch, tự làm khó mình?”

Tân Hoành hơi ngạc nhiên trước cái nhìn sâu sắc của người đàn ông này, cũng không che giấu, gật gật đầu.

“Bởi vì tôi biết, chỉ cần Dịch Tân ở nhà họ Dịch, thì tôi, không phải là đối thủ của anh ta.” Đối với lời răn dạy của Nhân Hạ Phong, Dịch Phong Nghiêu cũng không giấu diếm, ngược lại còn cực kỳ thản nhiên, anh ta nhìn Tân Hoành, “Không phải là đối thủ, thì hoàn toàn không cần phải tốn công, tự mình tạo ra thiên hạ của mình, sẽ càng tự tại hơn.”

Tân Hoành gật đầu, trong nháy mắt, nhanh chóng cảm thấy có ấn tượng tốt với người đàn ông trước mặt.

Có khát vọng lớn, cũng không có chấp niệm mù quáng, rất khó có được, đây mới thật sự là con người khôn ngoan.

“Tôi cam tâm tình nguyện rút lui, ngoài bởi vì tự nhận thấy không bằng Dịch Tân, còn có một nguyên nhân khác.” Lúc này Dịch Phong Nghiêu chợt cười một tiếng, tròng mắt sâu sắc nhìn Tân Hoành, “Có muốn thử đoán một chút là gì không?”

Tân Hoành cau mày suy nghĩ, thử dò xét hỏi: “Anh muốn có thể trở nên mạnh mẽ hơn Dịch Tân? Có lẽ Dịch Tân cũng có đầy đủ khả năng tự lập nên đế quốc của mình, giống như anh, nhưng muốn vậy cũng phải hao tổn mất một đoạn thời gian không ngắn. Chỉ là, nếu trực tiếp tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Dịch, như vậy sẽ giống như anh ấy, căn bản là đã đứng sẵn trên một ngọn núi cao, sau này có cố gắng cũng chỉ là xây dựng trên độ cao vốn có, cao lại càng cao hơn.”

Dịch Phong Nghiêu nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Tôi rất ít khi khen người khác, nhưng lại phải khen cô thêm một lần nữa, thật sự cô rất thông minh.”

Tân Hoành cười nhạt.

“Cô nói đúng. Có điều, đó cũng không phải là mục đích chính của tôi.” Dịch Phong Nghiêu nói: “Mục đích của tôi, là muốn trong thời gian ngắn nhất, nhìn thấy Dịch Tân phá hủy nhà họ Mạc.”

“Đây là nguyên nhân anh ta ở lại nhà họ Dịch, cũng là nguyên nhân tôi rời khỏi đó.”

Thân thể Tân Hoành run lên.

Nhà họ Mạc và nhà họ Dịch là những gia tộc lớn, mà nhà họ Dịch lại muốn nhổ sạch tận gốc nhà họ Mạc?

Cô hỏi: “Tại sao?”

Tại sao anh ta lại muốn làm như vậy?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Chào mọi người, mình là TranGemy, từ nay mình và editor ๑۩۞۩๑Thiên Y๑۩۞۩๑ sẽ tiếp nhận bộ này. Vì chúng mình còn đang làm các bộ khác nữa nên sẽ cố gắng ra chương đều tầm 2 - 3 chương/tuần. Mong mọi người sẽ ủng hộ chúng mình. Iu Iu. Cầu cmt, cầu thanks ^^!