Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 114: Dọa sợ Tiểu Hàm




Tề Hàm quả thật không đứng lên nổi, tối đa hắn chỉ có thể hai tay bưng chén ăn, bưng lâu còn không có sức mà phát run, chứ đừng nói đứng lên chống đỡ trọng lượng cả người.

Sáng sớm đoàn người đã khởi hành, lúc chạy tới trấn gần đó vừa đúng cuối giờ tỵ*, Tần Phong đã sớm sắp xếp ngựa xong xuôi tất cả. Quân Mặc Ninh cưỡi ngựa đi, Tần Phong nhận dây cương giao cho gã sai vặt quán trọ đi thu xếp. Hoắc Nhẫn Đông ở xe ngựa phía sau, sau khi đến cũng dẫn Quân Dịch Hi cùng nhau xuống.

* Cuối giờ tỵ chỉ 11h sáng.

Nghe động tĩnh phía bên ngoài Tề Vân có chút lo lắng, huynh trưởng một chút sức lực cũng không có... Nhìn thấy Tề Hàm đang tự nỗ lực chống người dậy, Tề Vân vội la lên, "Ca! Ngươi đừng động! Thương thế của ngươi còn chưa tốt!"

Tề Hàm ngủ một ngày hai đêm, tuy cả người vẫn không chút sức lực nào, từ lúc hắn tỉnh lại cũng chưa từng thấy tiên sinh với sư nương, cũng không dám hỏi rốt cuộc là tình huống gì. Nhưng đoàn người bọn họ, Phong ca ca tất nhiên bận rộn sắp xếp tất cả, Dịch Hi kia cây cải đỏ đầu*, người gầy như cây trúc; tất nhiên không thể phiền phức tiên sinh và sư nương, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thừa lại Tề Vân huynh đệ mình rồi.


* Một cụm từ ý chỉ mấy đứa bé ốm yếu, suy dinh dưỡng.

"Vân nhi, ngươi đỡ ta, chúng ta từ từ..." Tề Hàm nói với Tề Vân.

Tề Vân nhìn mành xe một chút, cũng chỉ đành bằng lòng. Hắn tiến lên quỳ bên người Tề Hàm, khoác cánh tay mềm nhũn của hắn lên gáy mình, dùng tay phải giữ; tay trái vịn thắt lưng ca ca, dùng đầu gối chống người đứng dậy...

Lúc Quân Mặc Ninh vén mành xe lên, chính là thấy dáng vẻ hai huynh đệ đầu đối đầu vướng víu nhau, đầu đầy mồ hôi.

"Lăn lộn cái gì đây?"

Nghe thấy giọng tiên sinh cũng không ôn hòa, hai huynh đệ sợ đến đồng loạt buông tay, Tề Vân vốn quỳ nên cũng thôi, Tề Hàm toàn thân vô lực cả người té ngửa về phía sau, hiển nhiên cái ót và vách xe tiếp xúc thân mật một lần!

Tề Hàm hít thở dồn dập nhắm chặt hai mắt, nhưng đau đớn trong dự liệu cũng không kéo tới, hắn cảm giác đầu của mình đụng vào một cái gì đó mềm mại mà mạnh mẽ, hơi hơi cảm nhận, hắn liền biết, là một cái tay, hắn đụng vào lòng bàn tay.


Tề Hàm mở mắt ra, khó khăn đối mặt với đôi con ngươi cơ trí sâu xa, nhịp thở hổn hển lập tức ngừng lại! Tiên... tiên sinh! Sao lại là... tiên sinh!

"Gấp gáp cái gì? Không biết tự lượng sức mình! Còn không đi xuống?" Quân Mặc Ninh hung dữ hướng về phía Tề Vân nói.

Tề Vân há há miệng, rốt cuộc không dám nói cái gì, oan ức cuống cuồng nhảy xuống xe.

"Ngươi muốn nghẹn chết mình sao?" Lòng dạ không thuận đại tiên sinh lại đem mũi dùi nhắm ngay Tề Hàm.

Tề Hàm chớp chớp mắt nhìn, khe khẽ mà thả lỏng một chút khí, lại thả lỏng một chút, lại thả lỏng một chút, mới xem như đem hơi thở kia thở hết ra!

Quân Mặc Ninh tức chết. Sao y nhận một đứa học trò ngốc như thế!

Y ôm lấy Tề Hàm toàn thân mềm nhũn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng xuống xe ngựa, bước nhanh đi tới hướng quán trọ, vừa đi vừa hỏi, "Tần Phong, đều chuẩn bị xong chưa?"


Tần Phong nói, "Đều chuẩn bị xong, chủ tử, ở viện nhỏ phía sau, ta chọn một cái viện độc lập."

Quân Mặc Ninh ừ một tiếng, dưới sự hướng dẫn của Tần Phong vào một cái viện dù nhỏ nhưng không gian cũng xem như yên tĩnh. Mà từ đầu đến cuối y không phát hiện, thiếu niên trong ngực vừa mới hít vào một hơi, lại dừng rồi!

Tề Hàm sợ choáng váng!

Hắn vậy mà... tỉnh táo... được tiên sinh, bế, đi!

Quân Mặc Ninh vẫn bế hắn đẩy cửa vào phòng, bên trong sớm đã chuẩn bị một thùng nước lớn, trong thùng có nước nóng, trong nước là vị thuốc đun cực kỳ nồng nặc.

Vị đắng xông thẳng vào mũi, hưởng qua không chỉ một lần Tề Hàm biết rõ đủ loại mùi vị trong đó, cái gọi là bệnh lâu thành thầy thuốc, kinh nghiệm nhiều lần nói cho hắn biết, thương thế của hắn càng nặng, thuốc này sinh ra đau đớn càng nặng! Hôm trước hắn mới bị châm hình, mà nay toàn thân vẫn mềm oặt, như vậy thuốc này...
Thiếu niên còn đang ở trong lòng tiên sinh cứng đờ cổ nhìn tiên sinh từng bước một đến gần thùng thuốc, trong mắt tràn đầy sợ hãi!

Quân Mặc Ninh hiển nhiên cũng cảm thấy thân thể trong lòng cứng ngắc trong nháy mắt, y dừng bước một chút, hạ giọng nói, "Châm mấy ngày trước không phải phạt ngươi, là điều động khí tức toàn thân ngươi điều trị huyết quản tứ chi bách hài, hôm nay hợp với thuốc tắm này, hiệu quả mới tốt nhất. Hàm nhi, một canh giờ này... ngươi chịu đựng chút..."

Tề Hàm sửng sốt xoay cổ nhìn tiên sinh, hóa ra là như vậy phải không? Không phải trách phạt? Hắn không có làm sai! Tiên sinh và sư nương chỉ vì chữa bệnh cho mình! Mà vừa rồi, tiên sinh là đang... an ủi Hàm nhi sao? Nhớ đến những tâm tư âm ỉ nhiều ngày nay, Tề Hàm tức thì hổ thẹn không chịu nổi, hắn vừa hối hận vừa cảm kích nhìn Quân Mặc Ninh nói, "Tiên sinh, là Hàm nhi... không hiểu chuyện, Hàm nhi biết sai, người... thả ta xuống đi, Hàm nhi nhất định nhịn xuống..."
Quân Mặc Ninh ừ một tiếng, đến gần thùng thuốc, khom lưng đặt Tề Hàm vào trong thùng. Nghe lời cũng không ngăn nổi từng tia từng tia đau đớn xâm nhập vào mỗi một phân mỗi một tấc thân thể, vừa mới hai ba nhịp thở, trong nước gợn sóng một trận rất nhẹ, sau đó hai tay Tề Hàm bỗng nhiên vươn ra khỏi mặt nước, nắm mép thùng thật chặt! Các đốt ngón tay trắng bệch, dường như đầu ngón tay moi vào trong gỗ cho thấy đau đớn hắn thừa nhận lúc này!

Quân Mặc Ninh nhíu mày, lực độ không nặng nhưng cũng không cho phép mà gỡ từng ngón từng ngón tay của thiếu niên, một lần nữa ấn hai tay hắn vào trong nước; lại không để ý cầu xin trong mắt hắn, vỗ vỗ môi dưới đang cắn chặt của hắn.

"Quy củ đều quên?" Thành công nhìn thấy vẻ sợ hãi trong đau đớn, Quân Mặc Ninh thẳng người rút một cái khăn sạch sẽ đưa tới bên miệng Tề Hàm nói, "Đau liền cắn cái này... Ngươi nhịn một chút, ta đi gọi Vân nhi đến cùng ngươi."
Miệng Tề Hàm bị chặn không còn cách nào lên tiếng, cảm kích trong mắt cũng chân chân thật thật lóe lên một cái rồi biến mất, gần như khó có thể nhận ra mất mát.

Nhìn hắn chuyên tâm nhịn đau, Quân Mặc Ninh không nói gì nữa, sau khi đứng dậy chậm rãi đi ra cửa. Lúc sắp tới cửa, y đột nhiên dừng bước quay đầu, quả nhiên thấy được một đôi mắt ẩn nhẫn mong chờ!

Hoàn toàn không nghĩ đến tiên sinh lại đột nhiên quay đầu, Tề Hàm như nai con bị dọa sợ chớp mắt hai cái, sau đó giấu đầu hở đuôi mà dời ánh mắt cực nhanh.

Quân Mặc Ninh mỉm cười, mở rộng cửa gọi Tần Phong thấp giọng dặn dò cái gì, sau đó lần nữa đóng cửa quay lại, dời cái ghế ngồi xuống bên thùng gỗ, tiện tay thử độ ấm của nước một chút.

Tề Hàm ngơ ngác nhìn tiên sinh nhà mình, trong chốc lát quên mất đau đớn đang kêu gào khắp người.
Có tiên sinh ở bên, tuy toàn thân Tề Hàm không chỗ nào không đau như kim đâm, nhưng thứ nhất có khăn trong miệng có thể cắn, thứ hai, tiên sinh như một viên thuốc an thần, vững vàng ổn định tâm hắn. Kinh nghiệm chịu đánh những năm gần đây của hắn, biết đau đớn trên thân thể nhịn một chút cũng sẽ hết, cái hắn sợ vĩnh viễn là tâm không chỗ thuộc về.

Quân Mặc Ninh lấy sách, ngồi chậm rãi lật xem, có lúc ngẩng đầu nhìn tình huống Tề Hàm một chút, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nói gì; Tề Hàm tựa lưng ở thùng gỗ, cúi thấp đầu yên lặng chịu đựng, trong đầu hiện lên tình cảnh vừa nãy tiên sinh bế mình. Lúc ở biệt viện, cũng không phải không có tình huống mình bị trách phạt ngất đi, trên căn bản là sư phụ hoặc Phong ca ca mang mình về phòng; nhưng có một hai lần, sư phụ nói, là tiên sinh... bế hắn về. Nhưng mà vừa rồi... hắn tỉnh táo như vậy...
Khóe miệng Tề Hàm ẩn dưới khăn lông hơi hơi giương lên, suy nghĩ của hắn lại có chút mơ màng, lúc toàn thân không chỗ không đau, hắn vậy mà dường như dần dần thích ứng, ngủ ngay trong thùng thuốc...

Tỉnh lại đã hoàng hôn, Tề Hàm nằm trên giường tỉ mỉ cảm nhận, tứ chi đã không còn mềm oặt rồi, tinh thần cũng khoan khoái, không hề có cảm giác mê man hai ngày trước. Hắn cẩn thận chống người lên, trong phòng yên tĩnh, chẳng biết tiên sinh đã rời khỏi khi nào.

Tề Hàm cũng không mất mát, hôm nay hắn đã có được quá nhiều sự quan tâm mà ngày thường hắn không dám hy vọng xa vời. Hắn nghĩ tới mấy ngày qua, hắn tưởng rằng sư nương trách mình làm trễ nãi hôn kỳ nên trách phạt mình, ai ngờ lại vì làm chuẩn bị hôm đó hành châm, tiên sinh và sư nương thật sự vì mình mất quá nhiều tâm tư.
Thân làm học trò, ở bên hầu thầy mới là bổn phận, bây giờ lại để tiên sinh mỗi ngày nhọc lòng vì mình, thật sự không nên!

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng "két" một tiếng mở ra, Quân Mặc Ninh bưng chén đi tới, nhìn thấy Tề Hàm tỉnh, sắc mặt không đổi, chỉ đặt chén lên bàn, ngồi ở mép giường bắt mạch cho hắn.

Đôi mắt Tề Hàm mở thật to, nhìn tiên sinh.

"Chung quy vẫn là bị thương đến nặng, ăn rất nhiều khổ, cuối cùng như muối bỏ biển." Quân Mặc Ninh đỡ Tề Hàm ngồi dậy, nói rằng, "Đợi lần này sau khi ngươi khôi phục thể lực, phải bắt đầu tập luyện hằng ngày lại, không có nội lực cũng có thể luyện kiếm tập võ, cường thân kiện thể chưa bao giờ là không tốt. Về phần phương án trị liệu, đợi ta và sư nương ngươi nghiên cứu tỉ mỉ sau đó mới nói. Có điều... hành châm như hôm đó, có lẽ vẫn phải có, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Tề Hàm cẩn thận nghe xong, cúi đầu đáp, "Hàm nhi đã biết, Hàm nhi... khiến tiên sinh và sư nương thiêm phiền toái..."

"Nói lời này nên tát miệng," Quân Mặc Ninh đứng dậy cầm chén từ trên bàn, đưa cho Tề Hàm nói, "Ăn đi, không phải cháo thuốc sư nương ngươi nấu, đắng không chết người."

Hai tay Tề Hàm nhận lấy, quả thật hắn cũng đói bụng, tuy chỉ là cháo hoa nhưng nhìn cũng vô cùng ngon, hướng tiên sinh nói cám ơn liền múc một muỗng ăn. Miếng đầu mới vào miệng, đôi mắt của thiếu niên lập tức sáng lên rồi!

Ngọt!

Hôm nay không biết lần thứ mấy phát ngốc nhìn chằm chằm tiên sinh, trên khuôn mặt tái nhợt còn tràn trề thỏa mãn, đứa nhỏ ngốc nhìn nhìn cháo lại nhìn nhìn tiên sinh, mím môi không nhai, như không nỡ nuốt xuống!