Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1350: Sự hậu dư ba!





- Buồn cười buồn cười! Tam giáo chúng ta khổ tâm chuẩn bị kỹ càng, mưu đồ một phen, cuối cùng không ngờ gặp loại cục diện này…

Đi về hướng Thông Minh Cung, Từ Hàng đạo nhân vẫn dùng hồn niệm quan chiếu phương hướng Nhạc Vũ rời đi.

Trong mắt lộ ra ý tự giễu lẫn tràn đầy vẻ ảm đạm bất đắc dĩ.

- Không hổ là An Thiên Huyền Thánh đại đế làm tam giáo thất bại, nhị đế cúi đầu, Thánh Nhân lui bước, thật không hổ là Huyết Lục thiên quân, lấy sức một mình trấn áp phương bắc Yêu tộc!

Trong lời nói tràn đầy ngữ khí tiêu điều.

Xích Tinh Tử bên cạnh cũng cười khổ một tiếng:

- Mặc dù ta chưa bao giờ giao thủ cùng vị bệ hạ này, nhưng chỉ vào hôm nay đã hiểu được sự lợi hại của hắn. Mấy người chúng ta chịu nhục là việc nhỏ, nhưng chỉ là sư tôn phải lui bước…

Bỗng dưng thở dài, Xích Tinh Tử đột nhiên im bặt, ngược lại chuyển giọng:

- Lần này lại là cạm bẫy bày ra từ hai năm trước, dẫn dắt chúng ta vào tròng. Từ đầu tới cuối mục đích đặt ở ta và sư tôn ngươi. Buồn cười ta cùng Quảng Thành không ngờ còn nghĩ hắn chỉ biết đắc ý vênh váo, nóng nảy ngang ngược không kiêng nể gì. Sớm biết như thế lúc trước hẳn nên nghe theo lời sư đệ, cân nhắc kỹ lưỡng một phần!

- Sư huynh! Từ Hàng chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà thôi, cũng nhìn không thấu mục đích hắn ở chỗ nào. Nếu không thể biết được hôm nay Hậu Thổ thành thánh, dù cân nhắc bao lâu cũng chỉ là vô dụng!

Từ Hàng đạo nhân nghe vậy cũng cảm thấy chán ngán thất vọng, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy khí tức của mấy người Nhạc Vũ đã rời xa, hắn triệu hồi hồn niệm nói:

- Tóm lại lần này thanh danh tam giáo đại suy đã là việc nhất định. Trong hồng hoang xảy ra tình thế hỗn loạn chưa từng gặp được suốt mấy chục vạn năm nay. Thay vì chỉ biết hối hận việc vừa rồi, chẳng thà ngẫm lại ngày sau nên làm sao ứng đối mới tốt. Thật sự không thể không đề phòng Nhạc Vũ!

- Sau ngày hôm nay trên thế gian còn có người nào dám coi khinh hắn? Thế gian này có thể trở thành đối thủ của sư tôn chúng ta, bất quá chỉ ít ỏi mấy người, hiện giờ còn có thêm một vị!

Từ Hàng nghe vậy đành im lặng, biết được việc xảy ra trong thọ yến hôm nay sẽ truyền khắp hồng hoang.

Cũng có ý nghĩa trên thế gian hiện tại ngoại trừ tam giáo còn có thêm một thế lực có thể lăng áp tam giáo quật khởi bên trong thiên giới!

Trấn Nguyên Tử, Tây Vương Mẫu, Lục Áp, Mạnh Chương, Khổng Dật, Phục Hy, Huyền Vũ…không có người nào không phải là Thái Thượng Kim Tiên đỉnh cấp trên thế gian này! Chỉ nói về bảy người này đã đủ lăng áp nhất giáo!

Mà trung tín dưới trướng Nhạc Vũ lại có Câu Trần Thượng Quan tinh quân Chiến Tuyết, còn có Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu nắm giữ Thiên Ý kiếm quyết, Tử Vân chỉ còn nửa bước là đăng nhập vô thượng thần thông cảnh giới, lại thêm Nhai Tí có thể tổn thương hết thảy, người nào mà không thiên tư tung hoành, tiềm lực vô hạn.

Ngoài ra còn có thêm Hậu Thổ Nữ Oa, dưới trướng còn có hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên chi viện, thậm chí lại thêm Lý Trường Canh cùng Cửu Thiên Huyền Nữ vừa thần phục dưới đài.

Cẩn thận tính ra, thiên hạ tán tu đã có ba thành tinh hoa nhập vào môn hạ, trong bất tri bất giác thế lực này đã khổng lồ tới mức vượt qua cả tiên giới đệ nhất đại phái Tiệt giáo thật quá nhiều.

Nếu không có Thánh Nhân ủng hộ, có lẽ không ai để ý tới, nhưng hôm nay Hậu Thổ đã dùng nguyên lực chứng đạo. Lại thêm Nhạc Vũ có được Khai Thiên thần thông, trước mắt mặc dù chỉ mới đạt tới Thái Sơ Kim Tiê, nhưng cũng đã có tiềm vọng chứng thánh!

Thế gian này còn có người nào dám coi khinh vị Huyết Lục thiên quân kia? Trừ Thánh Nhân, lại có ai có tư cách coi khinh hắn?

- Trước kia sư đệ năm lần bảy lượt thua trong tay hắn. Ta còn nói rốt cục là người nào có thể làm cho ngươi năm lần bảy lượt bị nhục đây? Hay là do ngươi quá khinh thường người? Hôm nay mới hiểu được, nguyên lai đối thủ của sư đệ lại là bực kiêu hùng kia! Ngày người này quân lâm hồng hoang, cũng đã không xa!

Lại thở dài một tiếng, ngay sau đó Xích Tinh Tử nhìn về phương hướng Thông Minh Cung, chỉ thấy Quảng Thành Tử đã tìm đến. Ngọc Đỉnh được chi viện, đã miễn cưỡng có thể đối kháng với Tam Tiêu, nhưng vẫn còn ở trong hoàn cảnh hạ phong, hung hiểm không ngừng.

Xích Tinh Tử cũng không nóng nảy, ngưng mày nói:

- Ngươi đoán việc của Dương Hạo là bút tích của người nào?

Ánh mắt Từ Hàng đạo nhân thoáng lóe ra, sau một lát lắc đầu:

- Ta cũng không biết! Vị Huyết Lục thiên quân kia hiềm nghi lớn nhất. Thái Thanh sư bá, Nữ Oa thánh nhân, La Hầu, thậm chí Hậu Thổ, Phục Hy cũng không thoát khỏi quan hệ. Còn có phương Tây nhị thánh chỉ sợ cũng đã chuẩn bị từ lâu. Lần này những người kia đều đáng bị nghi ngờ. Nhưng sau việc này hơn phân nửa họ sẽ thuận tiện gây sóng gió một phen. Nói không chừng hiện tại người kia cũng đã biết tình hình, còn đang vui vẻ quan sát cuộc vui này đi!

Cười lạnh một tiếng, tràn đầy vẻ lãnh liệt. Xích Tinh Tử thoáng hiện lên tia sầu não:

- Đáng tiếc hết thảy hiện tại đều đã bất đồng!

Từ Hàng trầm mặc, Hậu Thổ đăng thánh, đại thế hồng hoang chắc chắn đã khác hẳn.

Thế gian không còn là lục thánh độc đại, Tam Thanh vi tôn. Ngoài tam giáo còn có thêm phương bắc đế đình chấp chưởng thiên hạ.

Mười mấy vạn năm qua hết thảy mâu thuẫn, hết thảy nhân quả đều bị áp chế, giờ phút này đã như ngọn núi lửa, tùy thời tùy khắc sẽ bùng nổ tràn lên.

Hậu Thổ thành thánh cùng tiềm năng thành thánh dĩ nhiên là hai ý nghĩa khác xa nhau.

Hắn chỉ cảm thấy tiền đồ một mảnh mờ mịt, hung nguy khó lường.

- Quả nhiên là Thần Đạo rầm rộ, sát kiếp liên hoàn, thế không thể trở hay sao?

Xích Tinh Tử lẩm bẩm tự hỏi, tiếp theo lại sang sảng cười:

- Thôi, nhân quả trong việc này tạm thời buông tha, đợi chúng ta về báo cáo sư tôn cũng sẽ biết nguyên do.

Nói xong liền không chút do dự hướng Thông Minh Cung bước vào.

Từ Hàng cũng sực tỉnh, nhưng trong lòng đã không ôm hi vọng. Thiên cơ lẫn lộn, việc Dương Hạo đã biến thành biến số. Mặc dù sát kiếp sút giảm nhưng chỉ sợ thế gian này cũng không còn người nào có thể rõ ràng.

Hắn bỗng dưng nhới tới lời nói của chính sư tôn Nguyên Thủy từng nói qua.

Sẵn sàng góp sức Nhạc Vũ, phân mỏng khí vận của hắn hay sao?

Hai năm trước việc này đã bỏ qua không nhắc tới, nhưng hôm nay chỉ sợ cần phải thương nghị lại.



Bên trên cửu tiêu vân không cũng có ba người đang dùng thần niệm quan sát phương hướng Nhạc Vũ rời đi.

Người cầm đầu chính là Phục Hy, mà hai vị còn lại là Thần Nông cùng Hiên Viên, giờ phút này đều đứng chắp tay sau lưng, huyền phù hư không, đều sừng sững như núi, thế như bàn long.

Nhìn nghiêng về hướng bắc, trong mắt họ đều lóe ra sáng bóng.

- Không ngờ hôm nay dự tiệc lại có thể chứng kiến hai vở kịch hay. Nói đến khi đó ta thật sự lo lắng cho vị Tử Vi đại đế kia không ít, kết quả hiện tại thật khiến người giật mình.

Hiên Viên thổn thức một tiếng, trên mặt ẩn thấu ý cười:

- Nói đến lần này gặp mặt không ngờ lại còn chưa có cơ hội tạ ơn chuyện của Thác Bạt Huyên. Nữ nhi kia của ta cùng Ứng Long, ngày sau chỉ sợ phải nhờ hắn quan tâm chăm sóc!

- Là hoàng đệ bố trí thỏa đáng, đã sớm bày ra ân huệ kết xuống nhân quả. Nhạc Vũ cũng là người trọng tình trọng nghĩa, làm việc thủy chung như nhất. Cùng hắn là bằng hữu thật tốt hơn với Tam Thanh cùng nhị thánh rất nhiều!

Phục Hy cười khẽ một tiếng, dần dần ánh mắt lại biến thành hốt hoảng:

- Bất tri bất giác vị bệ hạ kia cũng đã lông cánh đầy đủ, cười ngạo hồng hoang đâu. Trước kia khi ta trợ giúp hắn cũng chưa nghĩ được hôm nay. Chỉ cảm thấy được hài tử này sẽ không dễ dàng đưa chính mình dấn thân vào hiểm địa. Cũng không ngờ cuối cùng lại có kết quả này. Hậu Thổ chứng thánh, không ngờ còn là nguyên lực chứng đạo, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, cũng khiến người khác cực kỳ hâm mộ.

Vừa dứt lời ánh mắt của ba người đều không tự chủ được chuyển nhìn phương hướng Tức sơn.

Hậu Thổ chứng thánh vốn nên oanh truyền thanh thế hồng hoang, nhưng lại bởi vì Nhạc Vũ mà dùng lực lượng một người áp chế tam giáo quần tiên, bức lui Thánh Nhân, ngược lại không làm cho người khác nhìn chăm chú tới.

Giờ phút này nhắc lại đúng là có chút khó tin.

Mở địa phủ mới bao lâu đây? Thậm chí còn chưa tới trăm năm thời gian.

Dù trước đó Hậu Thổ cũng đã tích lũy đủ nguyên lực, chỉ đợ đập vào Hỗn Nguyên Đại La Vô Cực cảnh giới, nhưng thần cách tầng hai mươi lại dễ dàng ngưng tụ như vậy sao?

Nếu là Thánh Nhân vị dễ dàng chứng đạo, thế gian này vì sao lại có thật nhiều Thái Thượng Kim Tiên bi áp chế ở dưới chín tầng hồn ấn.

Linh bảo dễ đạt được, đại đạo thật khó cầu.

Nếu không có Minh Thư Địa Thư là đỉnh cấp đạo điển, chỉ bằng chính bản thân tìm hiểu đại đạo pháp tắc, chỉ sợ mấy trăm ức năm cũng khó có cơ hội chứng thánh.

Cũng chỉ có Tam Thanh cùng phương Tây nhị thánh gặp may mắn, thiên tư mạnh mẽ tuyệt đối làm Hồng Quân cũng không thể không cho họ chứng thánh, nhưng như Hồng Vân cùng Đế Tuấn Thái Nhất lại phải bị thân vẫn.

Hậu Thổ thông minh, biết thời thế, nhưng không quá mạnh mẽ. Ngay từ đầu cũng không đi theo con đường của Tam Thanh, mà lại lấy lực chứng đạo. Trong đó nếu không có biến cố, ba người thực sự không tin. Hơn nữa việc này đương nhiên phải có điều quan hệ tới Nhạc Vũ.

- Hâm mộ không đến! Hậu Thổ chưởng Minh Thư, làm người đứng đầu cửu u, mở Minh phủ lại gặp may mắn. Còn sớm kết duyên pháp cùng vị Tử Vi đại đế kia!

Hiên Viên lắc đầu, vẻ mặt cười khổ:

- Xét thế cục càng thêm hỗn độn thật sự làm người nhìn không thấu triệt. Năm đó Hồng Quân lấy Nữ Oa tạo Nhân tộc, bức bách Tam Thanh cùng phương Tây nhị thánh đều tự lập giáo chứng đạo. Lấy khí vận giáo phái tranh đấu làm các Thánh Nhân phải tự kềm chế lẫn nhau. Lại dùng lục thánh trấn áp thiên hạ quần tiên, tuyệt cơ hội chứng thánh của thế nhân. Nhưng hôm nay Hậu Thổ chứng đạo, đại cục đã phá. Tình thế kế tiếp như thế nào thật sự làm người ta khó thể suy đoán.

Hiên Viên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Phục Hy. Thần Nông tính tình ngay thẳng, thoáng ngưng mày liền trực tiếp hỏi:

- Phục Hy hoàng huynh, hay thật sự muốn đi hợp lại một phen? Hiện giờ tình thế hung hiểm khó lường, mặc dù hiện tại Huyết Lục thiên quân đã lăng áp hồng hoang, nhưng còn đang nằm trong lốc xoáy, vô lực siêu thoát thiên đạo. Nếu lúc này dấn thân vào, không cẩn thận sẽ là tan xương nát thịt. Ngay cả Tam Hoàng vị cũng không giữ được!

- Ta cũng hiểu được! Chẳng phải Phục Hy ta không rõ hung hiểm bên trong hay sao?

Phục Hy cười lạnh, vẻ mặt hờ hững nói:

- Nhưng hôm nay cũng đã là cơ hội cuối cùng. Nếu không vứt bỏ hết thảy liều lĩnh một phen, lại làm sao đến được cơ duyên? Nếu không chứng thánh, giữ lại Tam Hoàng danh vị mỗi ngày ngồi tĩnh tọa mãi trong Hỏa Vân Động lại có ý nghĩa gì đây? Nhưng lần này có thể làm liên lụy tới hai vị hoàng đệ, nhị vị không trách ta đi?

Thần Nông cùng Hiên Viên liếc nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ cười khổ, Hiên Viên khẽ lắc đầu:

- Chúng ta ba người đánh đồng một khối, như thế nào lại trách móc đây? Dũng khí của hoàng huynh thật sự còn hơn ta với Thần Nông nhiều lắm, Hiên Viên cực kỳ hâm mộ…

Đang khi nói chuyện, Thần Nông bỗng dưng nhìn ra phương tây xa xa, ngay sau đó khóe môi hiện lên vẻ mỉm cười:

- Vị Chuẩn Đề thánh nhân kia hiện giờ đã chịu trở lại!

Phục Hy nghe vậy cũng cười lạnh một tiếng:

- Vị kia cho tới bây giờ cũng đâu chân chính rời đi!

Hiên Viên cũng cười:

- Nhị vị hoàng huynh đoán thử xem việc lần này kết cục như thế nào?

- Đương nhiên là cắt nhường địa vực phương Tây làm địa bàn. Chẳng qua hiện nay Kim Thiên Nguyện Thánh đại đế đã đi nhờ vả phương bác. Phỏng chừng hành động cắt nhường không còn thực hiện được. Cho dù Hạo Thiên dám cấp, Chuẩn Đề cũng tuyệt không dám lấy. Còn lại chỉ là những đệ tử của hắn ở bên trong trung ương Thiên Đình đảm nhiệm hơn mười thần chức mà thôi, xem như tìm cơ hội mai phục trở lại Trung Nguyên!

Phục Hy trầm ngâm, trong ánh mắt lóe ra hàn mang:

- Về phần Dương Hạo, lần này Xiển giáo đuối lý, có thể bảo vệ được tính mạng hắn đã là không tệ. Kế tiếp chỉ sợ hắn phải chịu đựng nỗi khổ bị trấn áp!

Hiên Viên gật nhẹ đầu, lời nói của Phục Hy cũng giống như suy đoán của hắn.

Nhưng ngay sau đó Phục Hy lại cười nhìn về phương bắc.

- Chỉ là vị bệ hạ kia nhất định sẽ không cho đám người Hạo Thiên được như nguyện. Chúng ta cứ chờ nhìn xem là được!



Ngoài mấy ức dặm, Nhạc Vũ bỗng dưng ách xì liên tục mấy chục tiếng, nhún nhún mũi, sau đó trong mắt mang theo vẻ khó hiểu nhìn xung quanh.

- Kỳ lạ, là người phương nào đang nói tới ta đây?

Tây Vương Mẫu đi theo sau người hắn, nghe vậy không khỏi bật cười:

- Hiện giờ người đang cân nhắc hành tung của bệ hạ không có một vạn cũng có tám ngàn. Bệ hạ muốn tìm được nguyên do há lại không như người si nói mộng?

Vẻ mặt Nhạc Vũ ngẩn ra, tiếp theo bật cười, nghiêm mặt nói:

- Thọ yến lần này hẳn là trăm năm sau ta sẽ lộ diện. Đi về phải ở phương bắc bế quan, không lo việc khác. Phương bắc có Lục Áp huynh trưởng chăm sóc, có thể không ngại. Trung Thiên Tử Vi đế cung lại cần nhờ lực nương nương thay ta nắm đại cục trong tay. Trong vòng trăm năm Nhạc Vũ phải gấp rút tiềm tu, nhưng tỷ tỷ của ta chỉ cần hai mươi năm là củng cố cảnh giới sẽ xuất thế. Nếu có chỗ nào khó xử Vân Dao tỷ cứ đi Địa phủ xin giúp đỡ là được!

Tây Vương Mẫu Vân Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về Tức sơn:

- Có việc hôm nay bệ hạ đã lập uy hồng hoang, còn có ai dám dễ dàng đến trêu chọc chúng ta đây? Nhưng Hậu Thổ tỷ tỷ thật làm người để ý. Vốn muốn đến chúc mừng nhưng cảnh giới của nàng hiện tại vẫn chưa ổn định, chờ hai mươi năm nữa hãy nói. Kỳ thật trong số những Thái Thượng Kim Tiên, thiên tư của Hậu Thổ không tính là cao lắm, thật không ngờ đến cuối cùng vẫn là nàng chứng thánh sớm nhất. Thật sự làm người ta hâm mộ!

Nhạc Vũ cười mà không đáp, thật sự có chút lý giải tâm tình của Vân Dao. Hậu Thổ dùng nguyên lực chứng thánh, thành tựu ngày sau cũng ảnh hưởng không lớn. Tuy chiến lực bình thường không tính là xuất chúng, nhưng nếu có thể bù lại đạo cơ xem như vượt hẳn công đức cùng tam thi.

Không chỉ là Tây Vương Mẫu Vân Dao, hiện giờ chỉ sợ cả sáu vị Thánh Nhân cũng đang vô cùng hâm mộ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Hiện giờ cũng chỉ hi vọng ngày sau mọi người cũng có một ngày như thế!

Thấy Nhạc Vũ nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, trịnh trọng trả lời, Vân Dao không khỏi mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy vì người trước mắt cho dù liều mạng cũng là đáng được.

Toàn bộ tính kế, toàn bộ hiệu quả cùng lợi ích đều đã gạt hết ra ngoài.

- Ngươi muốn ta giúp ngươi ổn định Tử Vi đế đình Vân Dao sẽ không chối từ, nhưng cần có một người tương trợ.