Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 129: Lời nói thật lòng




Tề Hàm mơ mơ màng màng tựa trên thân cây, mùi rượu dâng lên, đầu óc mơ hồ, hắn nói lắp không rõ ràng mà hỏi, "Sư phụ, sao người muốn trói Hàm nhi vậy ạ?" Miệng hỏi như vậy, thân thể lại không phản kháng chút nào, mặc cho Sở Hán Sinh dùng sợi dây thừng lớn trói hai tay hắn lại.

"Sư phụ, người chưa bao giờ phạt Hàm nhi mà?" Cảm giác được hai tay mình bị kéo thẳng lên trên, Tề Hàm theo sợi dây đi về phía trước hai bước, sợi dây căng ra, cả người hắn cũng bị kéo thẳng, sức lực lại không dừng, cho đến khi hai chân hắn cách mặt đất!

"A! Sư phụ, đau!" Tề Hàm giãy giụa kêu đau.

Sở Hán Sinh lúc đầu còn đang tức giận, vừa nghe Tề Hàm kêu lên, lập tức buông sợi dây thả hắn đứng trên mặt đất. Hắn quay đầu nhìn nhìn cửa thư phòng rộng mở, chung quy không nhẫn tâm thật sự treo đứa học trò này lên... Nửa bàn chân của Tề Hàm có thể chạm đất, mặc dù không quá dễ chịu, nhưng dù sao cũng tốt hơn hoàn toàn treo lên nhiều.


"Còn đau hay không?" Thấy xích sắt trên cổ tay hắn rũ xuống đung đưa trước ngực, nhìn thế nào cũng không ổn, Sở Hán Sinh vén qua sau đầu Tề Hàm, sau đó đến gần hỏi.

Đầu Tề Hàm kẹp giữa hai cánh tay, trên dưới gật một cái, buồn bực nói, "Đau, sư phụ, tay Hàm nhi đau... chân đau, trên lưng cũng đau..."

Sở Hán Sinh vừa đau lòng vừa tức giận nói, "Biết đau ngươi còn không biết yên phận một chút! Đã dùng xích sắt khóa ngươi rồi còn như con thiêu thân! Uống rượu?! Ta thấy ngươi thèm đòn rồi!"

Tề Hàm gắng gượng ngẩng đầu, trên mặt thiếu niên có một tia phản nghịch nói, "Trương thúc bọn họ đều là... đều là người rất giỏi... mới uống... nhất... rượu mạnh nhất... Tiên sinh... tiên sinh cũng rất giỏi... cái gì y cũng dự đoán được... ức, làm được..."

Thiếu niên nói, bi thương lan tràn ra, "Hàm nhi muốn giúp tiên sinh tìm Dịch Hi... kết quả suýt chút nữa... Tiên sinh tức giận, không cần Hàm nhi nữa rồi, còn không cho Hàm nhi họ Quân nữa rồi... Hàm nhi không sợ ăn đòn, Hàm nhi nguyện ý... mỗi ngày chịu roi da... Sư phụ, xin người... giúp Hàm nhi đi, giúp Hàm nhi van cầu tiên sinh... ức, van cầu tiên..."


Sở Hán Sinh nhìn học trò bị treo lên rốt cuộc không chống nổi rượu cồn quấy nhiễu mà ngủ mê man, trong miệng vẫn còn lẩm lẩm nói "van cầu tiên sinh", hắn nhất thời thật sự không biết nên làm sao bây giờ!

Người cao to thở dài, xoay người đi vào thư phòng. Quân Mặc Ninh đã pha trà xong, cũng không hỏi sao hắn trì hoãn lâu như vậy.

"Gia, coi như ta xin tha cho Hàm nhi, ngài phạt hắn đánh hắn đều được, nhưng mà đừng không cho hắn họ Quân, ngài biết hắn để tâm nhất cái này!" Sở Hán Sinh đi thẳng vào vấn đề cầu xin tha thứ.

Quân Mặc Ninh uống một ngụm trà liếc mắt nhìn hắn, hỏi, "Hắn còn nói gì nữa?"

"Đều là say rượu nói thật," Sở Hán Sinh cũng ngồi xuống nói, "Trương Hưng Toàn bọn họ gần đây phỏng chừng kể với hắn không ít chuyện, Hàm nhi thông minh như vậy, tự nhiên đoán được nỗi khổ tâm của gia mấy năm nay. Rượu này vốn nên hào hứng mà uống, ai ngờ đứa nhỏ này không chống đỡ nổi, trực tiếp dùng để tiêu sầu..."


"Tiêu sầu cái gì? Không phải Tần Phong nói hắn nghĩ đến thông suốt sao?" Quân Mặc Ninh không cho là đúng nói.

Sở Hán Sinh cười khổ nói, "Tần Phong thần kinh thô kia nói mà ngài cũng tin! Hàm nhi thoáng che giấu một cái hắn liền tưởng thật hết! E rằng lúc hắn nói thì nghĩ đến rõ ràng, ai biết trong lòng còn dồn nén oan ức không, nhưng đào sâu vào sợ là ngay chính hắn cũng không biết. Uống rượu một cái, toàn bộ đều nói ra."

Sở Hán Sinh rèn sắt khi còn nóng nói, "Gia, treo lâu tổn thương cổ tay, ngài khoan dung..."

Quân Mặc Ninh bất đắc dĩ nhìn Sở Hán Sinh mới treo một chút mới nói mấy câu liền đau lòng, chuyển ánh mắt không nói lời nào.

Sở Hán Sinh từ từ đứng lên, ngay cả tiếng tạ ơn cũng chưa nói đã xông ra giải cứu học trò nhỏ đặt ở đầu quả tim của hắn rồi, Quân Mặc Ninh nhìn đến nghiến răng!
Suy cho cùng vẫn đã treo một lúc, khi Tề Hàm được Sở Hán Sinh đỡ vào thư phòng, đau đớn và ý say xé rách ý chí của hắn, khiến hắn không có cách nào ngủ mê man, song song đó ý thức lại càng thêm mơ hồ.

Cho đến bây giờ Sở Hán Sinh chưa từng nghĩ tới, đứa học trò ngoan ngoãn nhiều năm của hắn thế mà sẽ mượn rượu điên cuồng! Hắn bất đắc dĩ nhìn Tề Hàm lăn qua lộn lại trên giường trong phòng trong thư phòng, trong miệng lẩm bẩm ra tiếng, nhưng không biết đang lầm bầm lầu bầu cái gì. Cảnh tượng như vậy khiến hắn lập tức nhớ tới con lười tên Hi Đức trong "Kỷ băng hà" từng xem đời trước.

Sở Hán Sinh đứng dậy lấy thuốc mỡ, lại nhìn thấy Quân Mặc Ninh đang thản nhiên khoanh tay nghiêng người dựa vào khung cửa, vẻ mặt "ngươi bận rộn, ta không quấy rầy ngươi" xem kịch vui, nhưng sao Sở Hán Sinh lại cảm thấy rõ ràng "sát ý" ẩn dưới vẻ mặt vân đạm phong khinh kia của gia nhà mình?
"Hàm nhi, nằm đàng hoàng, sư phụ bôi thuốc cho ngươi!" Sở Hán Sinh bẻ lại thân thể đang vặn vẹo của Tề Hàm, vết roi trên lưng hắn có chút nứt ra, vết máu đã thấm lên quần áo.

"Không... không bôi thuốc, sư phụ... đau..." Tề Hàm tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Sở Hán Sinh thật sự lo lắng, gia nhà mình như thần giữ cửa đứng nhìn, tiểu tổ tông ngươi liền yên tĩnh một chút đi!

Sở gia buông lọ thuốc, một phen lật thân thể Tề Hàm lại, vứt một cái tát giòn giòn giã giã lên mông hắn! "Nằm đàng hoàng! Động nữa để tiên sinh ngươi trị ngươi!"

Dựng sào thấy bóng, Tề Hàm ngừng lại trong phút chốc, không giãy cũng không kêu lên.

Sở Hán Sinh khe khẽ thở phào một cái, cũng không dám nhìn sắc mặt Quân Mặc Ninh, cởi roi liễu bên hông học trò nhỏ xuống, vén áo hắn lên đến cổ. Dĩ nhiên, Sở gia thấy được sáu bảy mươi lằn roi nông nông sâu sâu.
Sở Hán Sinh cầm thuốc mỡ lên bôi thuốc, chuyện này đối với hắn mà nói đã là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Tề Hàm lại giãy một cái.

"Hàm nhi, sư phụ làm đau ngươi sao?" Sở gia căng thẳng hỏi.

"Sư phụ..." Tề Hàm buồn buồn nói rằng, "Người đã trở về rồi... Thật tốt..."

Sở Hán Sinh cũng không biết hắn tỉnh táo hay không, nhưng quả thật hiếm khi nhìn thấy đứa học trò này vô tư vô lự làm nũng càn quấy như thế, liền cố ý tiếp lời, "Sư phụ trở về đương nhiên tốt, về xin tha cho ngươi, chịu phạt ít chút!"

"Hì hì..." Tề Hàm ngà ngà say cười nói, "Hàm nhi biết, sư phụ... thương ta nhất... Sư phụ, vậy... Hàm nhi có thể cầu người một chuyện không?"

"Ngươi nói."

"Hàm nhi... không muốn... làm hoàng đế..."

Sở Hán Sinh thoáng ngừng tay, quay đầu nhìn Quân Mặc Ninh. Quân Mặc Ninh đang nhìn hắn, nhìn bọn hắn.
Tề Hàm nói tiếp, "Hàm nhi không... không làm hoàng đế... Chỗ đó vừa lớn... vừa nhỏ, người lại nhiều... Không... không đúng, người ít như vậy, không có tiên sinh, không có sư phụ... cũng không có Hàm nhi..."

Sở Hán Sinh không quá có thể nghe hiểu tất cả, nhưng hắn biết, Quân Mặc Ninh có thể nghe hiểu. Người cao to vẫn cho rằng đáy lòng Tề Hàm còn lo lắng chuyện sẽ bị đuổi về hoàng cung, trước đây thân phận chưa rõ hắn vẫn luôn lo lắng, hôm nay thân phận xác định, muốn tránh cũng tránh không được rồi.

"Hàm nhi, chúng ta sẽ không đưa ngươi trở về, ngươi yên tâm..."

"Nhưng mà... Hàm nhi chính mình... phải làm hoàng đế nha..." Dường như Tề Hàm không nghe thấy Sở Hán Sinh an ủi, chỉ nói lên ý niệm giấu cực kỳ sâu, ngày thường sợ rằng ngay cả hắn cũng không dám nghĩ tới, "Sư công nói... Vân nhi không làm hoàng đế... Hàm nhi liền phải làm... hoàng đế... Tiên sinh nói... Vân nhi phải cả đời... cả đời bảo hộ ta... Ta là đích hoàng trưởng tử mà... ta phải làm hoàng đế..."
Sở Hán Sinh không lời để nói, ngồi trên mép giường nhìn Quân Mặc Ninh đứng ở cửa.

Quân Mặc Ninh đi vào phòng trong, ngồi ở đầu giường, y muốn nghe tiếp.

Tề Hàm uỵch một cái, xoay đầu ra ngoài. Hắn từ từ nhắm hai mắt, mồ hôi giãy giụa trên trán, khóe mắt ẩm ướt. Hắn lẩm bẩm lầu bầu mấy câu, bĩu môi, dáng vẻ như muốn khóc lên.

"Sư phụ... Hàm nhi muốn về nhà... về biệt viện... Hàm nhi không muốn làm hoàng đế..." Vừa rồi dường như Tề Hàm còn chưa nói hết, khóc lên cũng rất kiềm nén, một âm thanh cũng không có, chỉ là nước mắt chảy tràn rất nhiều.

Hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng ngủ thật say.

Sở Hán Sinh giúp hắn đắp chăn xong, cùng theo Quân Mặc Ninh đi ra gian ngoài thư phòng. Người cao to có chút không kịp chờ đợi hỏi, "Gia, Hàm nhi... Thật sự không có biện pháp nào sao? Tề Vân..."
Quân Mặc Ninh tiếp lời nói, "Chuyện này bây giờ nói còn quá sớm, Hàm nhi không biết tình trạng thân thể của hắn, Tề Vân lại biểu hiện rất rõ ràng, hắn hiển nhiên liền xem vị trí kia thuộc về mình rồi. Sợ là gần đây tước họ Quân của hắn, mới khiến hắn sợ đến như vậy."

Nói đến đây, Sở Hán Sinh nghi hoặc nói, "Tại sao gia muốn phạt Hàm nhi như vậy? Ngài tính đến bao giờ mới khôi phục họ cho hắn?"

"Nhiều năm như vậy, tuy nói đánh sợ hắn, nhưng cũng đánh lì hắn," Quân Mặc Ninh ngồi xuống nói, "Chuyện gì cũng có thể dựa vào một trận đòn giải quyết, cho nên hắn mới dạy mãi không sửa. Lần này không cho hắn một chút giáo huấn, chẳng lẽ thật sự buộc hắn bên người chúng ta cả đời? Về phần bao giờ khôi phục... chờ xử lý xong chuyện Dịch Hi, lại nói rõ ràng đi."
Sở Hán Sinh bất đắc dĩ gật đầu.

"Còn có, chờ hắn tỉnh rượu, lôi vào trong viện đánh hai mươi bản tử," Quân Mặc Ninh nhấp một ngụm trà nói, "Tuy nói đánh vô dụng, nhưng ban ngày say rượu, không phạt không đủ lập quy củ."