Quan Khí​

Chương 764: Suy nghĩ của Tả Quân Huy




Trong nhà khách thị ủy, Tả Quân Huy mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.

Thư ký rót trà cho Vương Trạch Vinh rồi đi ra ngoài. Y chưa từng thấy chủ tịch Tả khách khí với một Bí thư thị ủy như vậy.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh còn nhỏ tuổi hơn mình, y chỉ có thể thở dài một tiếng. Người đúng là không thể so sánh với nhau. Y không biết mình bây giờ có suy nghĩ gì, ngồi ở ngoài mà ngẩn ra.

Tả Quân Huy nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trước mặt, đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc rồi nói:

- Trạch Vinh, một năm qua Thường Hồng phát triển rất nhanh. Tôi nhớ lần trước mình tới thì vẫn chưa biến hoá nhiều như vậy. Hôm qua đi dạo một vòng mới phát hiện Thường Hồng bây giờ không kém gì Phượng Hải.

- Chủ tịch, Phượng Hải là trung tâm của tỉnh ta, Thường Hồng vẫn còn kém nhiều.

Vương Trạch Vinh nói. Nói thật Tả Quân Huy nói hơi quá. Thường Hồng mặc dù phát triển mạnh nhưng bây giờ sao có thể so sánh với thành phố trung tâm như Phượng Hải.

Châm thuốc, Tả Quân Huy đưa bật lửa cho Vương Trạch Vinh như muốn châm cho hắn.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể để Tả Quân Huy châm lửa cho hắn. Hắn vội vàng châm thuốc của mình.

Vương Trạch Vinh có chút buồn cười vì động tác châm thuốc quá nhanh của Tả Quân Huy. Hắn vừa định châm lửa cho đối phương thì Tả Quân Huy đã làm xong.

Tình huống trong phòng là do Tả Quân Huy cố ý tạo ra không khí hòa hợp, tâm trạng hai người đều thả lỏng. Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác trước, trước kia hắn không thể nào hút thuốc trước mặt chủ tịch tỉnh, ngay cả đứng đó cũng lo lắng. Bây giờ thì khác nhiều.

- Huyện Hồng An của Thường Hồng là trọng điểm xây dựng, quy hoạch rất tốt, đây là điều Phượng Hải không thể so sánh. Tôi tin rằng phát triển một thời gian nữa thì Phượng Hải không thể so sánh với Thường Hồng.

Tả Quân Huy nói.

Vương Trạch Vinh không muốn nhiều lời về việc này. Hôm nay thư ký Tả Quân Huy gọi tới nói chủ tịch Tả muốn gặp hắn trước khi đi.

Vương Trạch Vinh cũng không biết vì sao Tả Quân Huy muốn nói chuyện với mình.

Tả Quân Huy thấy Vương Trạch Vinh không còn vẻ vì công việc như khi mới vào liền khẽ gật đầu. Mình đã thành công.

Lần trước khi Tả Quân Huy lên Bắc Kinh thì nghe thấy vài tin tức mới. Tuy nói chỉ là tin đồn nhưng y thấy khả năng rất lớn.

Trung ương có thể sẽ theo điều kiện thành thục mà biến Thường Hồng thành Đặc khu như Thâm Quyến. Căn cứ chủ yếu là sự phát triển nguồn năng lượng mới của Thường Hồng. Trung ương rất coi trọng nguồn năng lượng mới này, trong khi đánh giá cho rằng chỉ cần Ắc quy này mở rộng ra toàn thế giới, đây chính là tương đương Trung Quốc cầm giữ nguồn năng lượng mới của thế giới, đây là việc lớn, có lẽ giữa các quốc gia sẽ tranh đoạt. Gần đây xung quanh Thường Hồng đã tăng cường quân đội chính là vì việc này.

Thường Hồng lên cấp là rất rõ ràng.

Tả Quân Huy càng nghĩ càng thấy rất có thể.

Sau khi có tin này, Tả Quân Huy nghĩ đến tình huống mới khi Thường Hồng lên cấp. Đầu tiên Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy thì nhất định sẽ vào Tỉnh ủy. Nếu y vào Tỉnh ủy thì tình hình trên tỉnh sẽ khác hẳn.

Nói thật Lâm đ*o Nguyên bây giờ tuy là người phụ trách Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn, nhưng Lâm đ*o Nguyên không có khí phách, đây là nhược điểm của y. Đối phó Lâm đ*o Nguyên thì Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy không hề lo lắng. Tuy Lâm đ*o Nguyên có ủng hộ mới mà tạm thời chiếm ưu thế nhưng Tả Quân Huy vẫn không thèm để ý đến đối phương. Nhưng khi tình huống mới xảy ra, chẳng may Vương Trạch Vinh vào Tỉnh ủy, Uông hệ chẳng lẽ còn có thể do Lâm đ*o Nguyên phụ trách sao? Khả năng này là rất nhỏ.

Tả Quân Huy biết mình trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi, nếu như vậy thì nhất định phải nhìn ra xa. Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn bây giờ đã thành thế một hướng, liên minh với Hà Vi Trạch chỉ là tạm thời, cần phải bồi dưỡng liên minh mới.

Tả Quân Huy bây giờ đang suy nghĩ biến hoá sau khi Thường Hồng lên cấp.

Vương Trạch Vinh bây giờ có Uông gia và Hạng gia ủng hộ, hắn sau đây sẽ là thế lực mới của tỉnh Giang Sơn, đến lúc đó mình nên làm như thế nào? Tạo quan hệ tiếp, sau đó căn cứ tình hình phát triển mà điều chỉnh. Đây là suy nghĩ của Tả Quân Huy. Đưa con mình đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, đầu tiên là tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh, đồng thời nếu Thường Hồng lên cấp thì con mình cũng sẽ đạt được một vài thành tích.

- Trạch Vinh, hôm nay tìm cậu là có việc riêng muốn nhờ.

Tả Quân Huy cười cười mà nói.

- Xin Chủ tịch cứ nói. Chỉ cần tôi có thể làm thì tôi nhất định sẽ làm tốt.

Vương Trạch Vinh không ngờ Tả Quân Huy lại có việc nhờ mình nên vội vàng nói sẽ giúp.

- Ha ha, có lời này của Trạch Vinh là tốt rồi. Là như thế nào, Khải Hoa nhà tôi đã công tác hai năm, nó vẫn ở Phượng Hải mà lại học thói của đám thiếu gia. Tôi dự định đưa nó đến Thường Hồng công tác, hy vọng cậu có thể dạy giúp tôi một chút. Các cậu là thanh niên nên dễ quan hệ. Ôi, già rồi, tôi cũng lo cho con cái.

Trông con cho Tả Quân Huy?

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.

Đối với vẻ mặt vì con của Tả Quân Huy, Vương Trạch Vinh lập tức bỏ qua, hắn đã quá quen với việc này. Tả Quân Huy đây là vì lợi ích mà thôi.

Vương Trạch Vinh biết con Tả Quân Huy công tác ở Thị ủy Phượng Hải, tình huống cụ thể thì không rõ. Điều từ Thị ủy Phượng Hải đến Thường Hồng, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu.

Tả Quân Huy đã nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết mình không thể không nhận.

- Chủ tịch, ngài cứ nói đùa. Tôi sao có thể quản được con của ngài. Chúng tôi giao lưu thì còn được.

Vương Trạch Vinh mặc dù không rõ sao Tả Quân Huy lại làm như vậy, nhưng hắn có chút đau đầu. Con Tả Quân Huy đến Thường Hồng, việc này khó có thể bố trí tốt.

Có thể hiểu được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, Tả Quân Huy cười ha hả nói:

- Trạch Vinh, tôi giao Khải Hoa cho cậu. Cậu yên tâm, nó có chỗ nào không đúng thì cậu cứ xử lý.

Vương Trạch Vinh đành phải nói:

- Như vậy đi, tạm thời công tác ở Thị ủy một thời gian, tôi xem năng lực của cậu ta rồi sẽ có bố trí.

Tả Quân Huy gật đầu nói:

- Khải Hoa cũng có một chút năng lực, chủ yếu là thói thiếu gia, có lẽ chỉ cậu mới trấn áp được.

Vương Trạch Vinh nghe Tả Quân Huy nói con mình có thói thiếu gia liền thầm nghĩ con của một chủ tịch tỉnh thì là gì chứ? Đám thiếu gia Bắc Kinh trước mặt mình còn không dám làm loạn, quan trọng là phải có lời hứa của Tả Quân Huy:

- Chủ tịch, tôi đến lúc đó có chỗ nào làm không tốt thì mong ngài thông cảm.

- Yên tâm, cậu cứ việc xử lý nó. Chỉ cần có thể bồi dưỡng nó thành tài, tôi rất cảm ơn.

Thú vị.

Vương Trạch Vinh không ngờ mình lại nhận nhiệm vụ trông con cho lãnh đạo. Nghĩ đến Lục Bích Tuyết cũng muốn đưa con gái tới Thường Hồng, trong lòng thầm nghĩ hai Lãnh đạo tỉnh ủy này nghĩ như thế nào mà đều đưa người tới Thường Hồng?

Thấy Vương Trạch Vinh đã đồng ý, Tả Quân Huy vui vẻ. Y quyết định việc này là do suy nghĩ kỹ càng, đưa con mình đến gần Vương Trạch Vinh, điều này sẽ khiến quan hệ của y và Vương Trạch Vinh hòa hợp hơn.

Tả Quân Huy hy vọng thông qua việc này tạo con đường thân cận với Vương Trạch Vinh. Chỉ cần con đường này thành công, đến lúc đó dù Vương Trạch Vinh vào Tỉnh ủy thì mình không biết chừng sẽ có một đồng minh.

Đối với quan trường, Tả Quân Huy thấy rất rõ. Dù là Lâm đ*o Nguyên và Vương Trạch Vinh đều là Uông hệ, Vương Trạch Vinh bây giờ nghe Lâm đ*o Nguyên. Hắn nghe Lâm đ*o Nguyên là do Vương Trạch Vinh chưa phải Lãnh đạo tỉnh ủy. Nếu đến lúc đó Vương Trạch Vinh thành Lãnh đạo tỉnh ủy thì tình hình này không biết chừng sẽ thay đổi.

Vương Trạch Vinh ngồi đó mà không ngừng suy nghĩ, không lâu sau hắn coi như hiểu ý đồ của Tả Quân Huy. Đối với việc Tả Quân Huy suy nghĩ xa như vậy, Vương Trạch Vinh không bài xích. Có thêm bạn sẽ có thêm đường, đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì bây giờ có thể vào Tỉnh ủy hay không khó mà nói. Bây giờ Tả Quân Huy tạo quan hệ với mình, Vương Trạch Vinh liền chấp nhận.

Đối với việc Lâm đ*o Nguyên đấu với Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh không coi trọng tên này. Dù nói như thế nào thì Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy đều do Trung ương bổ nhiệm, nhằm vào bọn họ chính là nhằm vào Trung ương, đây là hành vi không khôn ngoan. Vương Trạch Vinh còn có một suy nghĩ, Uông Nhật Thần đã lui mà còn nhúng tay vào tỉnh Giang Sơn, đây là chuyện không tốt.