Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 282: PN7-0 Trứng phục sinh




Tiết tử

Hi Bình năm thứ mười, cuối mùa thu, thư viện Lang Hoàn.

Tề Hàm một thân áo trắng như tuyết, thường ngày xử lý công việc anh minh quyết đoán lại tin tưởng giao quyền cho quan lại triều thần nên không đến mức phải hết sức hết lòng thức khuya dậy sớm vùi mình vào chính sự rối ren phức tạp, thế mà với võ học hắn vẫn chuyên cần không nghỉ. Bây giờ liếc mắt xem ra tuy đã ba mươi, hắn vẫn mang dáng vẻ thiếu niên hơn hai mươi tuổi như trước.

Nhưng suy cho cùng hắn thân là đế vương chấp chưởng Trung Châu mười năm, dù diện mạo trẻ trung cũng không che giấu được uy nghiêm ẩn đằng sau khóe mắt đuôi mày hoặc từng cử chỉ giơ tay nhấc chân.

Đương nhiên ở trước mặt người kia, dẫu hắn làm hoàng đế bao nhiêu năm, nắm giữ quyền thế như thế nào đi nữa, uy nghiêm gì đó đều là gió thoảng mây bay. Hai người họ ở chung, hẵn vẫn là đứa học trò với dáng vẻ phục tùng cụp mắt cung kính phụng dưỡng.


Chỉ đơn giản vì ân sâu, phần ân sâu như núi tựa như biển kia dù thời gian đã qua đi hai mươi năm hắn cũng chưa từng hồi đáp được một phần vạn.

Cây muốn lặng gió chẳng ngừng, làm con muốn báo đáp cha mẹ mà không được. Tề Hàm muốn báo ân nhưng ân sư trước đến Hàng Châu, bây giờ lại giương buồm đi xa, ngày về chưa định...

Tề Hàm bình tâm chắp tay đạp trên lá rụng cuối thu, cây ngô đồng cao lớn bên đường quật cường vươn cành khô nhưng rốt cuộc vẫn không giữ được một mảnh phồn hoa.

Lá rụng dưới chân sinh ra tiếng vỡ vụn "loạt soạt", Tề Hàm không khỏi dừng bước chân, chạm mặt với vài học sinh trẻ tuổi mặc đồng phục thống nhất. Bọn họ nhìn thấy Tề Hàm một thân nho phục còn cho là lão sư học viện mới mời đến, sôi nổi nghiêng người lui về phía sau một bước khom người hành lễ.


Tề Hàm thoáng đáp lễ, nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt của bọn họ lại không dằn lòng được nhớ về những năm tháng trước kia của bản thân...

Thấy vẻ mặt hắn ngơ ngẩn, có học sinh hành lễ xong định tiến lên thăm hỏi thì đột nhiên phía sau truyền tới giọng nói già dặn quen thuộc, "Ngài đã đến."

Đám học sinh rối rít quay đầu mới nhìn thấy hoá ra là Ân Nhược Hư, viện trưởng thư viện Lang Hoàn đã ở ẩn mấy năm! Rồi lại kinh ngạc quay đầu, là ai mà có thể khiến lão viện trưởng đại nhân được tất cả người đọc sách trong thiên hạ ngưỡng mộ như núi cao đích thân nghênh đón, còn tôn xưng một tiếng "Ngài"?

Tề Hàm bước nhanh lên trước, vươn hai tay ra đỡ lấy Ân Nhược Hư sắp hành lễ, nói, "Nào dám phiền ngài đích thân nghênh đón, nếu tiên sinh biết nhất định sẽ phạt ta không biết lễ nghĩa."


Ân Nhược Hư nghe Tề Hàm vừa gặp mặt liền nhắc đến Quân Mặc Ninh, bùi ngùi vỗ vỗ tay hắn, xoay người nói với đám học sinh, "Tất cả giải tán đi.", sau đó hai người đi đến Tiểu Hoàn Thiên.

Đám học sinh ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không đoán được thân phận thật sự của chàng thanh niên kia.

Tiểu Hoàn Thiên là tòa tháp cao nhất thư viện Lang Hoàn, tháp cao bảy tầng, ngoại trừ cung Thái Cực trong hoàng cung xếp hạng cao nhất trong kinh thành ra thì các tòa tháp còn lại đều là hạc giữa bầy gà.

Thật ra tòa tháp này tổng cộng có chín tầng. "Chín" không chỉ là một con số mà từ trước đến nay vẫn luôn tượng trưng cho quyền lực của hoàng đế, thế nhưng người thiết kế kiến tạo lại tài tình đặt một kiến trúc đủ để mất đầu như vậy dưới lòng đất... Bảy tầng trên mặt đất, hai tầng dưới lòng đất. Người không biết chuyện đứng ngoài tháp tuyệt nhiên sẽ không biết được toàn bộ kết cấu bên trong, mà hai tầng dưới đất này chính là nơi lưu giữ tư liệu cốt lõi nhất của Yến Thiên Lâu.
Hai tầng dưới tháp, Tề Hàm đã tới, Tề Vân thân làm lâu chủ Yến Thiên Lâu cũng đã tới. Tuy vậy ngay cả hai huynh đệ họ cũng không biết Tiểu Hoàn Thiên thật sự có tổng cộng mười tầng!

Tầng thứ mười nằm trên tầng chín nhìn từ bên ngoài tựa như đỉnh tháp, nhưng vì độ cao của tháp khiến tầm nhìn không thể đánh giá chính xác, phần bên dưới đỉnh tháp thật ra rộng hơn khá nhiều, ít nhất đặt được một cái bàn tròn, ba năm người ngồi cũng không có vấn đề.

Mà hôm nay, Tề Hàm muốn lên tới tầng thứ mười Tiểu Hoàn Thiên.

"Viện trưởng, ngài đi đứng không tiện, tự ta đi lên là được rồi." Tề Hàm nhìn tầng tầng bậc thang xoắn ốc, nói với Ân Nhược Hư đã cao tuổi.

"Lão hủ tuân chỉ." Ân Nhược Hư hơi khom người hành lễ, lấy một chiếc chìa khoá hình dáng kỳ lạ từ trong ngực ra giao cho Tề Hàm, nói, "Lúc Quân thị dời về phía nam, tam gia đã dặn dò ở thời điểm thích hợp phải giao chìa khóa này cho hoàng thượng."
Tề Hàm nhận lấy chìa khoá, ngẩng đầu hỏi, "Viện trưởng cũng biết chuyện... tiên sinh ra biển sao?"

Ân Nhược Hư vuốt chòm râu hoa râm ha hả cười nói, "Năm đó Quân tam công tử cùng lão hủ ở tầng thứ chín Tiểu Hoàn Thiên vừa thưởng tuyết vừa uống trà, tam công tử tràn đầy khát khao hướng tới biển rộng. Thế nhưng sự đời ràng buộc cuối cùng vẫn trói chân công tử phóng khoáng trong hồng trần thế tục. Lão hủ nhớ rất rõ ràng, ngày đó tuyết rơi đầu mùa, trời cao ít mây, tam công tử đón gió giang tay như muốn cưỡi gió bay đi..."

Nói đến đây, giọng nói già dặn của Ân Nhược Hư cực kỳ vang dội nhưng sau một khắc lại tràn đầy tiếc nuối, "Chỉ tiếc... Tam công tử nói kiếp này không có duyên phận bay lượn phía chân trời, nếu có thể ngao du biển lớn cũng xem như toại nguyện!"
"Tiên sinh..." Tề Hàm lẩm bẩm, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra tình cảnh ngày hôm ấy.

"Hoàng thượng, lão hủ có lời muốn nói, nếu có chỗ đi quá giới hạn xin hoàng thượng khoan thứ." Ân Nhược Hư đột nhiên nói.

"Mời viện trưởng nói."

Ân Nhược Hư đã qua tuổi bảy mươi nhìn khuôn mặt sáng sủa ôn hòa của quốc quân trẻ tuổi, khó được nói rằng, "Quan hệ giữa hoàng thượng và tam gia, lão hủ cũng nghe thấy... Có điều tam gia tính tình hào hiệp ý chí cao xa, mà nay ngay cả lão tướng gia cũng tạm thời đặt phụ tử tình thân xuống đồng ý để y lướt gió đạp sóng... Hoàng thượng, lúc cần buông tay vẫn nên buông tay mới tốt... Từ khi hoàng thượng kế vị chăm lo việc nước, trên dưới Trung Châu sức sống bừng bừng, ngài làm tất cả những thứ này đã là báo đáp tốt nhất với tam gia, cần gì cố chấp sớm hôm phụng dưỡng dâng trà hầu hạ đâu?"
"Ta hiểu rõ ý viện trưởng." Tề Hàm chắp tay trả lễ, "Đa tạ lời vàng ngọc của ngài."

Ân Nhược Hư vừa cười vừa nói, "Lão hủ cậy già lên mặt, hoàng thượng không trách tội là tốt rồi. Sắc trời không còn sớm, hoàng thượng lên đi."

Tề Hàm gật đầu, sau khi bái biệt Ân Nhược Hư liền bước lên bậc thang, bước từng bước một lên Tiểu Hoàn Thiên.

Tiểu Hoàn Thiên là một lầu sách, trên mỗi một tầng bày đủ loại sách vở đều là Quân Mặc Ninh mấy năm nay thông qua thế lực Yến Thiên Lâu trải rộng thiên hạ từng bước sưu tập được. Đương nhiên cũng có những thứ trước đây khi y bị giam cầm ở biệt viện tự mài mực chấp bút, ví dụ như Độc Cô Cầu Bại gì đó.

Đi đến tầng thứ chín, nhìn ra từ cửa sổ, cây cối vốn cao lớn chỉ còn nhìn thấy ngọn cây, những học sinh đi lại vội vội vàng càng nhỏ bé như đàn kiến. Trời trong quang đãng, Tề Hàm đứng bên cửa sổ, gió thu quét qua mặt thật khiến con người dâng trào cảm xúc muốn cưỡi gió bay đi.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, Tề Hàm dường như dần dà hiểu được tâm tình của tiên sinh.

Trên tầng thứ chín không có thang đi lên nữa, Tề Hàm cầm chìa khóa đi đến góc đông nam tìm được một chỗ hỗng bí ẩn, tra chìa khoá vào. Theo sau tiếng "lạch cạch", trên tường xuất hiện một cánh cửa nhỏ, hiện ra thang xoắn ốc giấu trong vách tường.

Bậc thang nhỏ hẹp, chỉ đủ một người đi lại. Tề Hàm đi mười bậc, cuối cùng cũng đến tầng cao nhất Tiểu Hoàn Thiên.

Tầng bí ẩn này to ước chừng một cái bàn tròn kích cỡ bình thường, tường xung quanh dùng ngọc lưu ly trong suốt dựng nên, nếu là người không có chút can đảm sợ rằng ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Tề Hàm bước lên đài cao, tường ngọc lưu ly ngang eo không ngăn được gió thu xào xạc thổi cuồn cuộn, hắn hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thông suốt. Nhấc mắt nhìn xung quanh, kinh thành phồn hoa, ngay cả núi cao sông dài xanh biếc xa xa... dường như giang sơn thiên hạ đều đập vào tầm mắt!
Tiên sinh cũng từng đứng ở nơi này phóng mắt vạn dặm sao? Đợi khi Quân thị nhị lão thoát khỏi lồng son ở kinh thành, trời đất bao la đã không còn bất kỳ chuyện gì có thể trói buộc bước chân y nữa!

Hắn không biết tiên sinh xây một tòa tháp từ sớm như vậy có dụng ý gì, có lẽ chỉ vì bất mãn và khiêu khích đối với tổ tiên hoàng đế... Trong mắt tiên sinh, hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là một nghề nghiệp mà thôi.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nhuộm màu đỏ rực diễm lệ, lúc này Tề Hàm mới nhớ đến mục đích tiên sinh bảo mình lên đây.

Trên đỉnh tháp ngoại trừ một cây gậy đúc bằng sắt và một quả cầu bên trên cắm ở giữa thì chỉ còn một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một cái hộp... Đây có lẽ là món đồ cuối cùng tiên sinh muốn giao cho hắn rồi.

Tề Hàm trịnh trọng mở hộp ra, phát hiện bên trong chỉ có một phong thư rất dày. Mượn ánh mặt trời, Tề Hàm cẩn thận bóc ra cẩn thận đọc, càng đọc trong lòng càng kinh hãi!
Hoá ra là thế... Ấy vậy mà lại là như thế... Quả thật là như thế... sao?

Bị nội dung trong thư doạ đến gần như ngã ngồi xuống đất, Tề Hàm dựa vào mặt tường ngọc lưu ly mặc cho sắc trời tối lại từng chút từng chút, bóng đêm mênh mang bao phủ. Bỗng nhiên lòng có linh cảm, Tề Hàm đột ngột ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là chín ngôi sao sáng ngời thẳng tắp nối liền một hàng!

Cửu Tinh Liên Châu!