Quan Khí​

Chương 670: An ủi người của mình




Tình hình trong hội nghị đã quá rõ ràng. Mọi người thấy Vương Trạch Vinh nâng Thang, đè Triệu. Những người vẫn tự nhận thuộc về Vương Trạch Vinh thì có chút lo lắng. Trước đây vì Triệu Lâm Phân là người của Vương Trạch Vinh nên những người bên dưới cô ta cũng tự coi mình là người của Vương Trạch Vinh. Người Vương Hệ rất oai phong ở huyện Hồng An, nhưng bây giờ Triệu Lâm Phân không là người của Vương Trạch Vinh nữa, Vương Trạch Vinh còn có thể coi mình là người thuộc Vương Hệ không?

Không khí trong hội nghị khá đặc biệt, người Vương Hệ vô cùng lo lắng, người của Thang Ngọc Sinh lại thở dài một tiếng. Bọn họ rất hưng phấn như thấy tìm được tổ chức.

Nhìn Triệu Lâm Phân mặt mày khó coi ngồi đấy, đám người của cô ta rất bực tức. Đi theo người phụ nữ như vậy thì không có tiền đồ, chỗ dựa tốt không dựa vào lại chạy đến với Phùng Triêu Lâm, đây là uống nhầm thuốc.

Người của Triệu Lâm Phân bắt đầu ngầm phân hóa, có những người từ từ chia rõ khoảng cách với cô ta. Chẳng qua bây giờ Triệu Lâm Phân là Bí thư huyện ủy nên mọi người không dám lộ rõ. Hôm nay Vương Trạch Vinh đến để mọi người có cơ hội. Bây giờ rõ ràng Vương Trạch Vinh không cần con đàn bà này, cần phải lựa chọn lại.

Quan trường là nơi rất thực tế, mọi người đi theo Triệu Lâm Phân để không ngừng tiến bộ. Trước kia cô ta được Vương Trạch Vinh ủng hộ nên rất thuận lợi. Bây giờ không còn được Vương Trạch Vinh ủng hộ thì xem ra cuộc sống khó khăn rồi.

Mọi người lại phát hiện một vấn đề, mình bây giờ không biết nên tìm cửa nào cả. Vương Trạch Vinh nâng Thang Ngọc Sinh lên, Thang Ngọc Sinh có nhận mình không cũng là một vấn đề. Quan trọng nhất là Vương Trạch Vinh có thể tin mình không?

Vương Trạch Vinh mặc dù nâng Thang Ngọc Sinh lên, chèn ép Triệu Lâm Phân nhưng hắn cũng đang quan sát các cán bộ trong phòng hội nghị. Bây giờ mới là lúc phân chia nhân viên, thời điểm quan trọng rốt cuộc có bao người vẫn dựa vào mình.

Dù như thế nào thì rất nhiều người đi theo Triệu Lâm Phân vẫn muốn dựa vào mình. Không nên vì Triệu Lâm Phân mà đẩy bọn họ đi. Chèn ép Triệu Lâm Phân thì được, nhưng đối với người trung thành với mình thì phải an ủi.

- Như vậy đi, bởi vì huyện Hồng An nhiều công việc nên những người khác cứ làm việc của mình. Mời đồng chí Thang Ngọc Sinh đi theo tôi xem xét tình hình huyện Hồng An.

Vương Trạch Vinh sau khi nghe xong Thang Ngọc Sinh báo cáo liền trực tiếp bố trí nhân viên đi cùng mình.

Ý Vương Trạch Vinh rất rõ ràng, mình lần này đến huyện Hồng An kiểm tra công việc người cùng đi lại là Thang Ngọc Sinh, người khác muốn làm gì thì làm.

Mọi người bên dưới đều giật mình, bình thường khi lãnh đạo cấp trên đến thì đều là Bí thư huyện ủy đi cùng. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh lại điểm danh Thang Ngọc Sinh, không muốn Triệu Lâm Phân đi, đây là tát Triệu Lâm Phân trước mặt đông đảo cán bộ.

Việc này mặc dù có vẻ quá đáng nhưng Vương Trạch Vinh lại muốn dùng cách này để cho Triệu Lâm Phân một bài học.

Thang Ngọc Sinh nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn mình đi cùng liền rất vui vẻ.

Thang Ngọc Sinh thực ra cũng có chút khó hiểu vì sao Bí thư Vương lại tin mình như vậy? Theo bình thường thì Bí thư Vương không nên dùng mình nhanh như vậy, phải có thời gian thử thách chứ?

Sao Bí thư Vương lại tin mình như vậy? Nhìn Vương Trạch Vinh càng lúc càng có khí thế lãnh đạo cao cấp, Thang Ngọc Sinh cảm thấy mình không nhìn thấu Bí thư thị ủy này.

Thang Ngọc Sinh không nghĩ ra, rất nhiều người cũng không nghĩ ra. Vương Trạch Vinh sao lại chèn Triệu Lâm Phân và tin Thang Ngọc Sinh như vậy?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng không ai cho rằng Vương Trạch Vinh là kẻ dễ tin người. Nếu Vương Trạch Vinh là kẻ như vậy thì sao có thể lên chức Bí thư thị ủy.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Mã Trí Đồng là một người không nghĩ ra. Y từ trước đến giờ vẫn tự hào vì mình là người Vương Hệ. Y thấy rõ đi theo Bí thư Vương thì mình sẽ có tương lai tốt đẹp. Khi nghe thấy Triệu Lâm Phân phản bội Bí thư Vương, y lập tức tạo ranh giới rõ ràng với Triệu Lâm Phân, trong lòng thầm mắng con đàn bà này mù mắt. Bây giờ Bí thư Vương tước quyền của Triệu Lâm Phân, vậy người Vương Hệ còn được Bí thư Vương tin tưởng không?

Mã Trí Đồng biết huyện Hồng An không bình tĩnh như bề ngoài mà ngầm tranh đấu rất lợi hại. Triệu Lâm Phân không được Bí thư Vương ủng hộ thì cục diện huyện Hồng An sẽ thay đổi lớn. Triệu Lâm Phân muốn khống chế huyện Hồng An là quá khó khăn. Nếu tiếp tục như vậy thì không lâu nữa Triệu Lâm Phân sẽ không còn gì.

- Các đồng chí, tôi cũng biết một vài cán bộ ở huyện Hồng An. Như vậy đi, ngoài đồng chí Thang Ngọc Sinh thì tôi điểm danh vài người đi cùng.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Lúc này Vương Trạch Vinh chỉ tên vài người.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói đến tên mình, Mã Trí Đồng rất vui mừng vì Bí thư Vương còn biết mình.

Mã Trí Đồng là Trưởng ban tổ chức cán bộ nên hiểu rõ tình hình từng người. Y rất nhanh phát hiện người được Vương Trạch Vinh đọc ra đều là kẻ trung thành nhất với Vương Trạch Vinh. Cẩn thận mà nói có những người này thì Triệu Lâm Phân mới khống chế được huyện Hồng An. Không có những người này thì Triệu Lâm Phân không thể khống chế huyện Hồng An.

Mã Trí Đồng thầm than xem ra Bí thư Vương đã thấy rõ, chỉ cần tiến hành nắm giữ những người này thì Triệu Lâm Phân dù là Bí thư huyện ủy cũng không còn quyền lực.

Vương Trạch Vinh không nói gì thêm mà đứng dậy:

- Đi thôi, đi xem tình hình huyện Hồng An.

Mọi người phát hiện một tình hình, khi Vương Trạch Vinh đứng dậy đi ra thì không buồn nhìn Triệu Lâm Phân một lần.

Quá mạnh.

Đây là cảm giác của mọi người khi Vương Trạch Vinh đến huyện Hồng An.

Những người được Vương Trạch Vinh điểm tên đều ở các cơ quan khác nhau, mọi người thấy Vương Trạch Vinh quá quen thuộc huyện Hồng An. Triệu Lâm Phân thấy như vậy cũng rất khiếp sợ. Cô ta biết rõ tình hình những người này hơn bất cứ ai. Những người này dù trước mặt hay sau lưng đều quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh.

Thấy cảnh này Triệu Lâm Phân không khỏi thầm nghĩ sao Vương Trạch Vinh lại phân biệt rõ như vậy? Chẳng lẽ từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh vẫn không tin mình, thầm bố trí người ở huyện Hồng An?

Triệu Lâm Phân bây giờ chỉ có thể phân tích như vậy mà thôi, cô ta không hiểu.

Ra khỏi phòng hội nghị, Vương Trạch Vinh nói với Thang Ngọc Sinh:

- Bố trí chiếc xe 16 chỗ, mọi người ngồi trong xe nói chuyện.

Xe từ từ lăn bánh, Thang Ngọc Sinh không ngừng báo cáo tình hình phát triển của huyện Hồng An với Vương Trạch Vinh.

Thực ra Vương Trạch Vinh hiểu rõ tình hình huyện Hồng An như trong lòng bàn tay, hắn hôm nay đến là để tổ chức lại người của mình mà thôi.

- Các đồng chí, hôm nay đến huyện Hồng An nghe báo cáo khiến tôi rất vui vẻ. Có mọi người nên huyện Hồng An mới phát triển nhanh như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn hai bên đường, nhìn từng tòa nhà cao tầng được xây lên không khỏi thầm than không đầy một năm mà Thường Hồng đã bắt đầu phát triển.

Thang Ngọc Sinh nói:

- Chủ yếu là do sự lãnh đạo của Thị ủy.

Vương Trạch Vinh nhìn Mã Trí Đồng mà nói:

- đồng chí Mã Trí Đồng, anh phụ trách công tác tổ chức cần phải xâm nhập nhiều hơn, phải đề bạt các đồng chí có năng lực.

Không ngờ Vương Trạch Vinh lại nói với mình, Mã Trí Đồng rất kích động mà nói:

- Bí thư Vương, xin ngài tin chúng tôi, chúng tôi đều là người đi theo Thị ủy.

Mã Trí Đồng có chút khẩn trương, y biết đây là cơ hội. Nếu mình không tỏ thái độ rõ ràng với Bí thư Vương thì sau không còn cơ hội.

- Các đồng chí, tôi tin tưởng các đồng chí. Sau này trong công tác có gì khó khăn thì trực tiếp tìm tôi.

Mọi người đều vô cùng kích động, sau khi Triệu Lâm Phân phản bội mà Bí thư Vương lại còn tin tưởng mọi người như vậy.

Phó chủ tịch Hoàng Như Tú là một người phụ nữ, nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nghẹn ngào nói:

- Bí thư Vương, cảm ơn ngài đã tin tưởng chúng tôi. Tôi nhất định cố gắng công tác, không làm ngài thất vọng.

Vương Trạch Vinh nhìn Hoàng Như Tú mà nói:

- Hầu hết cán bộ huyện Hồng An đều rất tốt. Tôi tin các đồng chí sẽ đạt được thành tích lớn hơn nữa. Huyện Hồng An muốn phát triển thì không thể không có các đồng chí.

Vương Trạch Vinh nhìn Thang Ngọc Sinh rồi nói:

- Đồng chí Thang Ngọc Sinh, bất cứ công tác nào muốn làm tốt thì phải có một nhóm đồng chí kiên định ủng hộ mình. Các đồng chí ngồi đây là tài sản quý báu của huyện Hồng An, lãnh đạo huyện phải tận dụng tối đa.

Thang Ngọc Sinh bây giờ rất vui vẻ, hắn biết ý của Bí thư Vương đó là giao người Vương Hệ cho mình.

Thang Ngọc Sinh thấy mình như đang nằm mơ, y không ngờ Vương Trạch Vinh lại tin mình nhanh như vậy.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, Huyện ủy, Ủy ban huyện Hồng An nhất định sẽ đoàn kết các đồng chí để làm tốt công tác.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người trong xe rồi nói:

- Các đồng chí, đồng chí Thang Ngọc Sinh là một lãnh đạo rất tốt, có chuyện gì thì nên hỏi chỉ thị của đồng chí Thang Ngọc Sinh một chút. Đương nhiên vấn đề không giải quyết được thì trực tiếp gọi tôi. Số điện thoại của tôi các đồng chí có thể hỏi Tiểu Tô.

Không ai ngờ Vương Trạch Vinh lại làm việc trực tiếp như vậy, thông qua lần này thì thế lực của Triệu Lâm Phân ở huyện Hồng An coi như tan rã.

Triệu Lâm Phân đương nhiên hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Bây giờ cô ta mới phát hiện mình dù là một Thường vụ thị ủy nhưng không có sức phản kháng lại Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh làm quá rõ ràng.

Triệu Lâm Phân cũng có chút tức giận, ngồi trong văn phòng mà không nghĩ ra biện pháp đối phó. Báo cáo với Phùng Triêu Lâm ư? Triệu Lâm Phân cười khổ một tiếng. Phùng Triêu Lâm trong Hội nghị thường ủy không phải đối thủ của Vương Trạch Vinh, y cho dù biết thì cũng làm gì được nữa. Phùng Triêu Lâm báo cáo với Chủ tịch tỉnh Hồng thì sao. Vương Trạch Vinh nói rất chính đáng, rất nhiều công việc là do bên Ủy ban làm, Vương Trạch Vinh bảo Thang Ngọc Sinh đi cùng và báo cáo cũng đúng, không ai tìm ra được nhược điểm.

Sao Vương Trạch Vinh lại chọn được chuẩn như vậy? Triệu Lâm Phân không thể nghĩ ra.

Xong rồi. Triệu Lâm Phân biết mình không thể tiến thêm bước nữa ở Thường Hồng, có lẽ chức Bí thư huyện ủy của mình cũng sẽ mất.