Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 414: Khốn Cục Hạ Cơ





Nghe Đào Chính hỏi, Nhạc Vũ cũng không cảm thấy kinh ngạc, thân phận khôi lỗi của Chiến Tuyết hiện tại chỉ có mấy người chưởng giáo chân nhân hay biết. Đào Chính hỏi như thế cũng không có gì kỳ quái. Nhạc Vũ cười cười giải thích vài câu, chỉ nói là ngoại môn đệ tử vừa gia nhập tông môn.

Nhưng vẻ mặt Đào Chính nhất thời hiện lên kinh ngạc. Hắn nghĩ thầm đã có tu vi bực này, làm sao chỉ là ngoại môn đệ tử? Chẳng lẽ khách khanh mà tông môn mới thu gần đây?

Nhưng nghĩ lại hắn thấy không giống, chuyện tông môn thu nạp khách khanh, ở Bắc Hoang không phải không có. Rất nhiều môn phái thế gia, đều dựa vào việc cung phụng khách khanh chiến lực mạnh mẽ tương trợ, như vậy mới có thể kéo dài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Nhưng đại tông môn một phương bá chủ như Quảng Lăng Tông, làm vậy thật hiếm thấy. Dù sao cung ứng đại lượng đan dược pháp bảo ra ngoài, còn không bằng dùng để bồi dưỡng một đệ tử trung thành trong tông môn.

Hơn nữa tu vi của Chiến Tuyết tuyệt cao, tiềm lực lại mạnh mẽ, đã có thể một mình sinh tồn bên trong Phượng Hà sơn mạch, thậm chí khai sơn lập phái. Chỉ cần nàng không đi chọc ghẹo người khác, cũng sẽ không có ai ngu ngốc đi trêu chọc nàng. Vào lúc đại chiến như hiện tại, lại đi gia nhập Quảng Lăng Tông, thật làm người khác khó hiểu.

Thần sắc quái dị thu hồi ánh mắt, Đào Chính cũng không tiếp tục để ý, chẳng qua vẫn giữ nguyên vẻ tôn trọng với Chiến Tuyết. Tuy đối phương chỉ là ngoại môn đệ tử, nhưng thực lực còn cao hơn Nhạc Vũ, nhân vật như vậy vô luận đi tới chỗ nào cũng không thể dễ dàng đắc tội.

Hai người ngự kiếm bay đi, chưa bao lâu đã đến đỉnh Hạ Cơ sơn. Đệ tử bên trong Quảng Lăng kiếm trận lúc này cũng đã quay trở vào bên trong pháp trận hộ sơn, mọi người không ai ngoại lệ đều đưa mắt nhìn tới, trong mắt tràn đầy cảm giác hưng phấn lẫn kinh dị, còn có vài tia ánh mắt không dám tin tưởng.

Vừa rồi khi ta nhìn thấy một mình ngươi xông vào đại trận kia, cũng đã nghĩ ngươi phát điên rồi. Khi nhìn thấy ngươi đánh bại Tứ Tượng Tinh Tú kiếm trận, đánh cho Nguyên Hóa Hải lão nhi trọng thương bỏ chạy, thật sự thấy có chút không tin.

Đào Chính thấy thế nhất thời lặng lẽ cười, khó tin lắc đầu, chỉ chốc lát sắc mặt hắn chợt chuyển thành ngưng trọng:

Bên Hạ Cơ sơn chúng ta có mười ba dược viên, tuy đệ tử có tới một ngàn bảy trăm người, nhưng chân chính đủ chiến lực chỉ có bốn trăm người này mà thôi. Tu sĩ Linh Hư cảnh ba trăm bảy mươi chín người, tu sĩ Kim Đan cộng thêm lão phu chỉ có năm người, vừa vặn có thể bố trí Tham Thiên Tử Cung Kiếm Hà đại trận. Còn lại ước chừng khoảng trong vòng năm năm tấn chức Linh Hư cảnh giới. Có khoảng sáu trăm ngoại môn đệ tử đã triệu hồi về tông môn, năm sau mới đưa tới đây. Nhưng bên trong người có thể tăng lên cảnh giới Kim Đan lại không có ai.

Nói cách khác trong mấy chục năm tới, muốn chống lại Phù Sơn Tông cũng chỉ dựa vào chút nhân lực như chúng ta?

Thấy khuôn mặt Đào Chính âm trầm yên lặng không đáp, Nhạc Vũ không khỏi cười khổ, thầm nghĩ đúng là lần này nhận lấy chuyện khổ sai. Mặc dù cộng thêm mình cùng Chiến Tuyết, bất quá chỉ có được bảy tu sĩ Kim Đan mà thôi. Thế công như vậy, Phù Sơn Tông lặp lại vài lần, chỉ sợ hơn phân nửa mình không trụ được.

Sớm biết như thế lúc ban đầu không nên phái Đằng Huyền đi xa. Kim Quan Hỏa Xà hôm nay là trung vị thần thú cấp chín, tuy còn chưa sánh bằng hắn, nhưng muốn ứng phó tu sĩ Kim Đan cảnh bình thường vây công cũng không thành vấn đề.

Nhưng bên phía Nhạc gia thành còn chưa nghe được tin tức của Trữ Vân, thật sự làm hắn không chút yên lòng.

Khi sắp tiến vào pháp trận hộ sơn, trong lòng Nhạc Vũ đột nhiên khẽ động, hắn chợt gia tốc phi hành, bay lên hơn hai vạn trượng cao nhìn xuống bên dưới.

Chỉ thấy trong dãy núi này, lấy Hạ Cơ sơn cao tới một vạn bảy ngàn thước làm trung tâm, bên cạnh có hơn mười ngọn núi, bố trí theo Tinh La trận. Mỗi một chỗ đều có một pháp trận bảo vệ, hơn nữa còn cùng Hạ Cơ sơn liên kết thành một thể, lẫn nhau hô ứng, nơi xa nhất cũng chỉ khoảng ngàn dặm.

Nhạc Vũ yên lặng nhìn chốc lát, nhẹ giọng cười một tiếng, có chút hiểu ra vì sao Phù Sơn Tông không đánh những ngọn núi nhỏ kia, ngược lại chuẩn bị dùng Ngũ Hành Càn Khôn Đoạn Giới đại trận ngăn cách khoảng không gian Hạ Cơ sơn này. Pháp trận của mười hai ngọn núi, nếu tính về độc lập xem ra tuy thật khổng lồ, lực sát thương kinh người. Nhưng nếu truy cứu phẩm chất, chẳng qua chỉ đạt tới ngũ phẩm mà thôi. Nhưng nếu có thêm Hạ Cơ sơn làm chủ trận, cùng linh lực chuyển vận của các ngọn núi, có thể tăng lên ước chừng đạt cấp bậc tam phẩm. Trừ phi có tu sĩ Nguyên Anh chân chính xuất thủ, nếu không biện pháp tầm thường không thể làm được tác dụng gì.

Nếu dùng Tứ Tượng Tinh Tú chế trận, không phải không làm gì được. Nhưng cho dù kiếm trận này có phối hợp ăn ý, đến tột cùng cũng không là một thể, chỉ cần thao tác tốt, có thể làm tổn thương phân nửa cũng có cơ hội.

Nguyên lai là Càn Khôn Hoàn Tỏa Tinh Thông trận biến chủng. Nghe nói trong các môn các phái cũng thường dùng, không có chỗ nào mới lạ. Nhưng người thiết kế linh trận có thể đem trận này bố trí đến mức hoàn mỹ vô khuyết. Tu vi trong trận đạo nhất định phải trên ta, thật không biết là người phương nào.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt thở nhẹ một hơi, trước đó hắn lo lắng nhất chính là nơi này khó thể phòng ngự, nhưng sau khi nhìn thấy trận này, hắn liền buông xuống nỗi ưu phiền trong lòng.

Có được Càn Khôn Hoàn Tỏa Tinh Thông trận, Phù Sơn Tông quả quyết không thể mạo hiểm hao tổn nhân lực quá nhiều nếu đi tấn công những tiểu dược viên kia, phương pháp xử lý hạ thấp thương tổn nhất chính là đem Hạ Cư sơn đánh bại.

Thì ra chỉ cần bảo vệ cho Hạ Cư sơn là được, lần này Phù Sơn Tông tổn thất hơn trăm tu sĩ Linh Hư cảnh, còn có năm tên Kim Đan, trong thời gian ngắn không thể nào cường công. Kế tiếp hơn phân nửa phải nghĩ biện pháp phá trận. Nếu là chuyện khác thì không nói, trận đạo chính là thứ mà ta am hiểu!

Hắn còn đang suy nghĩ, Đào Chính ngự kiếm đi tới bên cạnh hắn, giải thích:

Ngoài Hạ Cư sơn, mười hai ngọn núi còn lại cũng có năm mươi tên đệ tử trú đóng. Vừa giữa pháp trận vừa kiêm chức trông chừng dược viên. Ngoài ra còn có tiểu hình truyền tống pháp trận liên tiếp, chẳng qua có thể truyền tống người không bao nhiêu. Nếu gặp tấn công, trong một khắc tối đa chỉ chuyển qua được trăm người.

Đào Chính nói tới đây, trên mặt cười khổ:

Dược liệu khẩn yếu nhất trong tông đều nằm bên trong Hạ Cơ sơn. Những ngọn núi còn lại chỉ là phụ dược. Nhưng tiểu dược viên nếu không vạn bất đắc dĩ không nên vứt bỏ!

Nhạc Vũ khẽ gật đầu biểu thị đồng ý. Lần này cuộc đại chiến Bắc Hoang, tuy Nguyên Anh cùng Kim Đan tu sĩ trong mỗi tông môn tuy có nhiều nhưng lại chế ước lẫn nhau, thực lực song phương không hơn kém bao nhiêu. Như vậy quyết định thắng bại chính là tầng tu sĩ dưới chót. Ai có thể lấy ra được đủ dược vật đề cao tu sĩ Linh Hư cảnh cùng Kim Đan càng nhiều, người đó ít nhất nắm giữ được ba thành cơ hội thắng.

Lúc này tuy khảo nghiệm nội tình thực lực trong các tông, nhưng những dược viên đồng dạng cực kỳ trọng yếu. Dù sao có một ít phương thuốc cần có dược liệu tươi mới.

Mấy ngày trước Nhạc Vũ mới biết được trong hai năm ngắn ngủi, Quảng Lăng Tông đã triệu hồi hai vạn ngoại môn đệ tử, năm vạn đệ tử ký danh. Số lượng linh dược cần thiết quả thật không phải chuyện đùa.

Mặc dù đại trận gần như hoàn mỹ vô khuyết, nhưng nghĩ đến ước chừng đã bị người của Phù Sơn Tông hiểu rõ. Lần này đối phương có thể ở dưới chân núi bố trí ra Ngũ Hành Càn Khôn Đoạn Giới trận, chính là chứng cứ. Nếu chúng ta muốn bảo vệ nơi này, không thể không nghiên cứu kỹ, tốt nhất cho thêm chút ít biến hóa!

Nhạc Vũ nhìn xuống, chợt nhớ ra một chuyện, có chút ngạc nhiên quay đầu nói:

Thích thủ tọa cùng Y sư thúc tổ không đến sao?

Cùng hắn phân thủ ba nơi, chín là thủ tọa Thích Phụng Tiết cùng Phù Dung Phong Y Nguyên Triết.

Nhạc Vũ biết tuy hiện tại cách xa vạn dặm, nhưng lẫn nhau đều có đại hình truyền tống pháp trận liên kết. Trước đây khi bị Phù Sơn Tông tiến công, tất nhiên không cách nào đi qua, nhưng lúc này đã giải trừ nguy cơ, nói không chừng sẽ đến họp mặt với hắn. Dù sao dãy núi phía đông Quảng Lăng Tông giao cho ba người họ, nếu phối hợp lại không đúng lúc, nói không chừng sẽ bị đối phương lợi dụng sơ hở.

Nhưng Đào Chính lại xanh mặt nói:

Đừng nhắc tới tên Y Nguyên Triết kia, người này không cần nói tới. Bên chỗ Thích thủ tọa tuy nói muốn qua đây xem, nhưng bên kia tình hình vẫn căng thẳng, không thể thoát thân.

Nhạc Vũ nghe vậy bật cười, không nói thêm nhiều lời, ngự kiếm bay lên đỉnh Hạ Cư sơn. Sau đó gặp mặt hơn ngàn đệ tử Hạ Cư sơn, sau đó lần lượt triệu kiến mấy tu sĩ Kim Đan.

Nếu không có cuộc đại chiến vừa rồi, những người đó nói không chừng sẽ còn gây hấn với người trẻ tuổi như hắn. Nhưng hiện tại bọn họ đều tâm phục khẩu phục, trong nội tâm chỉ cảm thấy vui mừng, tuy giữa các đệ tử có chút ma sát, nhưng có được một người có thực lực mạnh mẽ trấn giữ, cũng là chuyện mọi người vui vẻ nhìn thấy.

Về phần chưởng môn ba phái, có thái độ của Đào Chính trước đó, Nhạc Vũ liền vui vẻ đóng vai mặt đỏ, lúc nói chuyện có vẻ thật ôn hòa. Ba người nọ bị uy thế của Nhạc Vũ một mình phá vỡ Phù Sơn Tông chấn nhiếp, liền thành tâm lấy lòng hắn, bị lời nói ôn hòa của Nhạc Vũ an ủi vài câu, mỗi một người đều lộ sắc mặt vui mừng rời đi.

Đào Chính đứng bên cạnh, thấy vậy không ngừng ngạc nhiên. Hắn chỉ cảm thấy thủ đoạn của thiếu niên này ngay cả người đã sống vài trăm tuổi như mình cũng xa xa không theo kịp. Lại thêm vừa rồi xử lý chuyện trong tông môn, cũng chỉ vài lời nói liền đem mọi chuyện an bài thỏa đáng, thật đơn giản vô cùng.

Ta nghe nói tên tiểu tử này xuất thân thế gia, còn là xuất thân từ dòng chính, những người này tuy được nuông chiều từ nhỏ, ai cũng kiêu ngạo nhưng khi xử lý những chuyện này rốt cục vẫn giỏi hơn chúng ta. Còn có Chiến Tuyết kia, cho dù chỉ có thân phận ngoại môn khách khanh, nhưng người bình thường thật không dám bất kính với nàng. Vì sao quan hệ giữa hai người họ chẳng khác gì như chủ tớ?

Làm Đào Chính kinh dị nhất chính là cách phân công công việc của Nhạc Vũ. Hắn lại có ý như muốn ủy quyền, nếu xử trí kiểu như vậy, bản thân Nhạc Vũ chẳng khác gì người rảnh rỗi?

Trong lòng Đào Chính tò mò, cuối cùng không nhịn được hỏi, Nhạc Vũ làm vẻ mặt kinh ngạc:

Ta lấy quyền lực kia làm gì? Chẳng qua là chút ít việc vặt mà thôi, không cần làm trễ nãi việc tu hành của ta. Lần này ta tới chẳng qua chỉ là chủ trì chiến sự nơi đây, nếu đệ tử có thể tiến thêm tu vi, có thể nắm chắc thêm cơ hội bảo vệ ngọn núi này. Nhưng sư thúc tổ là thủ vị của nơi đây, chuyện nơi này ngài quen thuộc hơn, kính xin sư thúc tổ bỏ thêm tâm tư là tốt nhất.

Đào Chính đỏ mặt, sau đó trong lòng chợt thấy mất mát. Hắn biết nhân vật như Nhạc Vũ rốt cục có chút bất đồng với chính mình.