Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 250: PN6-10 Nhìn xem mây cuộn mây tan




Chương mười. Trù tính

Mười lăm tháng tám, tảng sáng, lúc Dịch Thư Vân và Nhạc Sầm bắt đầu nói chuyện chính sự, Quân Vũ ngồi trong thư phòng Phù Phong Hiên, một người áo đen quỳ một gối và Quân Diệc Hi kéo căng hai vai quỳ thẳng trước mặt.

"Cho nên..." Giọng Quân Vũ không khỏi kéo dài ngữ điệu, dường như trải qua một phen suy nghĩ mới tiếp tục nói, "Chủ tử nhà ngươi phái toàn bộ người bên người có thể phái đi ra ngoài?"

"Hồi gia, phải." Người áo đen cúi thấp đầu.

"Phải?! Kể cả người tử sĩ hình đường?!" Quân Vũ cảm thấy mình vậy mà có chút muốn cười, bị chính đứa học trò to gan lớn mật của y chọc giận đến muốn cười.

"Hồi gia, tử sĩ hình đường bây giờ chỉ còn hai mươi người, chủ tử phái năm người ra ngoài, còn lại mười lăm người..." Người áo đen đáp lời đâu ra đấy đột nhiên gián đoạn, dường như hắn muốn ngẩng đầu, nhưng cuối cùng cúi thấp thêm ba phần sau đó mới lên tiếng, "Đều được chủ tử lưu lại bên người gia..."


Quân Vũ bất thình lình đứng dậy, trên gương mặt công chính có tức giận phức tạp, y nhìn chằm chằm đỉnh đầu người áo đen, ôm chút hi vọng hỏi, "Mười lăm người? Đêm qua các ngươi lại không phát hiện động tĩnh Vũ Lạc Các chút nào?"

"Hồi gia, thuộc hạ nhận được mệnh lệnh bảo vệ gia an toàn, một bước cũng không chuẩn rời đi, nếu không, gϊếŧ không tha!"

"Bốp!" Quân Vũ nghiêm khắc vỗ một chưởng lên bàn.

Quân Diệc Hi quỳ một bên cũng hung hăng run lên một cái.

Nhất thời yên lặng. Trong thư phòng yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe tiếng.

"Nói như vậy," Quân Vũ hoãn mấy nhịp thở mới mở miệng nói, "Chủ tử nhà ngươi đã sớm biết Nhạc Sầm sẽ đến bắt hắn, cho nên... lần này hắn lại cố ý lấy thân làm mồi nhử?" Tại sao phải nói "lại" chứ? Quân Vũ vừa hỏi vừa nghĩ, tay phải trong lúc vô ý quét qua cái chặn giấy bằng gỗ tử đàn, liền gắt gao cầm trong tay.


Vấn đề này không cần trả lời, lại hỏi đến Quân Diệc Hi chỉ muốn khóc, hắn biết tại sao sư bá phải nói "lại", cũng biết chữ "lại" này sắp mang tới cái gì.

"Nếu là cố ý, vậy làm sao các ngươi biết hiện tại hắn ở chỗ nào?" Quân Vũ cuối cùng hỏi.

Người áo đen cung kính hành lễ, nói, "Hồi gia, trên người chủ tử mang theo một mẫu cổ, bình thường ở trạng thái ngủ say, chỉ khi nhận được tín hiệu riêng biệt mới có thể thức tỉnh. Chỉ cần mẫu cổ tỉnh lại, tử cổ trên người thiếu chủ có thể lần theo mùi tìm được mẫu cổ, phạm vi có thể bao gồm toàn bộ Tây Xuyên."

Quân Diệc Hi giật mình ngẩng đầu lên, cái gì mẫu cổ tử cổ, hắn cái gì cũng không biết, ca ca chưa từng dặn dò!

Người áo đen giải thích, "Tử cổ trong ngọc bội chủ tử đưa cho thiếu chủ."

Quân Diệc Hi cúi đầu nhìn, bên hông hắn quả thật thắt ngọc bội ca ca đưa cho sau khi hắn và sư bá tới Tây Xuyên, nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, hóa ra bắt đầu từ khi đó, ca ca đã trù tính chuyện này rồi.


Dưới tầm mắt của Quân Vũ, Quân Diệc Hi không rảnh suy nghĩ nhiều, lập tức gỡ ngọc bội bên hông xuống, đứng dậy giao cho Quân Vũ, sau đó trở về chỗ cũ uốn gối quỳ xuống. Khớp xương chạm lấy gạch xanh lạnh lẽo, gần nửa canh giờ đã đau đến có chút chết lặng, theo động tĩnh đứng dậy quỳ xuống, đau đớn càng có chút khó nhịn. Đáng thương Quân Diệc Hi ngay cả nhíu mày cũng không dám, chỉ đoan chính cung kính quỳ lấy.

Quân Vũ hiểu rõ tình huống không nói thêm gì nữa, tỉ mỉ nhìn ngọc bội trong tay, cũng không nhìn ra đầu mối gì. Việc đến nước này, nhiều lời vô ích, chỉ có thể chờ Dịch Thư Vân thức tỉnh mẫu cổ sau đó mới suy tính.

Quân Vũ buông ngọc bội liên quan đến tính mạng Dịch Thư Vân, lần nữa ngồi xuống, cầm bút lên cấp tốc viết mấy phong thư dài. Người áo đen và Quân Diệc Hi đều ngẩng đầu nhìn y, thừa tướng thanh niên mặt sáng râu ngắn, nhưng dưới tình cảnh này vô duyên vô cớ khiến người ta cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Ca ca sẽ không có chuyện gì, sợ hãi trong lòng Quân Diệc Hi theo sự trầm ổn của Quân Vũ thoáng tiêu tan.

Chỉ chốc lát sau, Quân Vũ đặt bút xuống phân phó, "Nhạc Sầm đã bắt chủ tử nhà ngươi, người bên cạnh ta sẽ bảo vệ tốt an toàn của ta, cho nên, mười lăm người các ngươi lập tức dùng phương thức của các ngươi thăm dò, thời gian một đêm có thể đi bao xa, sẽ đi hướng nào, nơi nào có thể giấu người, các ngươi hiểu rõ hơn ta."

"Rõ, thuộc hạ xin cáo lui." Người áo đen đứng dậy, dứt khoát rời đi.

Quân Vũ lại chuyển ánh mắt lên người Quân Diệc Hi, phân phó, "Chuyện giúp ca ca ngươi giấu giếm tạm thời ghi nợ cho ngươi, chờ mọi chuyện kết thúc tự ngươi đi tìm tiên sinh người thỉnh phạt. Hiện tại đứng lên, lấy hai phong thư này dùng bồ câu đưa tin cho tiên sinh ngươi, để y lập tức tới Tây Xuyên; còn một phong truyền cho Cung thân vương, để y phong tỏa toàn bộ Bắc Cương, quyết không thể để Nhạc Sầm chạy về Bắc Mãng."
"Dạ, sư bá."

Ở sâu trong núi Tiểu Thương, đêm.

Dịch Thư Vân đã bị bắt năm ngày rồi, mà người Nhạc Sầm mang theo cũng dần dần di chuyển từ núi Tiểu Thương đến Thập Vạn Đại Sơn phía tây Tây Xuyên, mưu toan từ phía tây vòng qua hướng bắc, trực tiếp tránh phòng tuyến Bắc Cương của Tề Mộ Tiêu, trở lại Bắc Mãng.

Nhạc Sầm không muốn chết ở Tây Xuyên nữa, bởi vì gã đã lấy được khẩu cung của Dịch Thư Vân,... cùng với, sự thuần phục của Dịch Thư Vân.

Đây là thành quả gã dụng hình Dịch Thư Vân ba ngày liên tục.

Trong đêm tối, Nhạc Sầm dựa vào vách núi nghỉ ngơi, ánh mắt lại không hề rời đi Dịch Thư Vân lẻ loi tựa trên vách núi đá bên kia; trong bóng đêm đen như mực, có vài vệt ánh trăng xuyên qua cành lá chen chúc, chiếu lên gương mặt đã từng không ai bì nổi nhưng giờ khắc này yếu ớt sa sút tinh thần của Kình Thiên thành chủ.
Dịch Thư Vân rất lạnh, tuy áo quần hắn chỉnh tề, thậm chí ngọc bội bên hông cũng đeo trên người, thế nhưng khí lạnh đêm thu không chỗ nào không nhúng tay chui vào quần áo, mà bên dưới quần áo thương tích đầy mình, lằn roi vết côn đang từng từng chút chút như tằm ăn lá ăn mòn sinh mệnh hắn.

Bởi vì sợ Dịch Thư Vân thật sự không chịu đựng được cực hình phát tác bệnh tim mà chết, cho nên thời gian hắn thụ hình mỗi ngày cũng không lâu, thủ đoạn và công cụ những người đó cũng có giới hạn, cũng chỉ có roi da có gai kia, còn có nhánh cây côn gỗ tùy ý nhặt được.

Chân chính khiến Dịch Thư Vân khuất phục, là ngón tay phân cân thác cốt* của Nhạc Sầm. Mấy thứ kia so với ngón tay của Nhạc Sầm, quả thật có thể gọi là gặp sư phụ.

* Phân cân chỉ các thế chộp cơ thể gây rách dây chằng hay cơ của đối thủ, đôi khi làm bung điểm nối dây chằng và xương.Thác cốt là những kỹ thuật làm xương bị di lệch khỏi vị trí tự nhiên.
Hắn tận mắt nhìn thấy mạch máu dưới hai cánh tay mình nhô lên như con rắn nhỏ, di động, tựa như muốn chui ra ngoài thân thể, mà theo những mạch máu "di động" này, hai cánh tay cũng bày ra tư thế vặn vẹo quỷ dị, hắn thậm chí có thể nghe thấy xương cốt bị ngoại lực bẻ gãy phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Hắn chịu đựng nổi lần đầu tiên là hai tay, lần thứ hai là hai chân, lại thua ở lần thứ ba... Nhạc Sầm nói, muốn triệt để bẻ gãy hông hắn, không phải phân cân thác cốt, là triệt triệt để để khiến thân thể hắn gãy thành hai khúc từ bên trong.

Sau đó, Nhạc Sầm chiếm được tất cả gã mong muốn. Binh lực phân bố Bắc Cương, bố cục thám tử Kình Thiên thành, thậm chí Dịch Thư Vân thuần phục.

Nhạc Sầm không hề nghi ngờ khẩu cung Dịch Thư Vân, bởi vì không ai có thể kiên cường chống chọi cực hình tàn khốc như vậy; cũng vì qua ba ngày còn chưa có ai truy lùng đến đây, mới khiến gã thật sự tin tưởng Dịch Thư Vân không chừa lại đường xoay sở, mới dám tập họp tất cả lực lượng, một tiếng trống cổ vũ rời khỏi Tây Xuyên.
Tay, chân cũng không gãy, có điều một chút khí lực cũng sử dụng không nổi, Nhạc Sầm nói người bị hình phạt này, chí ít cần bảy ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục tri giác.

Dịch Thư Vân nhắm hai mắt lại, hồi tưởng từng li từng tí năm ngày nay. Từ sau khi hắn "cung khai", Nhạc Sầm liền đình chỉ dụng hình với hắn, thậm chí hai ngày nay, gã còn đặc biệt phái người khiêng hắn cái gánh nặng này trèo non lội suối chạy trốn. Thế nhưng trong lòng Dịch Thư Vân rõ ràng, đồng ý quy phục gã, theo gã cùng nhau trở về Bắc Mãng căn bản là lời nói dối. Lúc này, gã còn khoan nhượng để hắn sống, chỉ vì đề phòng truy binh Tây Xuyên... Mặc dù bọn gã đã rất cẩn thận, mấy ngày nay ngay cả một ngọn lửa cũng không điểm, bắt được gà rừng chim rừng đều ăn sống. Thế nhưng, dưới tình huống này, hiển nhiên thêm bất kỳ vật bảo đảm nào, cũng đều tốt.
Dịch Thư Vân đói bụng ba ngày rồi, không phải Nhạc Sầm bỏ đói hắn, mà hắn ngửi được mùi máu tanh sẽ nôn, kết quả chẳng những không ăn được, mà những thứ vốn còn trong bụng cũng nôn sạch rồi.

Đói bụng, hình thương, còn thất bại, khiến Kình Thiên thành chủ ban đầu ý chí hăng hái thoạt nhìn chỉ hơn người chết một hơi thở.

Nhạc Sầm nhìn một lúc, cho ra kết luận này, khóe miệng nhếch lên ý cười khinh miệt, xoay người tìm tư thế tương đối thoải mái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trong đêm đen nhánh, không ai thấy rõ tay Dịch Thư Vân vốn một chút sức lực cũng không có, khe khẽ động...