Quân Lâm Binh Vương

Chương 889: Đó là cơm do ta nấu mà!




Ưng Bác Không mang theo vẻ mặt sùng bái. Ba người cũng nhìn ra được, vẻ mặt của hắn là sùng kính toát ra từ nội tâm, cũng không phải giả bộ. 

- Chúng ta đã gặp qua? Là ai vậy? Cao nhân như thế tại sao chúng ta lại không có ấn tượng gì? 

Đông Phương Vấn Tình ba người giật mình, phải biết rằng Ưng Bác Không chính là một trong những bát đại chí tôn, hơn nữa cơ hồ là người cuồng ngạo nhất, có thể làm cho hắn sùng bái như vậy, thực sự Đông Phương Vấn Tình không tài nào nghĩ ra trên đời này có ai có đủ tư cách này. 

- Sư phụ của Khương Lâm chính là hắc bào thần bí nhân ngày đó dùng một chiêu xử lý Lệ Tuyệt Thiên đó! 

Ưng Bác Không dùng một loại khẩu khí tôn kính nói. 

Bốn người đồng thời không nói gì. Mà ngay cả Quân Vô Ý cho tới hôm nay mới biết, nguyên lai vị hắc bào nhân thần bí tới cực điểm, thực lực cũng cường đại tới cực điểm kia, không ngờ lại chính là sư phụ của Quân Khương Lâm!.  

Khó trách vị tiền bối kia lại che chở cho Quân gia như thế. Quân tam gia rốt cục cũng cởi bỏ được một chuyện nghi vấn rất lớn trong lòng, nguyên lai người nọ chính là sư phụ của Khương Lâm... 

Nhìn thấy mọi người có phản ứng như vậy, Độc Cô Tiểu Nghệ có phần khó hiểu, nghi hoặc mà hỏi: 

- Mọi người làm sao vậy, chẳng lẽ...Dược không tốt sao? 

- Tốt? 

Quân Vô Ý vô lực nhìn vẻ mặt ngây thơ đầy mê võng của tiểu nha đầu, còn đang chờ Quân Vô Ý chỉ ra sai lầm của nàng. 

- Dược có tốt hay không hai ba câu không nói rõ được, mấu chốt là ta nói tiểu nha đầu kia, ngươi nấu cơm nhưng lại nấu sai rồi. 

Đông Phương Vấn Đao cười toe toét nói: 

- Ngươi muốn đem người ta gạo nấu thành cơm. Ngươi đã đem gạo bỏ vào nồi, sau đó đổ nước, bếp đã châm lửa, thế nhưng lúc cơm đã chín, ngươi lại bỏ đi. Ngươi đến là đun sôi nước, nấu chín cơm, thế nhưng cơm chín rồi lại để người khác ăn, uổng công ngươi khổ cực một hồi, cuối cùng lại hại mình lợi người. 

Đông Phương Vấn Đao thở dài một hơi nói: 

- Một phen vất vả nhưng lại là may quần áo cưới cho người khác, tạo hóa trêu người a! 

Kể từ khi biết sư phụ của Quân Khương Lâm chính là vị cao nhân thần bí kia, mọi người cũng đều buông lỏng một chút. Đông Phương Vấn Đao cũng có lòng muốn trêu đùa tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ một chút. 

- Gì? Để ai ăn? 

Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức giận dữ nói: 

- Đó là cơm do ta nấu mà! 

- Quản tỷ tỷ của ngươi "ăn" chứ ai ăn... 

Ưng Bác Không nhịn cười không nổi, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự bưu hãn đáng yêu. 

Độc Cô Tiểu Nghệ ngây người, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên hỏi: 

- Quản tỷ tỷ a? Không đúng, này... Cái kia... Cái kia, ăn cơm này có phải là cần c ởi quần áo không? 

Mọi người hết đều té ngửa, cô nàng này thật sự rất đơn thuần, thật đúng là hết nói nổi. 

- Đại tiểu thư! Không cỡi quần áo làm sao đem "gạo nấu thành cơm"? 

Đông Phương Vấn Đao trừng mắt, nhìn như rất muốn giáo đạo một phen, nhập môn giáo dục. Dù sao cháu ngoại chưa được "ăn" món cực phẩm như vậy, hắn làm cậu có chút sốt ruột. Khai đạo một chút thì cháu ngoại đã có thể được "ăn" a. 

Nhưng hắn còn chưa kịp nói, đã bị Đông Phương Vấn Tình đá một cước thật xa: 

- Cút sang một bên đi! Đã to đầu như vậy, cái gì cũng nói được, không biết kiêng kị sao? Cấm phá hư tiểu hài tử! 

Lại là Độc Cô Tiểu Nghệ đã ngây ngốc đứng đằng kia ngây dại. Qua thật lâu sau, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất, lên tiếng khóc lớn, làm cho người nghe thương tâm vô cùng. 

- Ô ô.... Ta không muốn sống ô ô... Nguyên lai ta phí mất nửa ngày công phu, lại làm cho hai người bọn họ "gạo nấu thành cơm"... Ô ô ô... 

Mọi người lại cùng đổ mồ hôi... 

Thái dương tà tà về phía tây, bên trong lều vẫn không ai đi ra. Mơ hồ có chút động tĩnh vẫn truyền ra. Dần dần, năm người lại sốt ruột lên. Về phần Độc Cô Tiểu Nghệ đã khóc hết khí lực, ngơ ngác ngồi ở kia. 

- Không thể nào? 

Ưng Bác Không mất kiên nhẫn nhìn trời: 

- Có động tĩnh là tốt, chứng minh hai người không sao, nhưng thời gian sao lại dài đến vậy? Có chút thái quá a? 

Đông Phương Vấn Tình nhếch miệng, có chút xấu hổ, không nói gì. 

Đông Phương Vấn Kiếm quay đầu đi chỗ khác, không nhúc nhích, làm như không nghe vậy. 

Đông Phương Vấn Đao chép miệng, khuôn mặt giật giật: 

- Cho dù là "uống thuốc" cũng không thể "mạnh" như vậy a... Làm ta có chút tự ti... 



Lại là thật lâu sau, trăng đã lơ lửng giữa chân không. 

Bên trong lều đã không còn động tĩnh. Ngũ đại cao thủ như cột gỗ đứng im ở đằng xa, mỗi người đều yên lặng, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi. 

Thời gian thật sự lâu lắm nha... Vị Quân đại thiếu gia này, cho dù uống thuốc... Cũng thật sự kiên trì nha... Hảo nghị lực nha... 

Quân Vô Ý trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn về phía lều trại, vừa muốn hai người có thể nhanh chóng đi ra, rồi lại không biết nên xử lý thế nào, càng sợ hãi nếu trong hai người có ai "không chịu nổi"... Như vậy phải làm sao cho phải đây?