Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1293: Lai lịch Khổng Kỳ!





Thẳng đến khi thấy Khổng Kỳ có chút không cam lòng gật gật đầu, Nhạc Vũ mới nhìn qua hai luồng Hỗn Độn Khí bên trong hai tòa linh trận.

Tuy Tử Vân chân nhân nói như vậy, nhưng rốt cục cần phân phối như thế nào vẫn phải xem ý chung của mọi người.

Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ đưa tay khẽ vẫy, đem một phần tư Hỗn Độn Khí chiêu tới trước người.

Vừa rồi tuy chiến đấu dữ dội, nhưng Hỗn Độn Khí nơi này vô luận là Hình Thiên hay mấy người Nhạc Vũ đều thật cẩn thận không va chạm vào, cũng tận lực không để nơi này bị dư kình đánh trúng, xem như vẫn được bảo tồn hoàn hảo.

Đoàn Hỗn Độn Khí trong tay Nhạc Vũ hiện tại đã đủ luyện chế ra một thanh tiên thiên chí thánh linh bảo đỉnh cấp nhất!

Lại tiếp tục quét mắt nhìn lướt qua, chỉ thoáng trầm ngâm Nhạc Vũ không chút do dự thu nguyên thần tinh hạch vào trong tay, sau đó lui sang một bên:

- Cộng thêm thần tinh của Hình Thiên, ta lấy ba vật này là đủ…

Hỗn Độn Khí mặc dù ai ai cũng thèm muốn, nhưng Nhạc Vũ hiểu được đạo lý tham nhiều không nên, huống chi mấy người nơi này đều là trưởng bối của hắn, thậm chí cả Khổng Dật cũng có quan hệ sư huynh đệ.

Mấy người còn lại thấy thế không khỏi cười liếc mắt nhìn nhau, tiếp theo vẫn là Tử Vân mở lời:

- Khổng Dật đạo hữu cùng Khổng Kỳ đạo hữu chính là một phương, cùng tìm được thần quốc bên trong Hỗn Độn Hải, sau đó kềm chế Hình Thiên, có thể nói ra sức thứ hai. Còn có Ngọc Lăng Tiêu đạo hữu, vừa rồi nhờ một kiếm chiến thắng, cũng ra sức không nhỏ. Hai vị có thể đồng thời cùng lấy vật…

Ngọc Lăng Tiêu cũng không vô nghĩa, trực tiếp lấy ra một đoàn Hỗn Độn Khí, cũng khoảng một phần tư.

Trong đó hắn trích ra một phần đưa vào trong Thái Ất Huyền Quang Linh Lung Tháp, khiến khí tức bảo vật lập tức kéo lên tới tiên thiên chí thánh! Từng chuỗi linh quang phù văn quấn quanh bên ngoài, đem cả tòa tháp quay chung quanh linh quang kén.

Tiếp đó hắn nhìn về hướng Nhạc Vũ, ánh mắt như mong chờ. Nhạc Vũ vừa nhìn qua liền hiểu được ý tứ, vội cúi người hành lễ nói:

- Qua thêm thời gian, đệ tử nhất định giúp tổ sư luyện chế một thanh tiên thiên kiếm khí!

Hắn biết được kiếm khí chưa chắc cần phẩm cấp thật cao, mà Ngọc Lăng Tiêu đang cần chính là căn cơ phù trận hoàn mỹ không tỳ vết bên trong kiếm khí. Chỉ có như thế mới có thể đem phẩm cấp của tiên thiên kiếm khí đẩy lên cao nhất.

Mà bên trong hồng hoang hiện tại chỉ có ít ỏi vài người có thể làm được, mà Nhạc Vũ chính là một trong số đó.

Dù sao số Hỗn Độn Khí còn lại trong tay Ngọc Lăng Tiêu cũng đủ bồi dưỡng ra một món linh bảo chí thánh trung đẳng.

Vô luận là phân ra sử dụng hay bỏ vào linh bảo cấp thấp không đủ căn cơ, đều thật sự vô cùng lãng phí.

Sau Ngọc Lăng Tiêu đến lượt Khổng Dật cùng Khổng Kỳ, hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều sắc bén như lưỡi đao không ngừng va chạm triền đấu trên không trung, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy được điện mang chớp lóe.

Thần niệm mạnh mẽ của hai người giao phong không biết bao nhiêu lần, khiến cương kình bạo ngược cùng linh lực phong bạo không ngừng nổ tung oa.

Cuối cùng Khổng Kỳ cười lạnh một tiếng, lấy đi một phần ba đoàn Hỗn Độn Khí còn lại, trực tiếp đưa vào bên trong Ngũ Sắc Quang Linh trong tay.

Vật này vốn đã đạt tới tiên thiên chí thánh nhất cấp, giờ phút này có được Hỗn Độn Khí gia nhập lại thẳng xông tới đỉnh cấp, cùng Ngũ Sắc Quang Linh trong tay Khổng Dật không hơn không kém nhau.

Sau đó nàng cố ý hướng Nhạc Vũ lung lay như khoe khoang.

Sắc mặt Khổng Dật lại tái nhợt, vẻ mặt suy sút nhìn thoáng qua chung quanh, sau đó lấy hắc sắc phi toa cầm vào trong tay thưởng thức, nói:

- Ta còn chút Hỗn Độn Khí cất chứa, tạm thời không cần vật này. Nhưng linh bảo này có chút bất phàm, vật này e rằng hai vị cũng thật khó phân phối, cho ta chiếm chút tiện nghi được chứ? Xem như Khổng Dật ta thiếu hai vị một lần nhân tình…

Thấy Phục Hy cùng Tử Vân mỉm cười lắc đầu không nói lời nào, Khổng Dật liền cười vui vẻ, thu hồi phi toa thối lui sang một bên.

Nơi đó chỉ còn lại hai người Phục Hy cùng Tử Vân, ánh mắt Tử Vân chớp lên quang mang, tiếp theo cười khổ một tiếng:

- Nói ra thật xấu hổ, lần này ta và ngươi xem như ra sức ít nhất. Dù bệ hạ chưa ra tay nhưng lại có công lao che giấu thiên cơ, suy tính pháp tắc. Mà Tử Vân này xem như cũng có chút công lao, Hỗn Độn Khí còn lại ta cùng bệ hạ chia mỗi người một nửa. Không biết bệ hạ nghĩ như thế nào?

Phục Hy nghe vậy cũng cười nói:

- Đang có ý đó!

Nói vừa xong liền trực tiếp đem một đoàn Hỗn Độn Khí thu vào trong tay áo, sau đó mỉm cười nhìn Nhạc Vũ:

- Năm xưa khi ta dốc sức cho Đế Tuấn cũng có vài món linh bảo tiện tay, nhưng phần lớn đã thất lạc. Về sau chuyển thế trở thành Nhân Hoàng, phần lớn thời gian lại bị vây bên trong Hỏa Vân Động. Lần này dùng khối hóa thân tới đây, vốn chỉ định đi xem náo nhiệt. Thật không nghĩ tới cho tới phút cuối cùng lại đạt được thu hoạch như thế. Vật này đối với ta mà nói có thể quan hệ tới tính mạng, Phục Hy đa tạ Huyền Thánh bệ hạ thành toàn!

Phục Hy xoay người hành đại lễ, Nhạc Vũ thấy thế lập tức cả kinh, vội vàng né tránh:

- Hi Hoàng sao lại làm như thế? Hỗn Độn Khí vốn là ngài nên được. Việc Hình Thiên thân vẫn còn xin Hi Hoàng lo lắng dùm cho…

- Nhất định sẽ không cho thế nhân hay biết!

Phục Hy cao giọng cười, đứng thẳng người, ánh mắt ý vị thâm trường:

- Nhưng việc Hình Thiên vẫn vong cho dù ta và ngươi cùng hợp lực phỏng chừng cũng chỉ có thể che giấu được năm sáu mươi năm thời gian mà thôi. Huyền Thánh bệ hạ cần nên cẩn thận có người xem biết thiên cơ. Việc nơi đây đã xong, Phục Hy cáo từ!

Hắn trực tiếp xé mở tiểu thiên thế giới, không chút e sợ không gian phong bạo bên trong Hỗn Độn Hải, như ngựa quen đường cũ xuyên không rời đi.

Tử Vân đạo nhân cũng trực tiếp đem đoàn Hỗn Độn Khí rót thẳng vào trong hai mặt viên kính sau lưng mình.

Hai vật này vốn đã là tiên thiên siêu phẩm, khi Hỗn Độn Khí rót vào liền biến thành hai linh kén cực lớn.

Dùng hồn niệm quan sát một lúc, lúc này Tử Vân mới hài lòng gật đầu, quay nhìn Nhạc Vũ chăm chú:

- Ngày sau nếu còn có chuyện tốt như vậy, có thể tiếp tục tìm sư tôn đến nữa! Nhất định sẽ hỗ trợ cho ngươi…

Hắn cũng bước vào hư không, rời khỏi thế giới thần quốc. Chỉ chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mà Ngọc Lăng Tiêu cũng theo sát phía sau nhìn Nhạc Vũ gật đầu, trực tiếp rời đi.

Bên trong thần quốc chỉ còn lại Nhạc Vũ, Chiến Tuyết cùng Khổng Dật và Khổng Kỳ, ngoài ra còn có đại phủ cùng cự thuẫn của Hình Thiên lưu lại mà không ai hỏi tới.

Khổng Dật cũng không hề liếc mắt nhìn hai vật chí thánh linh bảo kia, trong miệng "hích" một tiếng, vẻ mặt không vui nói:

- Hai người này thật âm hiểm! Không phải là người sảng khoái, từ đầu tới cuối vẫn đề phòng ta cùng Khổng Dật, tưởng ta không biết sao?

Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, hắn biết Khổng Kỳ muốn nói tới Tử Vân cùng Phục Hy. Lúc động thủ chắc chắn đều tự lưu lại lực lượng đề phòng hai đầu Khổng Tước kia, thẳng đến cuối cùng mới chịu toàn lực ứng phó.

Đối với hai đầu Khổng Tước hậu nhân của Phượng Hoàng, Tử Vân cùng Phục Hy cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng. Mà Khổng Dật cùng Khổng Kỳ cũng là như thế, tuy nhận thức Nhạc Vũ là sư huynh, nhưng đối với Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu lại không thèm quan tâm tới.

Nếu không như thế, cuộc chiến với Hình Thiên, trước khi Ngọc Lăng Tiêu thi triển Thiên Ý kiếm cũng sẽ không bị Kiền Thích Chi Vũ bức tới hoàn cảnh hung hiểm.

- Được rồi, chuyện gì cũng có nguyên nhân, không tính toán với bọn họ…

Khổng Kỳ hừ lạnh một tiếng, tiếp đó lại đem Ngũ Sắc Quang Linh hướng Nhạc Vũ phe phẩy, môi mấp máy, thần tình vô cùng đắc ý.

Nhưng khi ánh mắt nàng chạm tới Ngũ Linh Hàm Quang Phiến trong tay Khổng Dật thì chợt ngây ra, muốn nói lại thôi, gương mặt hiện lên vài phần do dự.

Nhạc Vũ cũng không đợi nàng mở miệng nói chuyện, trực tiếp lắc đầu:

- Muốn ta giúp ngươi luyện chế một phen cũng không phải không được. Nhưng cần có trao đổi, hoặc gọi ta một tiếng sư huynh, hai người các ngươi làm cho ta một chuyện! Hoặc là giống như Khổng Dật, đưa cho ta chín vạn chín ngàn vũ mao Khổng Tước…

- Chín vạn chín ngàn?

Khổng Kỳ nhíu mày, đưa mắt nhìn Khổng Dật, chỉ thấy tuy vẻ mặt Khổng Dật bình tĩnh tự nhiên nhưng trên mặt chợt hiện lên chút ửng hồng.

Theo bản năng nàng định thốt lời châm biếm, nhưng khi đưa mắt nhìn tới Ngũ Linh Hàm Quang Phiến thì gương mặt hiện lên vài phần đố kỵ, cơ hồ không áp chế nổi.

Sắc mặt nàng không ngừng do dự, bỗng dưng giậm chân hóa thành ngũ sắc độn quang bay nhanh rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ánh mắt Nhạc Vũ quái dị nhìn Khổng Dật:

- Ta nghe nói tam thi nguyên thần đều là từ một thân thể tách ra. Thật không biết Khổng Kỳ là thiện niệm hay ác niệm của sư đệ?

Sắc mặt Khổng Dật chợt thay đổi, lúc trắng lúc xanh, hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài, trong lòng sầu não nói:

- Kỳ thật Khổng Kỳ cũng không tính là tam thi nguyên thần của ta. Khổng Dật này là người thế nào, há lại chịu đi trảm tam thi nguyên thần đây?

Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, chiến lực của Khổng Dật cũng đã vượt qua tiên tu cùng cấp không nhỏ, chắc chắn những tu sĩ trảm tam thi không thể so sánh.

Nhưng nội tâm hắn thật sự tò mò. Chỉ thấy Khổng Dật thoáng do dự một lúc, lại khó khăn nói:

- Ngươi cũng biết ở thời thượng cổ, ta cũng từng giống như mẫu thân, lầm nhiễm Âm Dương Giao Hợp Khí. Đây chính là kiếp số lớn trong đời ta, toàn bộ sinh linh hỗn độn đều không tránh khỏi. Cần phải cùng một hỗn độn sinh linh khác giao hợp để lưu lại huyết duệ bản thân bên trong hồng hoang…

Nhạc Vũ vẫn gật đầu không nói, việc này có ghi chép lại bên trong đạo điển, nếu không như vậy huyết mạch Khổng Tước làm sao truyền xuống?

Nếu là vậy tự nhiên cũng sẽ không có được Sơ Tam, hắn cũng không có cơ hội từ Sơ Tam học được Ngũ Sắc Thần Quang.

Nhìn Khổng Dật chằm chằm, chờ đợi hắn tiếp tục giải thích, giữa Khổng Kỳ cùng Âm Dương Giao Hợp Khí lại có liên quan thế nào?

Ngay sau đó chỉ thấy Khổng Dật chần chờ một thoáng, muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới than nhẹ một tiếng, vẻ mặt càng thêm suy sụp:

- Khi đó ta bị nhiễm Âm Dương Giao Hợp Khí, lúc đó còn chưa được giải. Sau đó ta đi tới phương Tây, lại lầm uống thêm nước sông Mẫu Tử!

- Tử Mẫu Hà? Tựa hồ có nghe nói qua…

Vẻ mặt Nhạc Vũ ngẩn ra, tiếp theo trong đầu rốt cục tìm được trí nhớ về con sông này, vẻ mặt hắn không khỏi càng thêm quái dị, đôi môi không nhịn được nhếch lên, lại nhìn chằm chằm vào bụng Khổng Dật.

Ban đầu Chiến Tuyết cũng có chút khó hiểu, cuối cùng nàng đưa tay che miệng, thần tình đầy vẻ không sao tưởng tượng nổi, ý cười trong mắt càng không thể đè nén.

Khổng Dật bị hai người nhìn trừng trừng, nhiều ít cũng có chút thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng nói:

- Không cần nhìn, Khổng Dật ta sao có thể sinh con đây? Cuối cùng như ngươi chứng kiến, ta chỉ có thể bế quan, hao phí mấy vạn năm thời gian đem phương pháp tam thi nguyên thần chuyển đổi một phen. Khi thai nhi hình thành, lúc ấy dùng pháp môn tương tự trảm tam thi đem chém ra. Cho nên Khổng Kỳ có thể xem như tiểu muội của ta, cũng có thể xem như là nữ nhi. Đương nhiên hai người cũng như một khối…