Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 144: Khôi lỗi bí pháp





Đồ Nhược Hiên cơ hồ làm theo bản năng, ra lệnh cho Thập Sắc Tích cố gắng giãy thoát khỏi đám dây leo trói buộc, mà bản thân hắn lại dùng tâm thần liên lạc với Địa Long Dẫn dưới lòng đất.

Cảm giác của con yêu thú cấp năm này cực kỳ bén nhạy, tính tình cũng vô cùng mang thù. Có thể làm cho nó sợ hãi, trong phạm vi phương viên mấy trăm dặm duy chỉ có thiếu niên đã bức bách Thập Sắc Tích phải đoạn đứt đuôi bỏ trốn mà thôi!

Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị nhảy xuống mặt đất, lần nữa lợi dụng Địa Long Dẫn chạy trốn, vô số dây leo lại nhú ra, liền đem con côn trùng không xương hình dáng như con giun lớn ngạnh sanh kéo xé ra khỏi mặt đất, sau đó lại cuốn chặt lại cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt, thân thể to lớn của Địa Long Dẫn dài hơn mười trượng hoàn toàn bị xoắn thành nát bấy.

Nhìn máu thịt lộn xộn tán văng ra khắp nơi, sắc mặt Đồ Nhược Hiên cơ hồ biến thành trắng bệch, gấp rút thối lui ra sau một bước. Mà lúc này Hồng Hạo lại nhìn về hướng khôi lỗi hít sâu một hơi.

- Triền Ti Chú, chính là bí pháp do khôi lỗi kia xuất ra…

Lời này còn chưa dứt, chung quanh kim sắc khôi lỗi đã bao phủ một tầng linh giáp năm màu, chuôi cự kiếm màu đen trong tay cũng bị một tầng sáng bóng màu xanh bao phủ. Sau đó chân phải đột nhiên bước tới, hướng bên này mãnh liệt phóng đến. Thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn cùng thể tích khổng lồ kia hoàn toàn trái ngược lẫn nhau.

Hồng Hạo lại cảm thấy á khẩu, có thể sử dụng tam trọng bí pháp ngay khi hiện tượng linh lực còn chưa được tích súc đầy đủ sau khi xuất hiện đã xa xa vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Mà giờ khắc này trong đầu của hắn, tới tới lui lui chỉ còn lại một ý niệm. Đó chính là hoàng kim khôi lỗi này, rốt cục là tọa giá của vị Cơ Quan sư nào của Bắc Mã Nguyên hay là gần cạnh Bắc Mã Nguyên? Nghĩ đến dù là linh thú cấp năm, thực lực chỉ bất quá tới như thế!

Ánh mắt Tiên Vu Bình càng lộ ra vẻ thâm trầm, tay phải ấn lên chuôi kiếm bên hông. Đầu tiên hắn hít sâu một hơi, mới lớn tiếng mở miệng:

- Người tới chính là Nhạc gia thành Nhạc Vũ đại nhân? Đã giá lâm nơi đây, cần gì phải che che giấu giấu? Kính xin hiện thân gặp mặt!

Mấy câu nói của hắn to vang cực kỳ, phối hợp thêm nội tức gia nhập, hồi âm vang vọng bên trong cốc mãi không dứt, xa gần đều nghe. Mà trong tiếng vọng còn lại của dư âm, bên trong khôi lỗi cũng truyền tới một thanh âm vô cùng trong treo lại lạnh lùng.

- Là ta thì thế nào? Tiên Vu Bình! Nơi đây có hơn ba ngàn người, đều bởi vì một lời này của ngươi mà chết!

Hồng Hạo vừa nghe được lời nói của sư phụ mình, còn đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Có lẽ hắn còn chưa nghe nói qua Nhạc Vũ kia có bản lãnh chế tạo cùng thao túng khôi lỗi. Nhưng khi thanh âm làm hắn có ấn tượng vô cùng khắc sâu chợt vang lên, con ngươi của hắn nhất thời co rụt lại, ánh mắt liền biến thành hoảng hốt. Thanh âm còn mang theo vẻ non nớt của thiếu niên, nghe vào lại không hề cảm thấy có chút tình cảm ba động. Nhưng lại làm cho người ta rõ ràng cảm giác được, mặt ngoài bình tĩnh đã bị chủ nhân gắt gao đè nén nham tương lửa giận đang sôi trào. Phảng phất như một tòa núi lửa hoạt động, tầng ngoài bị bao phủ băng tuyết trắng xóa, nhưng tùy thời đều sẽ phun ra loại năng lượng hủy thiên diệt địa.

Bất quá càng làm cho người ta kinh hãi chính là nội dung trong câu nói lộ ra sát ý tận xương cốt. Ngay một khắc lời nói rơi xuống, những bóng người đang từ thân cự thú nhảy xuống cố gắng bỏ chạy cũng toàn bộ bị dây leo nhất nhất trói lại. Sau đó cũng giống như những vật cưỡi cùng Địa Long Dẫn, đều bị dây leo vặn xoắn khiến cho xương thịt vỡ vụn, thân thể vặn vẹo không còn dáng người!

Nhìn một màn này, Hồng Hạo chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tận xương. Một Nhạc Vũ đạt tới tiên thiên, đã đáng sợ đến như thế, lại thêm một cỗ khôi lỗi khổng lồ, thật không biết do người phương nào đang điều khiển nó?

Đúng lúc này, hắn lại nhìn qua Tiên Vu Bình, thấy Tiên Vu Bình đang ra dấu với hắn. Lúc đầu hắn còn có chút chưa hiểu được, đến cuối cùng liền cảm thấy trong nội tâm chợt rét lạnh như băng. Rõ ràng ngay dưới cái nóng mùa hè, nhưng nhiệt độ quanh người hắn lại phảng phất như rơi xuống hầm băng.

Thì ra ngay cả sư phụ của mình cũng không hề nắm chắc có thể ứng đối được hay sao?

Vô số ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, ý bảo mấy tên thuộc hạ phía sau tiến lên. Thoáng chút giao phó, hắn lại đem ánh mắt nhìn về hướng khôi lỗi nơi xa. Chỉ thấy ngay lỗ hổng dùng để bắn tên trên khôi lỗi, đã có một bóng người đang đứng, gương mặt lại vô cùng thanh tú. Hắn đưa mắt nhìn mấy người đứng trên cự thú, duy chỉ có đôi mắt lộ ra cảm xúc, băng hàn như đao, phảng phất như đang nhìn xuống một đám kiến hôi!

Mà giờ phút này trong lòng Nhạc Vũ lại cực kỳ ngạc nhiên. Hắn cho là giờ phút này mình phải có sát niệm phẫn hận muốn điên cuồng phát tiết, phải cảm thấy vô cùng khoái ý, nhưng ngay khi hắn ở giữa không trung dùng Triền Ti Chú đỡ lấy khôi lỗi, tâm tình hắn lại trở nên tỉnh táo đến đáng sợ!

Cũng bị vây trong trạng thái kinh ngạc chính là Nhạc Băng Thiến đang đứng phía sau Nhạc Vũ. Nàng vốn đang kỳ quái sau khi nàng tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một không gian chật hẹp, rốt cục nơi này là nơi nào. Mà đợi khi nàng biết rõ, cũng là đi theo Nhạc Vũ đến địa phương này.

Sau đó Nhạc Vũ đã điều khiển khôi lỗi từ trên đỉnh núi cao gần mấy ngàn thước nhảy xuống!

Bất quá kế tiếp chuyện làm cho nàng cảm thấy càng thêm kinh ngạc lại đến. Nàng cảm thấy không hề có chút chấn động lại bình an rơi xuống đất, điều này đã làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc. Mà trước mắt nhìn thấy thương đội Hồng gia, thì càng làm cho nàng kinh hãi khó tả. Huynh trưởng của mình rốt cục định làm gì giờ này nàng cũng đã biết. Nhưng trong thương đội trước mắt vốn đang có một tiên thiên cường giả của Thừa Vân Môn đang trấn giữ a?

Còn có nam tử mặc áo đen đối diện lớn tiếng gọi Nhạc Vũ là đại nhân. Dường như hắn đã xem huynh trưởng của nàng là người ngang hàng để đối đãi. Trong ngôn ngữ còn xen lẫn mấy phần kiêng kỵ. Nhưng Nhạc Vũ lại không chút khách khí, hơn ba ngàn mạng người ở trong mắt hắn chỉ giống như những vật nhỏ bé không có chút quan tâm nào.

Lúc này Nhiễm Lực cũng đang gãi đầu, trong lòng vừa hưng phấn vừa cảm thấy thật sự khó tin. Tư vị trong lòng thật sự phức tạp đến mức nói không nên lời.

Khôi lỗi chỉ tới lần thứ tư nhún mình, đã nhích tới gần Thập Sắc Tích. Nhưng làm cho người ta cảm thấy ngoài dự liệu chính là chuôi cự kiếm màu đen cũng không thừa dịp Thập Sắc Tích bị trói buộc mà đâm vào trong cơ thể của nó, bẻ đầu lâu của nó. Lại không ngờ chỉ theo sát bên người nó lướt qua.

Vốn Đồ Nhược Hiên đang khẩn trương tới mức trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thấy thế nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh trong lòng Tiên Vu Bình lại đột nhiên trầm xuống, tạm thời bỏ lại dự định nhân cơ hội bỏ chạy. Từ lúc mới bắt đầu, đã có đạo thần niệm thỉnh thoảng ném tới vững vàng khóa chặt hắn. Mạnh yếu khác nhau, nhưng lại đồng căn đồng nguyên. Tuy hoàng kim khôi lỗi còn chưa đạt tới cực hạn, nhưng thanh trọng kiếm màu đen lại cho Tiên Vu Bình một loại cảm giác, vô luận hắn bỏ chạy theo phương hướng nào, thanh trọng kiếm kia tùy thời đều có thể đem thân thể hắn chém thành thịt nát! Cho dù hắn lựa chọn bỏ chạy trong lúc hoàng kim khôi lỗi còn đang ở giữa không trung, cũng sẽ có kết cục chẳng khác nhau chút nào!

Từ lúc cơ quan khôi lỗi này giấu diếm được linh giác của hắn, từ trên đỉnh núi cao nhảy xuống, hắn đã không còn khả năng chủ động!

Mà tuy tâm tình Đồ Nhược Hiên thoáng nới lỏng, sắc mặt vẫn không thể khôi phục lại chút huyết sắc. Tình cảnh của Thập Sắc Tích cũng không có chút cải thiện dù cơ quan khôi lỗi đã bỏ qua cho nó. Những bụi mây màu đen khổng lồ cũng không biết là linh loại từ đâu nhô ra, ngoại hình nhìn giống như Huyền Huyết Đằng, nhưng trình độ bền bỉ vượt xa mấy chục lần. Với sức lực yêu thú cấp năm của Thập Sắc Tích, còn ứng đối vô cùng khó khăn, thường thường phải hao hết toàn lực mới có thể xé đứt vài sợi dây leo. Nhưng lại càng có thêm nhiều dây leo từ dưới đất toát ra, triền trói nó càng chặt chẽ. Cả thân thể dài hơn mười thước, cơ hồ sắp bị dây leo bao phủ! Vô luận nó làm thế nào gào thét giãy dụa, đều không thể thoát được sự thật tàn khốc đã bị bụi dây leo hoàn toàn trói chặt. Nguồn: http://truyenfull.vn

Một màn này ở trong mắt mọi người lại cảm thấy hoàn toàn khác hẳn. Trong khu vực vài trăm thước của thương đội, tất cả đều lan tràn dây leo lớp lớp dày đặc. Không gian quanh thân hoàng kim khôi lỗi nồng nặc một linh lực, hội tụ thành một lớp chất dịch màu xanh đậm, sau đó được thao túng hướng chung quanh tản ra, phảng phất như vô cùng vô tận.

- Một lúc lại có thể thúc đẩy cả ba bí pháp, phẩm cấp của linh thạch ngũ hành trong khôi lỗi ít nhất phải trên thất phẩm! Nhưng cho dù là thất phẩm linh thạch, đến lúc này lẽ ra phải tiêu hao hết linh lực, vì sao khôi lỗi này sử dụng bí pháp trong phạm vi lớn như thế vẫn còn có dấu hiệu chưa dùng hết sức? Lại nói, có được ngũ hành linh thạch phẩm cấp như vậy, làm sao lại có thể chịu lãng phí trên người khôi lỗi này? Còn có loại dây leo kia, ít nhất cũng là linh loại từ ngũ phẩm trở lên, người phàm làm sao có được loại thực vật này?

Ngay khi tâm niệm đang xoay chuyển thật nhanh trong đầu Tiên Vu Bình, mấy tên thuộc hạ của Hồng Hạo đã lôi kéo vài bóng người đi tới, một lần nữa tiến lên trên đỉnh đầu cự thú. Tiên Vu Bình hài lòng nhình Hồng Hạo, xưa nay hắn yêu thích chính là sự cơ mẫn nhanh nhạy của vị đồ nhi này, nhưng nghĩ tới lần này gặp phải tai bay vạ gió, còn trêu chọc phải một cường địch khó giải quyết, tất cả đều do đồ nhi này mà ra, trong mắt hắn lại hiện lên tia lệ khí thật khó nhìn thấy.

Nhưng cảm giác giận dữ cùng phiền chán trong tích tắc đã biến mất trong lòng hắn.

- Ha ha! Hay cho câu bởi vì ta mà chết! Như thế xem ra, Nhạc Vũ đại nhân ngay cả tính mạng của Tiên Vu Bình này cũng tính toán lấy luôn đúng không?

Ngửa mặt lên trời cười lớn, Tiên Vu Bình chắp tay sau lưng, đối mặt với khôi lỗi, trên nét mặt hắn lại lộ ra mấy phần ngạo nghễ! Mấy trăm năm qua, trở thành nội môn đệ tử của Thừa Vân Môn, có người nào từng sợ kẻ địch mà phải bỏ chạy? Mà Tiên Vu Bình cũng không phải là hạng người khiếp đảm!

Mà ở trước mặt khôi lỗi biết dùng bí pháp này, một khi muốn bỏ chạy thì chỉ có con đường chết, nhưng nếu dám toàn lực đánh cược một lần thì ít nhất còn có bốn thành phần thắng!

Hai mươi trượng khoảng cách cuối cùng, chỉ một cú nhảy của khôi lỗi đã tới. Vừa rơi xuống mặt đất thoáng lảo đảo, ngay cả những người đứng trên cự thú cũng có chút cảm giác. Mà ngay khi tất cả mọi người đều cho là cự kiếm màu đen kia thuận thế sắp chém tới…

Thế lao tới thật cuồng mãnh của khôi lỗi đột nhiên ngừng lại mà không chút báo trước. Chỉ trượt đi vài trượng trên mặt đất thì vững vàng ngừng lại.

Đúng lúc này, khi nhìn thấy rõ ràng những người bị áp giải lên cự thú thì Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến đều kêu một tiếng kinh ngạc.