Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1238: Phúc Đức Kim Tiên!





Sau khi Hạo Thiên tới, Lý Trường Canh liền cùng với Cửu Thiên Huyền Nữ tiến về phía nam của Thủy Nguyên sơn chỉ còn lại Hạo Thiên cùng Bích Hà Nguyên Quân trên Đào sơn.

Đối mặt tĩnh tọa với Nhạc Vũ trên đỉnh núi, Bích Hà Nguyên Quân tò mò nhìn chăm chú Nhạc Vũ, còn Hạo Thiên thẫn thờ nhìn Tiên Phủ Động Thiên bị cầm tỏa, trong mắt lập lòe vô số phù triện kim văn, xuyên qua xuyên qua vạn trượng dưới lòng đất, thần sắc vô cùng thương cảm.

- Lúc trước được nghe chuyện Vân Hoa kết hợp với phàm, trẫm từng thương tâm đến phát điên, hận không thể bầm thây vạn đoạn người có liên quan! Nhưng đến cuối cùng lại phát hiện bản thân lại không thể làm được gì bọn chúng.

Nhạc Vũ ngồi đối diện nghe vậy sững người, với thân phận Uyên Minh thì đây là lần đầu tiên hắn gặp Hạo Thiên, cũng không biết vì sao vị thiên đế này lại nói với hắn những điều này, phảng phất coi như tri âm để tâm sự.

Hạo Thiên cười tự giễu, mang theo ý thương cảm vô tận:

- Kỳ thật cũng là trẫm hại Vân Hoa, nếu không phải là trẫm cho rằng nắm đại cục trong tay, ban bố thiên luật, muốn thống ngự quần tiên Thiên Tiên thì cũng sẽ không khiến nàng bị những người kia tính toán! Cuối cùng trẫm thật sự không thể không biết biết trong lúc Thiên Đình tràn đầy nguy cơ, sư tôn càng thêm nổi giận lôi đình, không thể không tự tay đem muội muội đặt dưới Đào sơn.

Nhạc Vũ sắc mặt trầm ngưng, mí mắt hơi liễm lẳng lặng lắng nghe. Hắn cũng không biết Hạo Thiên rốt cuộc là thật sự thương hay là hư tình giả ý, bất quá nghe giọng lại rất thành tâm.

Nhìn sang Hạo Thiên, thần sắc Bích Hà Nguyên Quân vẫn như thường, không vui không buồn, không cảm khái, cũng không hiện xem thường, không chút nào vì lời của Hạo Thiên mà thay đổi, khiến cho người ta nghĩ không ra.

Hạo Thiên trầm mặc một lát rồi tiếp tục nói:

- Lúc trước phong ấn là nghĩ đến bản thân sau này chỉ sợ là còn có vô số gió tanh mưa máu. Vân Hoa pháp lực quá thấp, sớm muộn cũng sẽ bị người mưu tính, có một lần sẽ có lần thứ hai. Lần này là cùng phàm nhân giao hợp, tiếp theo có thể mất mạng. Bởi vậy dứt khoát liền đem phong ấn dưới Đào sơn để khiến nàng tránh né hết thảy sóng gió thế gian. Cuối cùng lại khiến cháu ngoại hận ta đến tận xương tủy!

Nói đến đây, hai dòng lệ đột nhiên tuôn ròng ròng trên má Hạo Thiên.

Nhạc Vũ kinh ngạc, cho dù hắn trời sinh ý chí sắt đá, nhìn thấu tình đời, quen nhìn chuyện thế gian với sự nghi ngờ thì lúc này cũng bất giác dao động.

Hạo Thiên sau khi nói xong thì nhìn sững vào dưới lòng núi một hồi thật lâu rồi mới nhìn Nhạc Vũ vẻ phức tạp:

- Uyên Minh, ngươi cũng biết ta hâm mộ ngươi rất nhiều? Một thân một mình, không có gánh nặng trên người. Cho dù xuất thân Thủy Vân tông cũng có thể vứt bỏ.

Nhạc Vũ thầm mắng, sao hắn không cólo lắng? Nhạc Trương thị, Nhạc Băng Thiến, còn có mấy người Sơ Tam, Nhiễm Lực. Về phần này Thủy Vân tông, Quảng Lăng tông cũng không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ như Hạo Thiên nói.

Chỉ là thế gian này nếu là có người dám hướng bọn họ ra tay thì Nhạc Vũ hắn dù liều mạng, đạo tiêu thân mạch cũng xem Thiên Đạo là địch, mặc dù độc kháng tiên tu thiên hạ cũng đem người nọ bầm thây vạn đoạn!

Trầm mặc một lát, Nhạc Vũ đột nhiên cười nhẹ, thần sắc vô cùng chăm chú:

- Nếu như Bệ Hạ thật sự không muốn là địch với Dương Hạo thì có thể phóng thích Vân Hoa. Đế đình ta tuyệt không dị nghị

Lời này của hắn là chân tâm thật ý, chỉ cần Hạo Thiên nói một chữ đồng ý, gật đầu một cái thì hắn lập tức dẫn binh bắc phản, không quản chuyện Vân Hoa, cho dù mất hết uy nghiêm thần vị tứ phương thiên đình cũng không để ý.

Về phần người ở phía bắc tuy là có chút đáng tiếc cũng chỉ để nói sau, cho dù là Lục Áp cũng sẽ thông cảm.

Trên đỉnh núi lặng đi một lát, chỉ có trong mắt Bích Hà Nguyên Quân chớp lên kỳ quang, giống như lần đầu tiên gặp mặt đánh giá Nhạc Vũ.

Trong mắt Hạo Thiên cũng chớp động quang trạch, tựa hồ ngoài ý muốn. Sau một lát, lại kiên định lắc đầu:

- Vân Hoa bị phong cấm là ta có lỗi với nàng! Bất quá người có thể giải phong cấm Đào sơn chỉ có thể là trẫm!

Nhạc Vũ cơ hồ nhịn không được, muốn cười phá lên, nhưng tận lực khắc chế giữ sắc mặt bình tĩnh như nước trong đáy giếng.

Toàn bộ đỉnh núi lại một lần nữa khôi phục yên lặng. Nhai Tí Huyền Vũ nằm sấp bên cạnh Nhạc Vũ, Bích Hà Nguyên Quân từ đầu đến cuối cũng chưa từng lên tiếng, Hạo Thiên Nhạc Vũ cũng nhắm mắt xếp bằng giống như đang ngủ.

Tĩnh tọa trên đỉnh Đào sơn chừng hai ngày, Bích Hà Nguyên Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về thiên không. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Là Tứ Minh chân nhân!

Hạo Thiên cũng mở mắt, thậm chí không cần liếc qua đã lên tiếng.

Nhạc Vũ tỉnh lại từ nhập định cũng khẽ gật đầu đồng ý với phán đoán của Hạo Thiên.

Tứ Minh chân nhân cũng là một trong những chuẩn thánh của Tây Phương, có chút liên hệ với Trấn Nguyên Tử cầm đầu Địa Tiên nhưng khá mờ nhạt, không ngờ cũng được mời đến.

Đạo khí tức cực lớn hạ xuống trong vòng bốn triệu dặm bên cạnh, tiếp đó liên tiếp mấy đạo độn quang bay đến.

Hạo Thiên nhíu mày:

- Cửu Thủy Trượng Nhân, Thượng Nguyên Tiên Tử, Diệu Hành chân nhân, Trường Sinh đại quân, Huyền Nguyên đạo quân Thái Hư chân nhân.

Mỗi lần nghe đến một cái tên thì trong lòng Nhạc Vũ lại nhảy lên.

Mấy người kia không chỉ vang danh trong Hồng Hoang mà ngay cả tại kiếp trước của hắn cũng là tôn thần kim tiên nổi danh Đạo gia.

Một câu cuối cùng càng khiến Nhạc Vũ nhướng mày.

- Thái Hư chân nhân, là Xích Tùng Tử?

Hạo Thiên thần sắc tái nhợt, nghe được Nhạc Vũ nói như vậy cũng ngưng trọng gật đầu:

- Đúng là người này!

Nhạc Vũ không khỏi cười khổ một tiếng, nguyên nói lần này nhân vật Chuẩn Thánh , Hỗn Độn Kim Tiên mạnh nhất lần này chắc là Đế Thích Thiên, không ngờ lại thêm vào một vị Thái Hư chân nhân!

Gốc tích người này tựa hồ là một cây Tiên Thiên xích tùng, chỉ vì sớm đắc đạo, mở ra linh trí nên mới không xếp vào thập đại Tiên Thiên linh căn, có bối phận cực cao, cùng thế hệ với Hồng Vân, từng tặng Viêm Đế một cây Bách Thảo tiên, thụ pháp trường sinh của hoàng đế, vào thời thượng cổ từng có một trận chiến bất phân thắng bại với Thanh Đế.

Có nhân vật như vậy xuất hiện, cho dù là hắn sớm có bố trí vạn toàn thì lúc này cũng không khỏi ngưng mày, cảm giác đau đầu cực điểm.

Thực lực như Xích Tùng Tử dù không bằng Trấn Nguyên Tử nhưng cũng không kém quá nhiều.

Thực lực cách biệt quá lớn thì dù có tính toán gì ucxng khó có hiệu quả.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, bắt đầu tính toán biến số này, Nhạc Vũ dần khôi phục lại bình tĩnh.

Dù thật sự là Xích Tùng Tử thì như thế nào? Nếu át chủ bài ra hết, hắn vẫn có ba thành cơ hội thắng!

Bích Hà Nguyên Quân lần này lại lần đầu tiên hờ hững mở miệng:

- Vị tiền bối Xích Tùng Tử này xưa nay không tranh quyền thế. Chính là thế gian phúc đức chi tiên thế gian hiếm thấy, không dính nhân quả bất nhiễm sát nghiệt, cũng không quá nhiều giao tình với hai giáo, chắc không phải đến để giúp Dương Hạo.

Nhạc Vũ đang hiếu kỳ thì trên không trung đột nhiên có một vị Thanh y đạo nhân bước ra từ tầng mây liếc ra chung quanh, thần tình lạnh nhạt:

- Chư vị đạo hữu hàng lâm nơi đây sẽ không tránh khỏi giao tranh. Với thần thông của chư vị, một khi ra tay thì cả một phiến thế giới này không còn chỗ nào nguyên vẹn. Thiên địa vô tội, sinh linh vô tội. Song phương các ngươi nhất định phải khư khư cố chấp?

Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Trẫm phụng sư mệnh, đại chưởng quần tiên. Lập pháp quy thiên luật, chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hôm nay quả quyết nhượng bộ không được!

Xa xa bỗng nhiên vang lên một tràng cười lớn, chính là Đế Thích Thiên:

- Ta tuy từ miền man rợ nhưng cũng biết mẫu tử chia lìa là trái nhân luân! Tất dốc sức đánh một trận để giúp tiểu hữu Dương Hạo!

Thái Hư chân nhân khẽ chau mày, cũng thôi không khuyên nhủ, lạnh lẽo nói:

- Hồng Hoang vỡ nát khiến bản nguyên trọng thương, đến nay chưa lành. Lại nếu có biến cố gì thì đời này khó tồn. Bọn ngươi coi chừng, từng người tự giải quyết cho tốt!

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thân ảnh bỗng dưng tản ra, hóa thành một mảnh thanh quang tràn ngập thiên địa, bao phủ phạm vi thiên không một tỷ dặm, triệt để ngăn cách với ngoại giới.

Hạo Thiên thấy thế cũng nắm chặt song quyền, mắt hiện vẻ kinh hãi.

- Hay cho vạn cổ trường thành! Người ở phía tây Nam Chiêm Bộ Châu, ngoại trừ Trấn Nguyên Đại Tiên cũng chỉ có Xích Tùng Tử.

Nhạc Vũ nhắm hờ mắt, nhìn lên thiên không. Vạn cổ trường thành của Xích Tùng Tử có quan hệ với Thanh Đế Trường Sinh Quyết, đều là thần thông mộc hệ nổi danh, nhìn qua cũng biết vị Thái Hư chân nhân này chuẩn bị dùng sức một mình chuẩn bị bảo hộ thiên địa.

Trong trận chiến này, dù là Hạo Thiên, Lý Trường Canh hay Đế Thích Thiên đều chưa có được thần uy của Cộng Công Chúc Dung, nhưng chỉ cần pháp thân tam thi cũng đã không thể khinh thường, dốc sức một trận quả thực đủ để khiến thiên địa hủy diệt.

Muốn bảo vệ chung quanh phạm vi một tỷ dặm chung quanh Đào sơn, xác thực cần pháp lực cái thế!

- Không hổ là phúc đức Kim Tiên!

Bích Hà Nguyên Quân cũng tán thưởng, trên mặt cuối cùng lộ ra chút cảm xúc.

Sau một khắc, từ ngoài mấy tỉ dặm bỗng dưng truyền ra một tiếng kêu nhỏ như rồng ngâm, lại như hổ gầm, dương cương bá liệt.

Theo sóng âm này truyền tới, một điểm kim quang bốc lên tới 300 vạn trượng, sau đó lao xuống.

Hạo Thiên nhướng mày, tay nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, thần sắc phức tạp.

- Là cháu ngoại của ta!

Nhạc Vũ cũng vươn người đứng lên, khẽ phất tay đã khiến Thủy Vân Kiếm lơ lửng ở bên cạnh, trong lòng biết cuộc chiến Đào sơn đã chính thức khai mạc.