Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1243: Kính chiếu Đại Thiên!





Kích quang đột nhiên xuất hiện, tuyệt không cho người nửa điểm phản ứng, chỉ có thế thấy quang ảnh khẽ lóe lên trên đỉnh Nhân sơn rồi toàn bộ đỉnh núi đều bị san bằng!

Bảy trăm vạn binh tướng trấn thủ bên trên đều bị một kích quét ngang, triệt để biến mất vô tung! Toàn bộ mọi vật đều hóa thành linh tử, tiêu tán giữa thiên địa.

Một kích kinh thế này tựa như tín hiệu, Đế Thích Thiên cười lớn một trận rồi cũng không tìm Hạo Thiên tái đấu, lôi quang chợt lóe, thân hình hóa thành vô số ngân lôi, đem hư không gấp lại, xuyên qua ngàn vạn dặm, lúc xuất hiện trở lại đã sau lưng Đương Đồ Thái Hoàng.

Ngay vào lúc cả hai đang tràn ngập khó hiểu, tràn đầy hoảng sợ thì trong tay Đế Thích Thiên đột nhiên ngưng tụ ra hai thanh kiếm lôi ngang trời chém ra!

Thân hình Thái Hoàng cơ hồ lập tức bị một kiếm chém ngang, không hề có nửa điểm kháng cự, hóa thành vô số cát bụi giữa không trung, hai hóa thân của Đương Đồ Chân Quân cũng chỉ vừa mới kháng cự liền bị lôi kiếm nhảy vào trong thân thể, nổ tung thành vô số mảnh vỡ.

Chỉ trong nháy mắt, hai vị Hỗn Độn Kim Tiên đã không còn chút tăm tích!

Thiên không phía nam cũng dấy lên một sóng kiếm hoa ngập trời, vọt lên như thác nước nhắm hướng Đào sơn. Trong kiếm quang rực rỡ là thân ảnh một lão giả râu tóc bạc trắng, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, vừa ngoan lệ kiên quyết vừa hàm chứa vài phần thương cảm bất đắc dĩ.

Kiếm quang đầy trời hoàn toàn bao phủ sơn thể Đào sơn bảy mươi vạn trượng.

Trên thiên không phía đông, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng bỗng dưng thoát ra khỏi cuộc chiến, tay phải nâng Chư Thiên Tinh Thần Đồ Án Tử Sắc Dục Bàn chiếu về Đào sơn, dẫn động vô số tinh lực nhằm vào Nhạc Vũ, thêm vào ngàn vạn đạo ngân châm ẩn trong tinh lực, thanh thế không kém kiếm quang đầy trời!

Trong Côn Luân cửu liên đại trận, Dương Hạo đã lại lần nữa lao ra! Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong một sát na biến ảo ngàn vạn, đến cuối cùng xông lên đỉnh núi càng ngưng thành một nhận ảnh huyễn biến bất tuyệt, đánh tan toàn bộ pháp tắc thời không , hóa thành một điểm ngân quang kích thẳng vào bụng Nhạc Vũ!

Thậm chí ngoài cảm giác của mọi người, trong phong ấn trùng điệp tại lòng Đào sơn cũng tụ tập một tia dị lực, Vân Hoa đang ngủ say đột nhiên mở bừng hai mắt.

Giờ khắc này, toàn bộ nhân loại tu sĩ lẫn yêu tu, kể cả những đại năng trong vòng tỷ dặm quanh Đào sơn đều biểu lộ khác nhau, không ngoại lệ lộ ra một tia ngạc nhiên.

Không thể tưởng được bảy trăm vạn tinh nhuệ của đế đình tích lũy qua trăm năm lại bị dễ dàng tiêu diệt như thế!

Càng không thể ngờ nhân vật tiếp cận bất tử, đồng thọ thiên đại như Thái Hoàng Đương Đồ lại bị ám toán đột ngột thân vẫn!

Người đứng trên đỉnh Đào sơn vừa mới vô cùng phong quang, dùng Kim Tiên hồn ấn lại có lực chống lại tam giáo Thiên Đình, trong nháy mắt đã gãy đi hơn nửa cánh chim, thậm chí bản thân cũng chắc chắn rơi vào tử cục!

Ẩn trên tầng mây, Từ Hàng Văn Thù đều sáng mắt, lộ ra vài phần chờ mong.

Trên mặt Ngọc Đỉnh Lý Trường Canh thì đa phần đều là tiếc nuối.

Khóe miệng Hạo Thiên đã hơi nhếch lên, ánh mắt Cửu Thiên Huyền Nữ trên không trung càng vô cùng khoái ý, cảm giác tất cả uất ức trước kia với Uyên Minh lúc này đều không còn.

Bên ngoài chín tầng mây cũng vẳng ra tiếng than nhẹ, hàm chứa vài phần ngoài dự liệu, lại có phần cảm khái quả nhiên là thế, lại có chút tiếc nuối thất vọng, sau đó một sóng chân lực Mộc hệ vô cùng tinh thuần từ chín tầng mây trên Đào sơn điên cuồng tụ tập, còn chưa kịp bộc phát thì lại nghe một tiếng hô kinh dị.

Chỉ thấy trên đỉnh Đào sơn, Nhạc Vũ, từ đầu đến cuối vẫn đều lạnh lùng như huyền băng vạn cổ, cho dù là lúc binh tướng bị bình định, là lúc Đương Đồ Thái Hoàng bị Đế Thích Thiên đương trường trảm sát cũng không chút động dung.

Bản thân rõ ràng ở trong tuyệt cảnh nhưng trong mắt lại bắn ra vẻ mỉa mai nồng đậm.

Chỉ thấy hắn đột nhiên dẫm mạnh dưới chân, toàn bộ thiên không lập tức dao động, toàn bộ phạm vi đại trận 3000 vạn dặm bên dưới chợt triển xuất ra vô số tia linh lực.

Trong vòng sáu ngàn vạn dặm lại có vô số đạo linh quang xông lên trời, hình thành một tòa đại trận còn lớn hơn đại trận dưới Đào sơn mấy lần, cũng phỏng theo bộ dạng của Côn Luân cửu liên tỏa tâm trận, liên thông nhất thể với phù trận trong ngoài khiến cả phiến thiên địa vặn vẹo, không chỉ trong tầm mắt mà cả thần hồn. Mấy trăm viên Hồng Mông trận thạch đều dẫn động thôi thăng đại trận đến cực hạn.

Trong vòng triệu vạn dặm, vô số mây mù tràn ngập, trùng trùng điệp điệp huyễn ảnh đột ngột được tạo ra, ngay cả thân ảnh cao lớn trên đỉnh Đào sơn cơ hồ bị quang ảnh bao trùm cũng trở nên phiêu hốt bất định, khó phân biệt hư thật.

Tinh lực hàm chứa vô số châm ảnh vừa mới đến nửa đường đều lệch hướng đánh sang bên cạnh Đào sơn chừng nghìn vạn dặm, kiếm quang đầy trời cũng chém nát một huyễn ảnh Đào sơn!

Trong ba người, cũng chỉ có Dương Hạo, thành công lên đến đỉnh Đào sơn, bất quá khi khi Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao vừa mới đâm đến trước người Nhạc Vũ thì hắn chỉ thấy vẻ mặt thiếu niên hoàng bào lộ ra vẻ trào phúng.

Tiểu phiến thiên địa đột nhiên vỡ ra thành vô số dư phiến tản ra, sau một lát lại lần nữa tụ lại tổ hợp, Uyên Minh không hề bị tổn thương đứng ở phía sau hắn, một thương toàn lực lại đâm vào không trung, ảo trận trước mặt đã ngưng tụ thành một vân thú cực lớn.

Nhạc Vũ thậm chí lười biến ra hình thủy thú thượng cổ, trực tiếp viên tròn một đoàn vân vụ mở ra miệng khổng lồ nuốt hắn vào bên trong.

Trong lòng núi, chỉ thấy thiết lên đột nhiên xiết chặt Tiên cung, 108 cọc đinh đâm vào chính giữa, linh lực thiên địa mênh mông tụ tới, thượng âm hạ dương như cối xay xoắn lấy hết thảy.

Vô số thủy khí ngưng tụ trong lòng núi, biến thành hằng hà Huyền Băng kiếm ảnh, cũng đồng dạng theo sát phía sau, từng thanh đâm vào Tiên cung!

Thủy Vân Kiếm trong tay Nhạc Vũ cũng thẳng thấu vào nội cung.

Sau một khắc, liền nghe bên trong vang lên tiếng kêu thét thảm thiết. Vân Hoa công chúa vừa mới thức tỉnh trợn mắt hiện vẻ đau đớn, ngàn vạn lưỡi đao sắc bén xuyên thấu thân hình nàng thành trăm ngàn lỗ thủng! Huyết nhục bay tứ tung, thảm thiết khốc liệt cực điểm, thêm vào một đạo quang ảnh hắc sắc quấn quanh người Vân Hoa công chúa, hiện ra bộ dạng, kêu gào không ngớt!

Một phen biến hóa chỉ diễn ra vẻn vẹn trong nháy mắt.

Lý Trường Canh kinh hãi thu kiếm, thần sắc Cửu Thiên Huyền Nữ cũng trầm ngưng vô cùng, đem ngàn vạn ngân châm toàn bộ triệu hồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhạc Vũ vẫn như trước chắp tay đứng trên đỉnh núi, thậm chí chưa từng động tới nửa bước đã khiến một kích dốc sức liên thủ của mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên hời hợt tiêu mất, không hề tổn thương mảy may.

Hạo Thiên thấy thế khẽ kinh hãi, thần sắc tái nhợt nhìn trên đỉnh Nhân sơn đã nát bấy vì một kích của hắn.

Trong một sát na, sắc mặt Đế Thích Thiên cũng biến thành cực kỳ cổ quái, trên mặt tức giận lẫn kinh hãi giao tạp, nhìn lại Nhạc Vũ một vòng.

Trên mặt mọi người hết thảy không ngoại lệ lô vẻ không dám tin.

Bên ngoài triệu vạn dặm, Văn Thù nắm chặt song quyền, móng tay bấm vào da thịt bật máu nhưng không phát giác, vẫn nhìn sững vào huyễn mục thiên kính.

- Không đúng! Trên núi chính là một tòa không doanh. Bên trong đã sớm không có một bóng người! Bảy trăm vạn binh tướng rõ ràng tất cả đều là ảo thuật ngưng tụ!

- Không chỉ như vậy!

Sắc mặt Từ Hàng đồng dạng tái nhợt như tờ giấy, nhìn về thiên không phía xa, bất đắc dĩ than nhẹ:

- Cũng không có ngôi sao vẫn lạc, đoán chừng Thái Hoàng chân nhân cùng Đương Đồ Chân Quân cũng đồng dạng chưa từng thân vẫn! Thủ đoạn kẻ này quả thật rất cao minh!

Phảng phất đối chiếu lời hắn nói, chỉ thấy trong huyễn kính, tại một chỗ gần Đào sơn có hai nhân ảnh một vàng một xanh lần lượt hiện ra, chính là Đương Đồ Thái Hoàng, toàn thân cũng không tổn hại mảy may, vẫn còn sợ hãi nhìn Đế Thích Thiên vẻ kiêng kị lẫn tức giận, tuy vừa rồi thoát hiểm nhưng chỉ cách nguy cơ thân vẫn trong gang tấc.

Tất cả tu sĩ trong phiến thế giới này đều hít vào một hơi khí lạnh.

-- Đây là huyễn pháp kinh thiên gì có thể giấu diếm được tồn tại tuyệt đỉnh như Hạo Thiên cùng Đế Thích Thiên? Thậm chí ngay cả Thái Hư chân nhân Xích Tùng Tử, cũng chưa từng phát giác?

Đại trận tuy là linh dị nhưng dù là chính thức Côn Luân tỏa tâm đại trận thời thượng cổ cũng tuyệt đối không thể có năng lực như vậy.

Mọi ánh mắt lúc này đều tập trung vào thân ảnh khôi vĩ trên đỉnh Đào sơn, sau một khắc liền thấy một cổ kính thanh đồng đằng không bay lên đến chín trăm vạn trượng, tựa như trên bầu trời lại thêm một vầng Minh Nguyệt, vô số quang hoa thanh u chiếu rọi Đại Thiên!

- Vật kia đúng là Côn Luân Kính!

Vô số tiên tu yêu tộc liên tiếp kinh hô, lộ ra vẻ lo sợ bất an.