Quân Lâm Binh Vương

Chương 347: Kỳ tích? Thần tích?




Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Khương Lâm ra, tiểu gia hỏa kia có tiếp xúc với ai nữa đâu! 

Chuyện này phải gọi là gì đây? 

Kỳ tích? Thần tích? 

"Chuyện này...biến hóa này....quá bi3n thái đi?" Quân Vô Ý chỉ vào tiểu gia hỏa kia nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã giúp nó tiến giai rồi, loại chuyện kinh thiên động địa như thế này làm sao mà che giấu đây? Trời ạ, trước mắt ta bây giờ là một con Thiết dực báo bát giai... ấu thú!" Quân Vô Ý gần như nổi điên. 

Trên thực tế, một con bát giai Thiết dực báo tuy rằng vô cùng hãn hữu nhưng tuyệt đối không phải là không có, xác xuất tuy nhỏ, dẫu vậy nếu có thêm một chút may mắn, một con thất giai Thiết dực báo vẫn có thể đột phá tiến giai. Nhưng hiện tại thì sao? Đang sờ sờ trước mắt hắn là một con Thiết dực báo bát giai....ấu thú, trong lịch sử tiến giai của Huyền thú trên Huyền Huyền đại lục này, tương lai chưa biết nhưng có thể chắc chắn một điều rằng từ trước tới giờ chưa từng xảy ra loại chuyện bi3n thái như vậy. 

"Tiến giai thì tiến giai, có chuyện gì sao? Cái này không liên quan tới cháu, cháu không biết gì đâu nha? Cháu cái gì cũng không biết!" Quân Khương Lâm tay vuốt v e Tiểu Bạch, vẻ mặt đầy vô tội nói: "Chính là nó tự thân tiến giai, can hệ gì tới cháu? Có ai làm chứng đây là chuyện cháu làm?". "Còn đùa bỡn." Quân Vô Ý liên tục thở hắt ra, hung hăng trợn mắt nhìn tôn tử nói: "Ngươi mà cứ như vậy, trước sau chuyện này cũng bị lộ ra ngoài! Ai...… đây chính là một con ấu thú Thiết dực báo bát giai a!" 

Nói thật, cho dù là một chính nhân quân tử như Quân Tam gia, hiện tại đối với tiểu gia hỏa này cũng cảm thấy có chút động lòng rồi, dù sao tiểu gia hỏa này cũng quá trân quý đi, hơn nữa tiền đồ lại không thể hạn lượng(đại khái là tiền đồ vô lượng)! 

"Chuyện này ngoài ý muốn nha..." Quân Khương Lâm bất lực giải thích, hắn cảm thấy có chút chột dạ. Quân đại thiếu gia từ trước tới nay trước sau như một, nói được là làm được, hắn đã hiểu rõ tất cả những điểm đặc biệt của Huyền thú, quan trọng hơn là về khả năng tiến giai của chúng xem ra cũng không phải quá khó khăn, cho nên đối với tiểu gia hỏa đang ôm trong lòng này hắn cũng không quá coi trọng, hơn nữa chuyện này còn liên quan tới tiểu nha đầu kia, nếu như có thể làm cho nha đầu kia không nhận ra, sớm mang tiểu gia hỏa này đi, thì mọi chuyện không cần quan tâm nữa! 

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?" Hai con mắt trâu của Độc Cô Anh đảo đi đảo lại liên tục, sáu người còn lại cũng có bộ dạng hệt như vậy thắc mắc: "Tam thúc, tại sao lão nhân gia người lại đánh cháu?" Đối với Quân Vô Ý, Độc Cô Anh có cho thêm tiền cũng không dám vô lễ, gọi thúc xưng cháu đàng hoàng, cái này chủ yếu là hắn làm theo sự khuyên bảo của trưởng bối trong gia tộc. Đối với Độc Cô thất huynh đệ mà nói, hiện tại chỉ có ba người có thể đánh họ mà họ không dám hòan thủ, người đầu tiên tất nhiên là gia gia Độc Cô Tung Hoành, thứ hai chính là bá phụ, phụ thân Độc Cô Vô Địch, à...không đúng, người thứ hai phải là vị Quân Tam thúc trước mặt đây, cuối cùng mới là phụ thân, bá phụ Độc Cô Vô Địch. 

"Đánh ngươi? Nào có? Nhất định là do mấy hôm trước các ngươi uống quá nhiều rồi, mà chỗ này lại trùng hợp có đặt mấy vò "tiên tửu", cho nên vừa ngửi thấy mùi của chúng các ngươi đã say rồi ngã vật ra, chắc là di chứng vẫn còn, thật là vô dụng mà". Quân Khương Lâm hai mắt trợn trừng, thần sắc trên mặt như dở khóc dở cười, vô cùng khinh thường nói: "Thật làm khó cho các ngươi, đường đường bảy vị Man Ngưu tráng hán, thế mà mới ngửi hơi rượu một chút lại cùng lúc té xỉu tại chỗ, hỏng thật rồi." 

Cả bảy huynh đệ nghe vậy liền đưa tay gãi gãi đầu, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ ngượng ngùng, xấu hổ:" Nguyên lai là như vậy." 

Do Quân Vô Ý ra tay quá nhanh, khống chế lực đạo cũng phi thường chính xác, cho nên bọn họ ban đầu cũng chỉ mơ hồ cảm thấy Quân Vô Ý tung người lên, đánh ngất xỉu mấy huynh đệ bọn họ, nhưng thập phần không có chắc chắn. Bây giờ nghĩ lại, trong đầu càng cảm thấy mờ mịt, đồng thời còn ngửi thấy mùi tiên tửu quanh quẩn đâu đây, hơn nữa lại vừa tỉnh rượu, cho nên cả bọn đều cảm thấy có chút nâng nâng, nhịn không được bảy đôi mắt trâu đều đồng loạt nhìn về mấy bình tiên tửu, "Ực....Ực...... ", tiếng nuốt nước bọt vang lên liên hồi, mọi thắc mắc lúc nãy, hiện tại đã bay ra khỏi đầu chúng không còn lại một tẹo nào. 

Thậm chí chúng cũng chẳng để ý rằng, khi mới tới đây chỗ đó nào có cái bình rượu chó nào đâu...…Cả cái bàn ngọc mới được đổi trước mắt, đối với mấy tên đang hồn phi phách lạch như chúng bây giờ, chẳng có chút ấn tượng gì hết. 

Chỉ có Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn vô cùng tỉnh táo, hai mắt mở to chấn vấn Quân Tam thiếu, nhưng chỉ được một lát đã thấy Tiểu Bạch từ trên người hắn nhảy ra, sau đó leo lên trên người nàng chạy loạn xị ngậu, bộ dáng vô cùng hưng phấn, ý muốn nói:"Chủ nhân, người xem này, ta đã tiến gia rồi, oa ha ha....Sao? Người không vui à, không nhìn thấy hai con mắt của vị thúc thúc kia đang muốn lồi ra sao?" 

"Tiểu Bạch thật đáng yêu " Độc Cô Tiểu Nghệ cực kì yêu quý vuốt v e tiểu gia hỏa, đôi mắt xinh đẹp khép hờ như trăng non đầu tháng. Nhìn thầy bộ dạng hưng phấn, họa bát của Tiểu Bạch như vậy, trong lòng nàng cũng cực kỳ vui vẻ. Chỉ cần vậy thôi, nàng cũng cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay thật không uổng công chút nào. 

Với bộ dạng này của Tiểu Bạch đúng là không có uổng công chút nào, nàng tuy nổi tiếng băng tuyết thông minh, thế nhưng trải nghiệm cũng có hạn, cho nên nàng cũng chẳng biết Huyền thú tiến giai sẽ thế nào. Tiểu Bạch cũng chỉ là một con Thiết dực báo ấu thú, đối với nàng chẳng có gì khác biệt cả, thủy chung vẫn chỉ là sủng vật của nàng mà thôi:"Bảy người các ngươi qua đây." Quân Vô Ý đẩy mạnh xe tới: "Ta muốn thử xem, rốt cục Độc Cô Vô Địch dạy các ngươi được những thứ gì." 

Bảy huynh đệ Độc Cô Anh nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ hưng phấn khôn cùng. Nghe ý tứ của Quân Tam thúc chẳng phải là muốn chỉ điểm cho mấy huynh đệ bọn họ sao? Phụ thân, thúc phụ không phải cũng rất tôn sùng vị Quân Tam thúc này còn gì?

Quân Vô Ý là ai? Một cao thủ chân chính với uy danh Huyết Y đại tướng bách chiến bách thắng, lập lên vô số chiến công đi vào truyền thuyết của cả Huyền Huyền đại lục. Hắn chỉ cần chỉ điểm một vài câu, không biết sẽ thu được bao nhiêu lợi ích đây!