Quan Khí​

Chương 644: Chuyện lừa gạt




Là Bí thư thị ủy, Vương Trạch Vinh căn bản không cần tự mình làm các công việc cụ thể. Sau khi nghe xong đám người Duẫn Lương Quang kể rõ tình hình, hắn trực tiếp đưa ra mấy ý kiến. Lập tức do Cục Lao Động thống kê tiền lương bị nợ của công nhân, do chính phủ tạm thời cấp tiền để công nhân rời đi. Hai do Cục Lao Động tổ chức nhân viên tiến hành điều tra, ba chính là yêu cầu Cục Lao Động phải tăng cường việc đảm bảo kỷ luật lao động.

Mặc dù Vương Trạch Vinh cũng biết việc này có người đứng sau kích động nhưng hắn không truy cứu. Công nhân là người ở tầng chót, làm quan chức thì giúp bọn họ là việc nên làm. Hơn nữa là Bí thư thị ủy, hắn cũng lo lắng phải chuyện biểu tình. Bây giờ sắp Đại hội, chẳng may thật sự xảy ra chuyện thì hắn cũng không có chỗ tốt gì.

Thôi Bình đợi Vương Trạch Vinh bố trí xong, thấy phòng không có ai liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, việc này Bí thư cũng biết là dính dáng đến Chủ tịch tỉnh Hồng, chẳng may …

Thôi Bình từ trên tỉnh xuống nên hiểu rõ tình hình. Hai hôm trước cô về nghe thấy tin Hồng Quân sẽ làm Bí thư tỉnh ủy, bây giờ xuất hiện một người có thể quan hệ với Hồng Quân, cô liền sợ rằng sẽ làm Hồng Quân bất mãn. Nếu Hồng Quân có cái nhìn thì không phải chuyện tốt.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ suy nghĩ của cô nên nói:

- Dù là ai cũng không được nợ lương công nhân, nếu như điều tra ra thật sự có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Hồng, tôi sẽ đi tìm Chủ tịch tỉnh Hồng.

Là Bí thư thị ủy vào lúc này mà cũng học người ta thì Thường Hồng sao có thể phát triển được. Vương Trạch Vinh mặc dù cũng có chút lo lắng nhưng chuyện vẫn phải làm.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cho Thôi Bình ngẩn ra, cô sợ Vương Trạch Vinh sẽ đẩy chuyện cho mình. Đồng thời cô cũng có cái nhìn mới vì việc Vương Trạch Vinh dám làm dám chịu.

Vương Trạch Vinh không cần đi ra ngoài, sau khi có chỉ thị của hắn, Duẫn Lương Quang liền tổ chức nhân viên Cục Lao Động tiến hành đăng ký, kiểm tra và phát tiền. Mặc dù sau đó Vương Trạch Vinh đi ra nói vài câu mà thôi.

Nhìn công nhân từ từ rời đi, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình thì thấy không tăng gì cả.

Hắn suy nghĩ một chút thì biết vừa nãy chỉ là lấy tiền chính quyền để trả tạm cho công nhân, nếu chưa giải quyết hoàn toàn vấn đề thì quan khí của mình không thể tăng.

Ôi. Phải đối mặt với Hồng Quân rồi.

Vương Trạch Vinh có điểm bất đắc dĩ là nếu Uông Nhật Thần lui, Hạng gia càng lúc càng không được. Trước kia còn có thể dựa vào Hạng gia một chút, bắt đầu từ bây giờ thì Hạng gia không có bao nhiêu tác dụng rồi.

Chiều khi đi làm, Thôi Bình dẫn Duẫn Lương Quang đến văn phòng của hắn.

Thấy hai người đến, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Xử lý như thế nào rồi?

Chẳng qua từ vẻ mặt hai người, Vương Trạch Vinh biết chuyện đau đầu đã tới.

Thôi Bình nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, xuất hiện một tình hình mới đó là Giám đốc bên thi công Hồng Thừa Tường không thấy đâu.

Duẫn Lương Quang cũng có chút lo lắng mà nói:

- Chúng tôi đã điều tra thì không biết tại sao không thể liên lạc với Hồng Thừa Tường.

Vương Trạch Vinh có chút giật mình:

- Hai người xác định Hồng Thừa Tường có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Hồng?

Vương Trạch Vinh không ngờ lại gặp phải tình hình này. Hắn vốn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để đối mặt Hồng Quân, hắn không ngờ Hồng Thừa Tường lại mất tích. Họ hàng Hồng Quân sao có thể vì chút tiền nhỏ mà bỏ trốn chứ? Vương Trạch Vinh vừa kinh ngạc thì lại nghĩ đến một khả năng đó là Hồng Thừa Tường không có quan hệ gì với Hồng Quân.

Duẫn Lương Quang do dự một chút rồi nói:

- Đều nghe nói như vậy nhưng cụ thể không rõ.

Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh biết Cục Lao Động không có biện pháp tiếp tục tra xét. Vương Trạch Vinh cầm điện thoại di động gọi cho Cục trưởng cục Công an Lô Ba:

- Anh lập tức đến chỗ tôi.

Lô Ba nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi liền lập tức lái xe đến Thị ủy.

Nghe xong Duẫn Lương Quang nói, Lô Ba rất nhanh có suy đoán là tên Hồng Thừa Tường kia không nhất định là họ hàng với Chủ tịch tỉnh Hồng, mà chỉ lấy chiêu bài Chủ tịch tỉnh Hồng để lừa người.

Lô Ba nói như vậy làm Thôi Bình và Duẫn Lương Quang đều giật mình.

Thôi Bình nói:

- Không phải chứ, trong thành phố rất nhiều người biết Hồng Thừa Tường có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Hồng.

Duẫn Lương Quang cũng nói:

- Trong tay Hồng Thừa Tường có không ít giấy tờ chứng minh, đúng còn cả ảnh Chủ tịch tỉnh Hồng chụp với hắn.

Lô Ba không nói gì với bọn họ mà thầm nghĩ bây giờ giả đầy mà. Dù muốn tạo bức ảnh mình khoác vai Tổng bí thư cũng không vấn đề gì.

Mấy hôm sau mọi chuyện liền rõ ràng, Hồng Thừa Tường tên thật là Điền Lâm, là một nông dân ở thành phố Khương Lâm, từ nhỏ ra ngoài lăn lộn, sau đó phát hiện một vài phóng viên giả lấy chiêu bài Trung ương đi lừa gạt, hắn cũng bắt đầu lừa gạt. Hắn rất nhanh làm một thân phận giả đổi tên là Hồng Thừa Tường, tự xưng cháu của chủ tịch tỉnh Hồng Quân. Khó hiểu là chiêu này của hắn lại rất được, không lâu sau các huyện, thành phố đều nể mặt hắn.

Hồng Thừa Tường này cũng biết điều, cứ chiếm được chỗ tốt liền hào phóng chia xẻ cho quan chức liên quan. Có mấy huyện ở Thường Hồng quan hệ tốt với hắn. Vừa nhắc đến người bà con này của Hồng Quân, nhiều người giơ ngón cái lên khen. Khi lừa gạt càng lúc càng nhiều người, Hồng Thừa Tường cảm thấy việc mình làm sớm muộn cũng lộ. Nói thật Hồng Thừa Tường cũng không ngờ lại dễ lừa người như vậy. Đến sau đó không phải mình chủ động lừa người, mà có không ít quan chức tự tìm đến cửa đưa công trình, tặng tiền cho hắn. Thấy như vậy nên Hồng Thừa Tường có chút lo lắng. Hắn biết nếu Hồng Quân nghe tin này thì nhất định có vấn đề. Thời gian trước Hồng Thừa Tường nghe nói Vương Trạch Vinh tăng cường kiểm tra việc thi công nên rất sợ. Sau khi làm xong một công trình liền cầm tiền bỏ trốn.

Lô Ba sau khi điều tra được tình hình liền rất nhanh biết Hồng Thừa Tường đã chạy đến tỉnh Hà Giang, sau đó y kết hợp với Sở công an Hà Giang bắt được Hồng Thừa Tường.

Nhìn quyển sổ ghi chép đặt trên bàn, Vương Trạch Vinh có chút khó xử. Trong quyển sổ là những gì Hồng Thừa Tường ghi chép về các vụ lừa gạt của mình, còn dính dáng đến rất nhiều quan chức. Lại nhìn những tài liệu, chứng cứ thì Vương Trạch Vinh cảm thấy đau đầu. Không ngờ chỉ vì muốn làm chút chuyện tốt mà lại lộ ra vụ án tham ô lớn như vậy.

Bởi vì Hồng Thừa Tường lấy mác Hồng Quân đi lừa, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi quyết định báo cáo với Hồng Quân. Chuyện này không thể giấu được.

Sau khi liên lạc với Hồng Quân, Vương Trạch Vinh liền lên tỉnh.

Tâm trạng Hồng Quân bây giờ càng lúc càng tốt. Sau khi biết Uông Nhật Thần sẽ lui, mình sẽ thành Bí thư tỉnh ủy, nghĩ đến tiếp theo mình là chúa tể tỉnh Giang Sơn, y bắt đầu suy nghĩ việc bố trí nhân viên.

Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, y không biết Vương Trạch Vinh có việc gì cần báo cáo gấp như vậy. Đối với Vương Trạch Vinh, Hồng Quân cũng có ấn tượng. Chẳng qua Vương Trạch Vinh người của Uông Nhật Thần nên y đã quyết định không thể dùng.