Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 25: Cả gan làm loạn





Dựa theo bản đồ, Nhạc Vũ mang theo Nhiễm Lực đi về hướng đông chừng ba dặm. Sau đó quả nhiên tại phía dưới của ngọn núi nhỏ mà lão thợ săn kia đã nói, tìm được chỗ của mười loại đại hình tán binh.

Đây vốn là chỗ mà mà những thợ săn và dược sư qua đêm, buổi tối phủ lên một tấm ván gỗ là có thể an ổn ở dã ngoại vượt qua một đêm. Theo vị lão thợ săn đã 120 tuổi kia nói thì những chỗ này ước chừng đã sử dụng cả trăm năm trước. Cho đến khi Nhạc thị vây giết hết những yêu thú cường lực ở đây thì mới dần bị quên lãng.

Kế tiếp Nhạc Vũ lấy tốc độ nhanh nhất, bắt đầu thanh trừ những dấu vết mà hai người để lại dọc theo đường đi, ngoại trừ bố trí ngụy trang còn tẩy sạch mùi vị.

Nhạc Vũ rất sớm liền phát hiện, theo sự tăng cường của nội tức, ngũ giác của mọi người trong thế giới này cũng sẽ được đề cao. Thậm chí một vài công pháp cũng có thể khiến cho một giác quan nào đó của nhân loại không kém hơn những yêu thú. Còn cách làm của Nhạc Vũ là một loại bạo lực đơn giản nhất.

Trước khi đến đây, hắn mang theo mấy bình dược thủy mùi vị rất gắt, hơn nữa phát huy cực nhanh. Vừa phun ra chung quanh đã đủ để che dấu hết thảy. Chỉ sợ khứu giác bén nhạy hơn đi chăng nữa thì ở chỗ này cũng sẽ mất đi hiệu dụng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hai người mới cẩn thận trở lại trong hầm, lấy một số lượng lớn lá rụng phủ lên phía trên.

Giờ đã là cuối mùa thu, trong rừng thảm lá rụng dày đến vài thước. Hai người cũng không cần làm những che giấu gì khác là có thể khiến cho thiên y vô phùng.

Sau đó chỉ bất quá chừng hơn một phút đã nghe thấy mấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Nhiễm Lực lập tức thở khẽ cho dù rất kích thích với việc làm vừa rồi của Nhạc Vũ. Bất quá lúc này tính mạng của mình đương nhiên là trọng yếu nhất. Nhạc Vũ cũng không để ý nhiều như vậy, lúc nãy hắn đã bố trí vài cái gương đồng nhỏ phía trên hố, lúc này có thể lợi dụng nguyên lý khúc xạ ánh sáng để không cần ló đầu lên cũng có thể quan sát một chút tình hình.

Người đến quả nhiên là bốn, trong đó một vị trung cấp võ sư ở trên tay áo có thêu bốn đường viền bạc. Điều này cũng đã nằm trong dự liệu của Nhạc Vũ, duy nhất làm hắn có chút ngạc nhiên chính là trong bốn người chỉ có một vị không có đeo dấu hiệu của Nhạc gia, ba người còn lại bao gồm cả vị võ sư cấp bốn kia trước ngực đều có thêu đồ án dòng tộc.

Nhạc Vũ theo bản năng nhíu mày, tình hình này lại vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Có thể sai khiến võ sư trung cấp trong tộc làm việc cho bản thân, điều này nói rõ thế lực của Tấn Húc vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn. Dĩ nhiên tin tức tốt cũng không phải là không có, võ sư trong gia tộc chỉ có một người, chức tỏ tài lực của Tấn Húc cũng thấp quá dự trù của hắn.

Thử nghĩ xem cũng không kỳ quái, phụ tử Tấn thị phụ tử bất quá mới chỉ quật khởi ba đời trong Nhạc gia thành, tài lực tích lũy cũng sẽ không quá nhiều. Nếu quả thật có tài lực lớn như vậy đã chẳng phải mạo hiểm bị chịu đựng nguy hiểm bị mấy lão nhân trong tộc chỉ trích, tới mưu đoạt điền sản bọn họ.

Trong đầu của Nhạc Vũ lúc này chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Mắt thấy bốn người kia phân tán ra để tìm kiếm tung tích bọn họ, chung quanh đã tạm thời không có nguy hiểm, Nhạc Vũ khẽ vén đống lá phủ bên trên, nhìn vào phương hướng mà bốn người kia biến mất, lâm vào trầm tư.

- A Lực, ngươi nói chúng ta giết hết bọn chúng ở đây được không?

Nhiễm Lực đang muốn bò dậy kéo Nhạc Vũ về trong hầm để tránh bốn người kia phát hiện, nghe vậy nhất thời thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

- Thiếu gia, ngài điên rồi? Đây chính là bốn gã võ sư!

- Thì ta đâu có nhìn lầm!

Nhiễm Lực toát mồ hôi hột. Gã tự cảm thấy mình coi như là to gan lớn mật nhưng giờ lại thấy ở phương diện này còn xa mới bằng được tiểu chủ nhân.

- Ở trong đó có một võ sư trung cấp, chỉ cần một mình hắn là có thể giết sạch chúng ta!

Nhạc Vũ lặng lẽ cười một tiếng, cũng không nói lời nào. Chẳng qua chỉ nhìn về phía sau, ở đó có một cây lục thạch trường cung, còn có mấy sợi dây trói dài, cũng là thứ lưu lại của đám thợ săn từ trăm năm trước. Mới vừa rồi Nhạc Vũ thử kéo qua, tính dai coi như không tệ.

Cặp mắt Nhiễm Lực đột nhiên mở lớn, hắn biết một mũi tên mà Nhạc Vũ bắn ra ngày đó không phải ngẫu nhiên. Cho dù bản thân Nhiễm Lực cũng thử qua nhưng không cách nào ở ngoài trăm trượng bắn xuyên qua lá cây.

- Nhưng thiếu gia, ngài lúc trước không phải đã nói, muốn giấu diếm thực lực chúng ta?

- Cho nên nếu đã động thủ thì sẽ phải một hơi giết sạch!

Nhạc Vũ lạnh lùng mỉm cười một cái. Sau đó trong mắt lộ ra một tia xảo trá:

- Ngươi nói nếu như ba võ sư kia chết tại đây, trong tộc sẽ có phản ứng như thế nào?

Nhiễm Lực đột nhiên hơi ngẩn ra, lát sau mới hiểu được. Phản ứng trong dòng họ thế nào thì gã không biết, bất quá Tấn Húc sai khiến bọn họ làm chuyện riêng nhất định sẽ bể đầu sứt trán.

Nhạc Hữu Thành bây giờ rất phiền não, không chỉ là bởi vì nguyên nhân hai con mồi truy đuổi đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất trước mắt mình, còn có cả sự áy náy mơ hồ lẫn sự tức giận vì bị kẻ kia sai khiến thành gia nô.

Là một võ sư trung cấp xuất thân từ Vân Tự phòng lại bị người làm bắt được điểm yếu sai sử, điều này đã đủ biệt khuất, càng không nói là bị sai khiến làm chuyện thất đức.

Khiến người ta cực kỳ căm tức chính là, hết lần này tới lần khác, bản thân lão không cách nào cự tuyệt.

Tuổi của Nhạc Hữu Thành hiện giờ đã hơn sáu mươi, mười hai năm trước tu luyện thực khí đã đột phá đến cấp mười ba. Song mấy thập niên vì gia tộc liều chết liều sống làm việc, tổng cộng cũng chỉ có ước chừng ba trăm mẫu đất mà thôi. Trong đó chỉ có ba mươi mẫu trong cốc, còn lại là đất mới khẩn hoang bên ngoài. Sản xuất chưa đầy không nói, phương diện an toàn cũng kém trong cốc. Trong khí đó Nhạc Hữu Thành con có hai con trai và hai con gái.

Nếu như là đổi lại hai mươi năm trước, vậy cũng không có gì. Cùng lắm thì tiếp tục lại vì dòng họ lăn lộn mấy thập niên. Một ngày nào đó, có thể giết sạch đám yêu thú ngoài cửa cốc.

Song gần đây Nhạc Hữu Thành cảm thấy trạng thái thân thể của mình ngày một đi xuống. Những vết thương thời trẻ cũng bắt đầu hành hạ. Cho dù lão lạc quan thế nào cũng hiểu, chỉ sợ là đại nạn của mình đã tới rồi.

Điều này cũng là do trong khi chiến đấu lúc trước chỉ thích vọt lên tuyến đầu. Nhạc Hữu Thành, lần đầu tiên cảm giác được khủng hoảng. Lão lo lắng cho vợ con của mình khi bản thân vẫn còn đó thì chi dùng hằng ngày không phải lo gì, nhưng một khi bản thân qua đời thì sao?

Cho nên vô luận như thế nào cũng phải lưu lại cho con gái của mình thứ gì, sau đó mới nghĩ biện pháp chết trận, đây chính là điều lo lắng hiện giờ của Nhạc Hữu Thành.

Trong lòng lão dĩ nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng điều này cũng là bị Nhạc Trương Thị bức ép. Lúc trước lão chưa bao giờ tán thành sử dụng thủ đoạn công kích, chỉ cần đối phương có thể thỏa hiệp, nhượng xuất một chút đất đai đã cảm thấy rất thỏa mãn . Nhưng phụ nhân keo kiệt kia lại đến mức ngay cả một mẫu ruộng cũng không chịu phun ra!

- Cũng không có phát hiện sao?

Lúc Nhạc Hữu Thành trở lại chỗ hồi nãy tản ra thì đã có hai võ sư trở lại. Đây cũng không phải nói cước trình của lão không bằng, mà là Nhạc Hữu Thành truy tìm xa hơn mà thôi.

Quả nhiên như dự liệu, lão thấy hai đồng bọn cũng đều lắc đầu. Đáy lòng Nhạc Hữu Thành nhất thời trầm xuống, hối hận đã không mang theo một thợ săn kinh nghiệm phong phú đi theo. Lúc trước thật sự là rất khó tưởng tượng, hai đứa trẻ chưa đầy mười sáu tuổi lại có thể biết thủ đoạn lợi hại như vậy.

- Bên kia làm sao vẫn chưa về?

Nhạc Hữu Lợi là đệ đệ trong tộc của lão, cũng là đồng bọn tham dự lần hành động này. Đang lúc còn hỏi thì trên bầu trời hướng bắc phụt lên một luồng lửa. Ba người nhìn chăm chú một cái rồi chấn động, lập tức bổ tới.

Phương hướng mà Nhạc Hữu Lợi chịu trách nhiệm chính là hướng bắc. Tuy nói ở chỗ này vận dụng tín hiệu lửa khói của gia tộc sẽ có thể bị những người khác phát hiện. Song lúc này cũng không quản được nhiều như vậy rồi.

Chỗ ngọn lửa phụt lên chừng hơn hai mươi dặm. Với tốc độ của ba người chỉ trong khoảnh khắc đã tìm đến. Song khi Nhạc Hữu Thành xông đến đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thì ngẩn ra.

Chỉ thấy một thi thể không có chút sinh cơ đang treo lủng lẳng quay lưng về phía họ. Điều khiến người ta sợ hãi chính là cho dù thân thể kia hay là vết sẹo nơi cánh tay, Nhạc Hữu Thành đều đã quen thuộc.

Đúng lúc này bên tai lão lại nghe một tiến rít sắc nhọn. Nhạc Hữu Thành quay phắt lại thì chỉ thấy mấy đạo tàn ảnh xẹt qua, định thần thì thấy tiếp một gã đồng bọn đang ôm cổ họng ngã vật xuống.

Cả đám lại tiếp tục chấn động, một vị võ sư cấp ba không ngờ lại bị nhất tiễn phong hầu.