Quan Khí​

Chương 862: Ý đồ của Lãnh đạo




Hiện tại bố của Uông Kiều để ý nhất chính là tình hình của Uông Kiều. Vừa lúc Hồ Tập Sơn vừa mới ngồi đang định hóa giải mâu thuẫn thì ông cụ đã phái một nhóm bộ đội đặc chủng tới đây.

- Uông tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh tới để bảo vệ cô.

Cầm đầu nhóm người này là một nữ sĩ quan quân đội đang giơ tay thi lễ. Các binh lính này căn bản không quan tâm đến nơi này có bao nhiêu người, tất cả ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía Uông Kiều.

Nhóm binh sỹ mới đến trong đó có bốn quân nhân nữ, cái khí chất sát phạt thể hiện ra ngoài thì không có chút gì giống như người bình thường.

Nhìn thấy đột nhiên có nhóm binh sỹ đến, đương nhiên Vương Trạch Vinh biết không bao giờ có khả năng bọn họ là các binh sỹ bình thường. Từ trên người của các binh sỹ này, hắn có thể nhìn ra mùi máu, từng tia sát khí từ trên người của bọn họ lộ ra ngoài.

Là những người đã trải qua việc giết chóc, Vương Trạch Vinh lập tức có một nhận thức về những người này.

Nhìn đến các binh sỹ này xuất hiện, Uông Kiều nhíu nhíu đôi lông mày, trong lòng đúng là cực mất hứng. Với sự có mặt của những người này thì tự do của mình coi như không còn nữa.

- Cử tới để làm gì?

Uông Phỉ cũng có một chút mất hứng, nghĩ tới sự có mặt của những người này thì Vương Trạch Vinh không thể tự do tự tại ở nơi này. Điều này làm cho tâm tình của Uông Phỉ lập tức trở nên không tốt.

Tuy rằng trong lòng mất hứng, nhưng trong lòng Uông Kiều cũng ít nhiều có một chút ấm áp đối với việc bố mình có thể phái ra một đội binh sĩ tới đây, dù sao bố cũng quan tâm đến mình.

Cho tới nay, Uông Kiều luôn có cảm giác bài xích đối với hôn nhân của mình. Tuy rằng đã trở thành vợ của Lâm Khâm, nhưng cô cũng không ở cùng một chỗ với Lâm Khâm, thời gian ở chung với nhau cơ bản cũng chỉ có vài ngày. Hơn nữa sau khi đã biết Lâm Khâm bên ngoài đã có người phụ nữ khác, trong lòng cô luôn tồn tại sự bất mãn đối với việc bố mình vì lợi ích của gia tộc đã khiên cưỡng việc kết hôn giữa mình và Lâm Khâm. Lần này đến Giang Sơn, ngoại trừ nguyên nhân công tác thì mục đích chính chính là để giải sầu.

Tối hôm qua khi xảy ra sự việc kia, vào lúc thời điểm nguy hiểm nhất, khi Vương Trạch Vinh nhảy tới ôm mình đẩy tránh sang một bên thì đột nhiên cô lại nghĩ đến các cảnh chiếu trên Tivi. Vào thời điểm nguy hiểm nhất của một cô gái bỗng xuất hiện một chàng trai, từ trong vùng nguy hiểm giải cứu cô gái. Cô gái lúc này nằm gọn trong lòng ngực của chàng trai. Trong người cô, một cảm giác hạnh phúc trào dâng một cách mãnh liệt.

Cũng ngay tại lúc thời điểm đó, cô cảm thấy tiếng của lòng mình như được thức giấc, cái cảm giác này tạo một dấu ấn thật mạnh mẽ trong tận sâu trong tâm trí cô.

Lúc này lại thấy được bố mình khi biết các sự việc phát sinh của mình lập tức phái các binh sỹ tới đây để bảo vệ, tuy rằng ở bên trong cũng có một chút ý tưởng khác, nhưng mà cái sự quan tâm này cũng khiến cô cảm thấy vui sướng.

Không ngờ lại cử đến một nhóm bộ đội đặc chủng để tiến hành bảo vệ, nhóm cán bộ của tỉnh Giang Sơn lại có một tầm nhận thức mới đối với hai nhà Lâm, Uông.

- Thôi đi ra, trong này không cần đến các cô.

Uông Kiều nói. Tuy rằng tâm tình của cô rất tốt nhưng khi nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh đang ngồi ở chỗ kia thì Uông Kiều lại bắt đầu nổi giận với những người này.

Nhìn thấy những người này rất nhanh tản ra xung quanh, nhóm cán bộ tỉnh Giang Sơn lúc này đều lần lượt cáo từ giải tán.

Hồ Tập Sơn hít vội một hơi rồi thành khẩn nói với Uông Kiều:

- Phu nhân Uông, cho dù thế nào thì lần này là do con trai của chúng tôi phạm lỗi, tôi xin lỗi cô. Nếu có thể, cô bỏ qua cho lỗi lầm của nó.

Nhìn thấy ngay cả vệ sĩ cũng được Uông gia phái đến, trong lòng Hồ Tập Sơn liền nổi lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Điều này nói rõ rằng Uông gia có thái độ cực kỳ bất mãn đối với tình hình của Giang Sơn, cũng không biết bước tiếp theo sẽ phát sinh sự tình dạng gì.

Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, Hồ Tập Sơn nói:

- Kính nhờ Bí thư Vương giúp đỡ.

Vương Trạch Vinh nhìn nhìn bốn phía xung quanh nhưng ánh mắt cũng lúc nào rời khỏi Uông Kiều. Hắn nói:

- Tôi cũng nên cáo từ rồi.

Nói đến đây lại nhìn Uông Kiều nói:

- Các cô cố gắng nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi. Lúc khác tôi lại tới.

Uông Phỉ nghe được Vương Trạch Vinh nói như vậy, nhìn nhìn đến nhóm bộ đội đặc chủng, rất là mất hứng nói:

- Không việc gì tự nhiên lại phái một nhóm tới bảo vệ.

Uông Kiều biết chỉ cần có sự tồn tại của những người này thì tình huống tùy ý như lúc trước giữa mình và Vương Trạch Vinh không thể xuất hiện lại, trong lòng cũng thất vọng nhưng cũng không tiện nói điều gì. Trong ánh mắt lộ ra một vẻ xin lỗi nhìn Vương Trạch Vinh, cô nói:

- Tôi cũng không muốn như vậy.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu, nhìn Uông Phỉ nói:

- Cố gắng chăm sóc chị cho tốt, chúng ta sẽ liên hệ lại.

Uông Phỉ gật đầu, đối với với lời nói của Vương Trạch Vinh đương nhiên là cô nghe ra.

Cùng với Hồ Tập Sơn đi ra, Hồ Tập Sơn nói:

- Bí thư Vương, tôi cũng thật không ngờ đứa nhỏ làm người khác quan tâm đến vậy. Anh thân thiết với các cô ấy, lúc nào có thời điểm thích hợp nhờ anh nói tốt cho một vài câu.

Vương Trạch Vinh thời dài:

- Bí thư Hồ, anh thấy rồi đó. Người ta ngay cả vệ sỹ cũng phái đến, đây đúng là họ đã nảy sinh ra một cảm giác không an toàn với Phượng Hải của chúng ta hay nói chung là đối với tỉnh Giang Sơn. Điều này nói rõ cái gì thì anh cũng biết, sự tình này tôi xem ra là không thể khống chế nổi phương hướng phát triển.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hồ Tập Sơn trầm trọng gật đầu. Đương nhiên hắn cũng nhìn ra tình hình như vậy. Hiện tại là Uông gia biểu hiện ra sự bất mãn của bọn họ, còn Lâm gia thì sao?

Xe của Hồ Tập Sơn nhanh chóng rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi vào trong xe nói với Long Dũng Đình:

- Về nhà thôi.

Lâm gia cũng không nói thêm gì về chuyện này nhưng mà tiếp sau của chuyện xảy ra có biểu lộ một chút ý tứ của Lâm Bí thư.

Từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương cử ra một tổ kiểm tra rất nhanh đi tới tỉnh Giang Sơn. Sau khi tổ này vừa đến Giang Sơn lập tức phái nhóm nhỏ xâm nhập vào thành phố Phượng Hải.

Ủy ban Kỷ luật Trung ương phái tổ công tác tới làm cho ai nấy trong Tỉnh ủy đều cực kỳ coi trọng. Tất cả mọi người hiểu rõ rằng, những người kia tới đây không phải mang lại việc gì tốt cả.

Vương Trạch Vinh ngồi ở bên trong văn phòng của Lâm đ*o Nguyên, hai người đều rút ra thuốc lá ngồi bên cạnh nhau trò chuyện.

- Trạch Vinh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến đã biểu đạt ra một ý tứ, cấp trên rất là bất mãn đối với việc Uông Kiều gặp chuyện không may, đây là sẽ đối phó lão Hồ!

Lâm đ*o Nguyên cảm thán nói.

Trong lòng các thường ủy của Tỉnh ủy đều biết rõ ràng chuyện này, Vương Trạch Vinh gật gật đầu.

- Bí thư Lâm, tôi lo lắng chính là đánh bùn sang ao.

Lâm đ*o Nguyên nói:

- Sự việc đang ở một hoàn cảnh không thể khống chế về phương hướng phát triển. Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến Phượng Hải rồi, tuy nói rằng mục đích chính là xem xét lại tình hình của cán bộ Phượng Hải, nhưng một khi mà không tốt thì đúng là có không hề ít các cán bộ có thể bị liên lụy. Trong việc này, chúng ta cũng không nên có quá nhiều lo lắng. Mỗi người cho dù làm bất cứ dạng sự tình gì thì đều phải tự bản thân mình gánh vác mới được.

Nhìn lúc Lâm đ*o Nguyên nói những lời này, trong quan khí của y nổi lên một ít tia chính khí. Vương Trạch Vinh âm thầm gật đầu. Lâm đ*o Nguyên này tuy rằng năng lực cũng không phải là quá mạnh, nhưng mà hắn vẫn còn đang cầm giữ một chút chính khí cần có của người làm lãnh đạo.

Biết được tin tức Ủy ban Kỷ luật Trung ương tới Phượng Hải, loại cảm giác nguy hiểm này lại càng sâu sắc hơn trước một mức trong lòng Hồ Tập Sơn.

Đang ngồi ở trong nhà, Ti vi đang mở nhưng Hồ Tập Sơn căn bản không có tâm tư xem nội dung trên ti vi. Trong đầu hắn đang hỗn loạn thành một đống. Hôm nay hắn phải đặc biệt gọi tới một lãnh đạo cũ, gọi cuộc điện thoại này tới đương nhiên là với mục đích hy vọng vị lãnh đạo cũ này có thể vươn tay viện trợ một chút. Kết quả là lại bị lãnh đạo cũ này mắng cho một hồi, mắng hắn đã làm cho Phượng Hải rối tinh rối mù, đến phút cuối còn nói lần này Ủy ban Kỷ luật Trung ương như ngọn lửa thử vàng, nếu thực sự Hồ Tập Sơn có tồn tại vấn đề thì ai cũng không giúp được hết.

- Lão Hồ, như thế nào? Con mình lúc nào được thả ra?

Từ ngoài cửa Trương Huệ tiến vào hỏi.

- Lúc này không phải là vấn đề của con nữa, mà là vấn đề của tôi!

Hồ Tập Sơn tức giận nói.

- Anh làm sao vậy?

Trương Huệ cảm thấy kỳ lạ.

Lắc lắc đầu, lúc này Hồ Tập Sơn cũng lười nói chuyện với Trương Huệ. Từ tất cả các tình huống này, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được cái kết quả tốt nhất đối với mình chính là đổi sang một chỗ khác để nhậm chức. Nếu làm không tốt thì sẽ xuất hiện tình huống thuyền chìm người chết. Vừa nghĩ tới bản thân mình sẽ gặp cái kết cục đáng sợ này thì trong lòng Hồ Tập Sơn nổi lên một sự sợ hãi thật sâu đậm.

Chưa nhìn thấy biểu tình của Hồ Tập Sơn xuất hiện như vậy bao giờ, trong lòng Trương Huệ cũng sinh ra cảm giác bối rối liền lo lắng hỏi thăm:

- Chẳng lẽ những người trên tỉnh lại liên thủ lại để chỉnh anh?

Hồ Tập Sơn nói:

- Nếu là bọn họ thì còn tốt. Bây giờ mấu chốt chính là ý đồ của lãnh đạo.

- Ý đồ lãnh đạo?

Trương Huệ nghi hoặc nhìn về phía Hồ Tập Sơn.

Nhìn trời, Hồ Tập Sơn đã không có tinh thần nói chuyện. Vừa nghĩ tới người nọ ở trên đỉnh sinh ra một sự bất mãn đối với mình, hắn liền có một loại sợ hãi như đang đứng trước một vực sâu không đáy vậy.

- Hiện tại chỉ có Uông Kiều mới có thể thay đổi được việc này.

Trương Huệ hoảng hốt nắm chặt tay Hồ Tập Sơn nói:

- Đi, chúng ta tiếp tục đi cầu xin cô ta. Tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cô ấy. Tôi không tin cô ấy nhìn thấy tôi quỳ xuống như vậy mà không buông tha cho chúng ta.

Hồ Tập Sơn cười khổ nói:

- Hiện tại đã không phải là vấn đề của Uông Kiều nữa rồi. Đối với hai nhà Uông, Lâm mà nói thì đây là vấn đề thể diện. Nếu thằng con của chúng ta đắc tội với Uông Kiều như vậy mà bọn họ không thu thập một chút thì mọi người sẽ có đánh giá như thế nào về bọn họ. Hơn nữa, cái cơ bản chính là trong câu chuyện này thì người ta chiếm được cái lý.

- Nếu vậy anh lên Thủ đô cầu Phó Thủ tướng Quế đi.

Trương Huệ biết ông chồng của mình có hậu trường rất mạnh. Từ trước đến giờ, sở dĩ cô đi đâu cái đuôi cũng vểnh lên trời bởi nguyên do trọng yếu nhất chính là có một hậu trường như vậy tồn tại.

- Hôm nay tôi gọi điện tới liền bị mắng.

- Mắng cái gì, ông ta vẫn đang coi trọng anh. Bước đi lúc này thì chỉ có đến nhà ông ta cầu xin, tin rằng chỉ cần có ông ta trợ giúp thì sự nghiệp của anh sẽ không bị sụp đổ.

Lời này của Trương Huệ giống như ngọn đèn sáng trong đêm tối. Từ lúc bị Phó Thủ tướng Quế mắng thì sau đó Hồ Tập Sơn ngay lập tức rơi vào cảm giác đứng trước vực sâu vạn kiếp bất phục. Lúc này nghe được lời nói của Trương Huệ, đồng tử trong mắt của hắn rốt cuộc linh hoạt lên. Đừng nhìn rằng bình thường vợ mình nhìn cái gì cũng không rõ, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt này lại nói được những lời nói cực kỳ chính xác. Có Phó Thủ tướng Quế giữ gìn, cho dù thực sự có sự tình gì thì nhiều nhất là chỉ điều chỉnh được một chút vị trí mà thôi, cái quan trọng là chắc chắn sẽ bảo trụ được.

Tâm tình vui sướng, Hồ Tập Sơn nhìn về phía Trương Huệ, trong ánh mắt lộ ra một ý tứ thưởng thức. Nhìn thấy vợ mình bởi lo lắng cho mình mà đã dựa vào trên người của mình, ánh mắt theo đó liền nhìn vào trong bộ ngực của vợ.

Cái chỗ đầy đặn kia lộ ra một cái khe thật sâu đập ngay vào trong mắt.

Gần nửa năm không làm chuyện đó, đột nhiên Hồ Tập Sơn phát hiện vật kia của mình đã có bộ dạng ngẩng cao đầu. Hắn lập tức muốn xốc Trương Huệ chạy tới phòng ngủ, kết quả là mới bế vài bước thì phát hiện vợ của mình bây giờ đã trở nên rất nặng, cơ bản là Hồ Tập Sơn không thể bế được nữa

- Già rồi!

Hồ Tập Sơn than thầm một tiếng.

Cởi bỏ quần áo của Trương Huệ, vào lúc Trương Huệ đang ngạc nhiên vui mừng thì Hồ Tập Sơn đã đè lên trên.