Quân Lâm Binh Vương

Chương 767: Tiểu tử kia đúng là không đơn giản a




Vừa gặp lại nhau, thoáng cái cả bốn người đều có một loại cảm giác kỳ dị, thật giống như là trở về khoảng thời gian mười năm về trước, bao nhiêu chuyện xảy ra năm ấy dường như hiện lên rõ ràng trước mắt. Hô hấp cũng không tránh khỏi có chút nặng nề. 

Dần dần, Quân Vô Ý vành mắt có chút đỏ lên, khóe mắt bắt đầu có phần ướt át, hắn đưa hai tay ra, cười lớn nói: 

- Đông Phương đại ca, mười năm qua, ta rất nhớ các huynh! Đã mười năm, hai tháng, bảy ngày chúng ta không có gặp nhau rồi. 

Hắn nhìn sắc trời một chút, thanh âm có chút thê lương nói: 

- Nếu bớt đi hai canh giờ nữa sẽ chính là thời điểm mà năm ấy ta nhận được hung tin của đại ca. 

Hai mắt Quân Vô Ý bỗng nhiên trở nên ửng đỏ! 

Cả bốn người đứng bên cạnh trong lòng nhất thời đều chấn động không thôi! 

Không sai, đúng là ngày hôm nay, chỉ kém hai canh giờ thôi.... 

Mười năm, hai tháng, bảy ngày kém hai canh giờ! Quân Vô Ý không ngờ lại nghi nhớ thời gian chính xác từng ngày từng giờ như vậy! Đây là khái niệm gì? 

Điều này rõ ràng cho thấy, trong mười năm qua, bất kể là ngày hay đêm, bất cứ lúc nào hắn cũng không có quên mối huyết hải thâm cừu này! Nhưng hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng ở trong lòng cho dù biết rõ cừu nhân là ai; hơn nữa, lại còn chịu cảnh tàn tật, tình yêu bị chia cắt! 

Giờ khắc này, ba người Đông Phương Vấn Tình ba người rốt cục hoàn toàn hiểu rõ, cuộc sống của Quân Vô Ý mười năm qua đã phải chịu đựng những gì! 

Chỉ một câu nói kia thôi cũng đã đủ nói lên tất cả! 

- Tam đệ, mười năm qua khổ cho đệ rồi! 

Đông Phương Vấn Tình bước lên từng bước, ôm chặt lấy Quân Vô Ý. Hai người cứ đứng yên lặng như vậy, không nói thêm lời nào. Quân Vô Ý mắt hổ hơi khép lại, cố gắng kìm nén không cho nhiệt lệ chảy ra, nuốt ngược vào trong lòng! Trên khuôn mặt cơ nhục co giật từng hồi, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng, không cho phát ra bất cứ âm thanh nào. 

Tròn mười năm rồi, rốt cục cũng được nghe những lời này từ người của Đông Phương gia tộc, đó chính là lời nói biểu hiện sự thông cảm, tha thứ và quan tâm! Mười năm đằng đẵng a...! Tuy rằng hơi muộn một chút, hơi trễ một chút, nhưng dù sao cũng đã đến rồi. 

"Có ai biết, mười năm qua ta đã đau khổ, suy sụp biết bao nhiêu lần, bao nhiêu lần a!" Quân Vô Ý trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cỗ chua xót, đau đớn vô cùng, giống như trường giang đại hải cuồn cuộn trùng kích. 

Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao nghĩ đến những khổ sở mà Quân Vô Ý mười năm qua phải chịu đựng, lại nhìn thấy một màn cảm động trước mắt, đột nhiên cũng không kìm lòng được vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên, sống mũi cay cay, suýt nữa nước mắt chảy ra ròng ròng. Cuối cùng đành quay đầu sang chỗ khác, cố gắng ho khan hai tiếng. Bởi vì, bọn họ rất sợ để cho bản thân sẽ rơi lệ, nghẹn ngào khóc rống lên! Nhưng... cho dù bọn họ cố gắng ho khan hai tiếng để che đi cảm xúc của mình thì âm thanh vẫn có chút run rẩy.... 

Đều là nam nhi, làm sao bọn họ lại không hiểu được mười năm vừa qua Quân Vô Ý phải trải qua như thế nào? Nếu đổi lại là bản thân, tất cả chuyện này mà xảy ra trên người mình, sợ rằng đã tự sát từ lâu rồi! Nhưng... Quân Vô Ý hắn lại kiên cường chịu đựng đau khổ, dằn vặt, trong mười năm thẳng đến tận ngày hôm nay! 

Sau một hồi lâu, mọi người mới bình tĩnh trở lại. 

- Vô Ý làm sao mà không biết lần xuất chinh Thiên Nam này hung hiểm trùng trùng, ngoại trừ việc đối đầu cùng Huyền thú triều, còn có cừu gia khắp nơi tụ họp! Lúc này đây, nếu như Quân Vô Ý ta không may mắn, không thể tránh khỏi kiếp nạn lần này, kính mong ba vị ca ca tương trợ, bất luận là dưới tình huống nào, cũng mong ba vị hộ tống Quân Khương Lâm an toàn về tới Thiên Hương! Ta cầu xin ba người! 

Sau khi bình tĩnh trở lại, tất nhiên mọi người cần chuyển đề tài nói chuyện, thế nhưng vấn đề mà Quân Vô Ý đưa ra đúng là bức thiết nhất trong thời điểm hiện tại.

Âm thanh đều đặn, mang theo một loại tiết tấu hùng hồn kỳ dị ầm ầm chấn động vọng lại. Từng đám bụi lớn, tầng tầng lớp lớp không ngừng bốc lên cao! Đây chính là đặc trưng của một đội quân tinh nhuệ! Nếu là một cánh quân hỗn tạp thì những đám bụi do hành quân sinh ra sẽ loằng ngoằng, lộn xộn như những đám mây. Chỉ khi vạn người cùng bước, đội hình chỉnh tề, trước sau không loạn, mới có khả năng sinh ra khung cảnh như thế này! 

Âm thanh hùng tráng, tự nhiên đem lại cho người ta cảm giác vi diệu như có một cỗ lực lượng bài sơn hải đảo ập tới! Dường như nghe tiếng bước chân hành quân hùng tráng như thế, trong thiên hạ, cảm giác như bất luận là người phương nào, bất luận là đội quân nào cũng không thể cản nổi bước tiến của cánh quân này! 

- Quân vô ý, rốt cuộc không hổ danh người Quân gia! Quả nhiên quân kỷ nghiêm ngặt, khiến cho kẻ khác bội phục, sau khi chứng kiến không thể không nói một chữ "Phục"! 

Đông Phương Vấn Tình đứng dưới một gốc đại thụ, dõi mắt nhìn về phía xa, rốt cục nhị không được, thở dài một tiếng. 

- Tiểu tử kia đúng là không đơn giản a. 

Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao đứng bên cạnh cũng không kìm được, cảm thán một tiếng. 

Xa xa nhìn lại, mấy ngàn kỵ binh của Quân Vô Ý phía trước tựa như dòng nước lũ cuồn cuộn, ngay cả bước chân của những con ngựa tựa như cũng rất đều nhau, đồng thời nhấc lên, cùng nhau hạ xuống. Bất luận là nhìn từ chính diện, hay từ bất kỳ phía nào đều thấy được hàng lối thẳng tắp, chỉnh tề giống như bị một đao chém ra vậy!