Quân Lâm Binh Vương

Chương 207




Chương 207

Lại một lúc lâu sau, đại sảnh vốn đã tĩnh lặng khác thường lại càng tĩnh lặng thêm vài phần. Trên đài màn sân khấu từ từ kéo ra, lộ ra một đài ngũ quang thập sắc (sáng lấp lánh đầy vẻ tôn quí) quay mặt về phía đại sảnh. Dĩ nhiên là một khối Tử Sa Thạch nghiêm chỉnh, mặt trên được khảm hàng trăm các loại bảo thạnh quí giá. Ánh đèn chiếu rọi rực rỡ sáng lên khiến tất cả mọi người trong nháy mắt như đắm chìm trong một loại cảm giác ảo mộng. Giống như mọi tinh tú trên trời đột nhiên tập trung tại chỗ này, cực kỳ lung linh huyền ảo.

Một tử y ( áo tím) lão giả đứng ở trên khán đài trước mặt là một cái bàn nhỏ, một ngân y ( áo màu bạc) nữ nhân đang cầm trong tay một cái khay đứng ở phía sau hắn. Nếu là bình thường hai người này đồ thế này đi ra đường hơi có chút sặc sỡ lòe loẹt, hơn phân nửa sẽ bị người ta mắng bệnh thần kinh; Nhưng giờ phút này ở trên đài dưới Ngũ quang thập sắc bảo thạch chiếu rọi thì lại giống như là thần tiên trong loài người, siêu phàm thoát tục!

Sau vài câu Khách sáo tử bào lão giả cũng không dài dòng nhiều lời, lập tức tiến vào việc chính – Đây đúng là tay chủ trì đấu giá lão luyện lõi đời. Ở nơi này không có bất cứ kẻ nào có hứng thú nghe lão nói cái gì mà hoan nghênh, cảm tạ cả đời. Chính là không bằng nghe tiếng búa trong tay lão đập xuống bàn. Đạo lý này mọi người đương nhiên là hiểu được.

“Kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên là…”

Sáu món vật phẩm liên tục được đưa ra. Tuy rằng mỗi một món tùy ý lấy ra cũng đều là kì trân bảo vật cả đời, nhưng phần lớn đều là trang sức. Đối với mấy thứ này Quân Khương Lâm tự nhiên là không có hứng thú. Mà đám người Mạnh Hải Châu ở sát vách và lô của hai vị hoàng tử cũng đều là không có một chút động tĩnh gì. Những thứ này đều rơi vào trong tay mấy vị thương nhân, phú hào rộng rãi dưới đại sảnh.

Nhưng càng về cuối giá cả lại càng cao,làm cho Quân Khương Lâm bắt đầu có chút phiền toái. Phần Kinh Hà tuy rằng hiếm có nhưng mà chung quy cũng chỉ là một gốc dược thảo thôi, hơn nữa lại thập phần không thông dụng. Ở thế giới này vẫn chưa chính xác có thể được coi vào hàng dược liệu cao cấp. Nhưng cứ cái đà này tiếp tục, đến lúc Phần Kinh Hà thảo được đưa ra, giá cả chỉ sợ là ở mức trên trời!

Đây là cái dạng gì vậy? Chẳng lẽ ở trong đó có ẩn giấu món bở béo không tương xứng?

Nhìn về phần mình mang tới mấy trăm vạn lượng ngân phiếu mà Quân Khương Lâm vẫn cau mày.

Đột nhiên thần thức của hắn đến giờ vẫn giám sát lô sát vách lẫn lô của hai vị hoàng tử nổi lên một trận dao động. Quân Khương Lâm mở to mắt nhìn Đường Nguyên: “Bọn họ sắp hành động, xem ra kiện vật phẩm tiếp theo hẳn là thứ mà bọn người Mạnh Hải Châu để ý ”

Quân đại sát thủ cảm giác được rõ ràng, trận dao động kia chính là đến từ phòng sát vách của đám người Lý Phong và Mạnh Hải Châu, mơ hồ dường như rất là có ý hưng phấn. Xem ra đồ vật kế tiếp là cái mà bọn họ mong đợi từ lâu!

“Kế tiếp, vật phẩm này tin rằng mọi người cũng đã từng nghe tên, chính là Hải để ( đáy biển) Tử san hô! Tử san hô này cùng với các san hô khác tất cả mọi người đã gặp qua, chưa tính là đặc biệt hiếm lạ gì. Nhưng gốc ngọc san hô này lại là lần đầu tiên xuất hiện tại Thịnh Bảo Đường; Tin rằng toàn bộ đại lục từng nhìn thấy loại san hô này cũng chưa chắc có được mấy người, ít nhất là cho tới trước giờ phút này. Tử bào lão giả mỉm cười cùng bạch y thiếu nữ phía sau hai người nâng một kiện vật phẩm được phủ bằng vải đỏ, từ từ lật tấm vải ra.

“Mập mạp, bọn chúng cần chính là thứ đồ chơi này, hô giá đi. Lập tức đem giá cả nâng lên trước! Không cho bọn chúng có cơ hội ra giá” Quân Khương Lâm cười cười dặn dò, hắn chú tâm ngưng thần tại căn phòng cách vách, rõ ràng cảm thấy ngay khi ngọc san hô này xuất hiện thì mấy người kia tim liền đập nhanh kịch liệt. Kết hợp dao động lúc trước liền khẳng định bọn chúng hẳn là phải cần ngọc san hô này để làm gì đó. Cơ hội như thế lẽ nào không quấy rối thì còn đạo lý gì nữa chứ?

“Ngươi xác định? Đồ chơi này vạn nhất bị ta chụp về, nhiều lắm cũng chỉ dùng để bài trí mà thôi!” Đường Nguyên trợn tròn con ngươi nói.

“Ta xác định!” Quân Khương Lâm khẳng định gật gật đầu: “Yên tâm đi.”

Đường Nguyên cắn răng một cái: “Được!” Xuất phát từ sự tín nhiệm với Quân Khương Lâm, Đường Nguyên căn bản không có lo lắng, liền trực tiếp lựa chọn tin tưởng.