Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 412: Ngoại Truyện: Mượn Rượu Làm Loạn (2)




Không để ý đến ý từ chối của Tân Hành, Dịch Tân ‘uống rượu nổi hứng’ không theo không tha, anh ôm cô quay sang chỗ khác, chuẩn bị làm chuyện cầm thú…

Tân Hành tức giận, quả đấm nhỏ nện lên lưng anh hai cái nhưng anh hoàn toàn không coi ra gì, mặt khác còn không ngừng dụ dỗ cô:

Vẻ mặt nặng nề

“Đừng làm loạn, anh muốn em lâu lắm rồi, để anh yêu em nhé…”

“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương đâu…”

Do dự một chút lại tiếp…

“Cũng sẽ không làm hỏng quả trứng thụ tinh trong bụng em…”

Tân Hành: “...”

Vì vậy, cứ như thế… Khụ, sau khi thời gian kích tình trong phòng tắm trôi qua, con cầm thú nào đó đi còn không xong lại vững vàng ôm Tân Hành tắm rửa lại một lượt, sau đó ôm trở về giường.

Tân Hành khẽ thở hổn hển, ánh mắt xinh đẹp liếc anh: “Tỉnh rượu chưa?”

Anh khẽ cười, hôn lên môi cô: “Ừ, tàm tạm.”

“... Có cần uống canh giải rượu nữa không?”

Anh cười: “Không cần canh giải rượu, quản gia biết anh bận nên sẽ không làm chuyện không thức thời đâu.”

Tân Hành: “...”

Dịch Tân ôm lấy cô và nhẹ nhàng hôn.

Cô hơi đẩy anh ra: “Đủ rồi, sẽ làm em bé bị thương đấy.”

Anh ngước mắt lên: “Yên tâm, anh sẽ có chừng mực.”

Anh nói rồi lại nhẹ nhàng mổ lên môi cô một cái, lúc này mới kéo chăn ra và ôm cô đặt xuống giường.

Sau khi người đàn ông được thỏa mãn lửa dục, cuối cùng toàn bộ kiên nhẫn cũng đã trở về, bớt gấp gáp đi và chỉ ôm cô cười yêu chiều.

Anh không biết lúc này Tân Hành đang nghĩ trong lòng: Hừ, em để cho anh hôn, cho anh đắc ý. Lần này anh giả say, để xem lần sau anh muốn thì phải làm sao!

Suy nghĩ một hồi rồi cũng không khống chế lại mà để lộ ý cười buồn bực trong mắt.

Đúng lúc bị Dịch Tân bắt được: “Em đang cười gì thế?”

Nụ cười của cô vụt tắt, chớp mắt vô tội nhìn anh: “Cười cái gì?”

“Cười gian.”

“...”

Dịch Tân hỏi rồi buông cô ra, sau khi nằm xuống bên cạnh cô rồi mới kéo cô vào trong ngực và hỏi: “Nói đi, lại muốn hành hạ anh thế nào?”

“Anh nhìn lầm rồi, sao em lại hành hạ anh chứ?” Cô tỏ ra mặt dày nói dối: “Anh cũng đâu phải không biết, cả người của người ta đều đã là của anh rồi, sao lại hành hạ anh được?”

“Tốt lắm, em chứng minh cho anh xem nào.”

“Chứng minh thế nào?”

“Sau này em cứ muốn là em sẽ cho.”

“...” Khóe môi Tân Hành vừa kéo lên đã mếu.

Đại thiếu gia, anh đúng là biết làm ăn!

“Không phải cả người đều là của anh rồi à?” Anh thấy cô do dự thì lại cười.

“Đúng vậy, nhưng mà em bé thì không phải, bây giờ trong người em một nửa là em bé, cho nên không tính như thế được.”

“Một nửa?”

“... Được rồi, một phần mười.”

“Tân Hành.”

“Hả?”

“Em nặng bao nhiêu?”

“... Em không nói cho anh biết.”

“Không nói anh cũng biết rõ, vừa rồi anh đã ôm em lâu như vậy.”

“...” Anh nói chuyện cứ nhất định phải thẳng thắn thế à?

“Trứng thụ tinh nặng hơn à?”

“... Không biết.”

“Cho nên cái quả trứng thụ tinh này hoàn toàn không đáng kể so với em.”

“...” Không đáng kể…

“Cho nên cả cơ thể của em đều là của anh.”

“...” Quả nhiên, đây mới là suy nghĩ chính của anh…

Tân Hành lầm bầm: “Hóa ra là anh, bây giờ em muốn tạm thời thu hồi quyền sở hữu.”

“Ừ, vậy ý của em là giờ em đổi ý à?”

Tân Hành khẽ hừ: “Anh nhất định phải nói thế thì là thế đi. Tóm lại, bây giờ em quyết định: Lần này để cho anh được như ý, nhưng lần sau em nhất định sẽ không để cho anh ăn dễ thế đâu!”

Dịch Tân: “...”

Anh kéo cô ra khỏi lồng ngực, cố chịu đựng nhẫn nại hỏi: “Có thể nói cho anh biết anh chọc phải chỗ nào của em rồi không?”

Cô hừ nhẹ: “Biết sai mà sửa mới có thể tha thứ, nhưng anh đến lỗi còn không biết ở đâu mà còn đi hỏi em… Đúng là không thể tha thứ.”

“...” Dịch Tân ôm trán: “Có thể là vì anh làm quá nhiều chuyện xấu quá, cho nên nhất thời không biết chuyện xấu em nói là cái nào.”

“Làm quá nhiều chuyện xấu…” Khóe môi Tân Hành cong lên: “Anh đúng là thành thật nhỉ, vậy anh cứ thẳng thắn khai hết ra đi, nói đến thì em sẽ nói cho anh biết.”

“... Anh cảm thấy anh vẫn nên để lần sau lại nghĩ cách khác đi.” Dịch Tân là ai chứ, anh sẽ không để mình tự nhảy vào bẫy đâu! Nếu thật sự nói hết tất cả ra thì trong thời gian cô mang thai này, anh đừng mơ động được vào cô.

Còn lần sau tiếp tục làm lưu manh giả say làm loạn cũng khá được đấy…

Dịch Tân quyết định, thế là liền ôm cô đổi tư thế và chuẩn bị ngủ.

Nhưng Tân Hành lại bị anh trêu chọc, vốn dĩ định mạnh mẽ chỉ trích và ác liệt công kích anh, tố cáo hết thảy nhưng không ngờ anh lại đột nhiên không chơi nữa… Thoáng một cái mức nước chênh lệch của lòng sông so với mực nước biển không thể cân bằng được.

Cô lôi kéo bàn tay anh, anh mở mắt ra nhìn cô.

Cô cười dụ dỗ anh: “Anh nói đi, anh nói xem anh làm chuyện xấu gì với em rồi, em thích anh hư hỏng.”

“Em thích anh hư hỏng?” Giọng anh hơi cao lên.

Phụ nữ có thai có thể mặt dày… Tân Hành yên lặng xây dựng một phòng tuyến tâm lý mặt dày trong lòng, gương mặt thẹn thùng nói: “Không phải người ta đều nói: Đàn ông không hư phụ nữ không yêu sao? Anh nói đi, nói những chuyện xấu anh làm ấy.”

Anh đột nhiên bật cười: “Chẳng lẽ vừa rồi anh còn chưa đủ hư hỏng à?”

“...” Tân Hành co quắp cả người.

Tiếng cười của anh trầm thấp, hôn lên trán cô rồi than khẽ: “Nói rồi thì sao? Em phạt cũng phạt anh hơn một tháng rồi, bây giờ cho anh một cơ hội để làm mới bản thân được không?”

“Mới có hơn một tháng, em vốn dĩ còn định phạt anh một năm cơ, vừa hay để em sinh con xong còn ở cữ được một tháng nữa.”

Một tên cầm thú nào đó bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Một năm ư… May mà hôm nay anh mượn rượu làm loạn, nếu không thì một năm này không biết sẽ đau khổ đến nhường nào?

Trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn nhưng ngoài miệng lại nói hay như hát: “Em xem, em lại không nói rõ ràng, anh còn tưởng chẳng qua là em sợ… Không biết là do em tức giận, cho nên mới phá hỏng kế hoạch của em.”

Không biết mới lạ đấy! Người đàn ông như Dịch Tân đã sớm tu luyện thành tinh rồi. Chân mày của Tân Hành động một cái cũng có thể khiến anh chú ý, động hai cái là trong lòng anh bắt đầu tính toán, động đến cái thứ ba là anh đã có thể đoán ra được tám chín phần. Huống chi đã hơn một tháng nay, hơn 30 đêm bị cô cố tình quyến rũ, sau đó lại mạnh mẽ hành hạ, não anh cũng đâu phải ít nếp nhăn, làm sao có thể không biết là cô cố ý được chứ?

Nhưng mà anh sẽ không nói lời này ra, ngoài miệng lại tiếp tục thái độ nhận sai rất chân thành: “Cho nên em nói cho anh nghe đi, để anh phối hợp với em nhé?”

Phối hợp?... Chính là để dụ dỗ em đó!

Tân Hành lại bởi vì thế mà động lòng, ngẫm nghĩ thì lại thấy anh nói cũng không phải không có lý. Cô ở đây tức giận, nhưng anh lại hoàn toàn không biết, cứ hưng hái rồi lưu manh đùa giỡn cô, nghĩ lại thì cô đúng là thiệt thòi mà!

Lúc này cô mới bất đắc dĩ lầm bầm: “Không phải anh nói là anh không thể làm em có thai sao? Thế sao em lại mang thai?”

“Cái này à, có lẽ là vì chúng ta… Bây giờ yêu quá nhiều quá thường xuyên.”

“...” Tân Hành ngước mắt nhìn anh: “Dịch Tân, nói dối rất vui sao?”

Dịch Tân rất vô tội: “Quá nhiều quá thường xuyên, đâu có nói dối chứ?”

“... Quá nhiều quá thường xuyên không phải nói dối, nhưng em thì sao? Rõ ràng là vì em không thể, anh còn gạt em là vì anh…”

Dịch Tân nhất thời rét run lên, đôi mắt nheo lại hỏi cô: “Ai nói với em?”

“Ai nói không quan trọng? Nếu không phải là em may mắn có em bé, vậy thì có thể cả đời này em sẽ cho là vì anh, sau đó bỏ qua trị liệu, bỏ qua cố gắng, có thể chúng ta sẽ cả đời không có con.”

Anh vuốt vuốt tóc cô: “Không phải là em cũng định cả đời không có con sao?”

“Nhưng đó là do em tưởng là vì anh, nếu là vì anh thì tất nhiên em có thể cả đời không cần có con. Nhưng nếu là vì em thì đó là do em liên lụy tới anh. Ai cũng có thể không có con, còn anh thì không được.” Cô cắn môi, u oán nhìn anh.

Anh khẽ than, hôn lên tóc cô: “Anh không thể không có con thì em phải làm thế nào?”

“Em…” Tân Hành nhất thời không nói nên lời.

"Tân Hành, có thì là anh may mắn, không có thì đó là số mệnh của anh. Anh không muốn em phải nỗ lực gì cả. Em có thể cố gắng thế nào, ngoại trừ đau lòng rơi nước mắt thì những thứ khác có thể thay đổi được thật sự rất ít ỏi. Cũng giống như em không muốn anh phải cố gắng gì vậy. Tại sao khi ở trường hợp của anh thì em có thể nghĩ thông như vậy, đến khi chuyển sang bản thân mình thì lại u mê thế?"

“Không giống nhau mà…” Cô vội la lên: “Dịch Tân và Tân Hành không giống nhau, anh nhất định cần có người thừa kế…”

“Hư!” Anh cắt ngang lời cô: “Giống nhau, em là vợ anh, anh là chồng em. Chúng ta bầu bạn bên nhau thì có gì không giống nhau?”

“Nhưng mà…”

“Đừng nói nữa, bây giờ chúng ta có rồi.” Anh nói rồi nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, lâu lắm rồi thái độ anh mới có được một lần hiếm trân trọng như vậy, chứ không phải là vẻ… ghét bỏ trong hơn một tháng qua.

“Đã có rồi, còn quay lại suy nghĩ nhiều thế thì có ý nghĩa gì không?” Anh đặt môi lên trán cô, thở dài: “Tân Hành, đừng so đo những thứ đó nữa. Em xem, nên có thì vẫn sẽ có. Cho dù đã từng thất vọng, tuyệt vọng nhưng bây giờ nó vẫn tới rồi.”

“Thất vọng, tuyệt vọng… Vẫn luôn do một mình anh chịu đựng, đến tận bây giờ em đều không biết. Cũng may bây giờ có rồi, nếu không chỉ sợ cả đời này em vẫn sẽ bị anh gạt…”