Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 461: Yêu Vương bại lui





Giờ khắc này, mấy người Nông Dịch Sơn đều khiếp sợ khó tả. Bọn họ nhìn vào ngực phải Thương Ngô, miệng vết thương cơ hồ xuyên thấu, ngay cả nhóm người Vu Duy cũng ngây ngốc, cơ hồ quên mất tiếp tục vận kiếm, những người nhìn thấy được một màn này trong đầu cùng hiện lên một ý niệm.

Thủ đoạn như thế nào lại có thể đem Yêu Vương tung hoành mấy ngàn năm đả thương đến nỗi này?

Trong lòng Nông Dịch Sơn khẽ động, bên tai truyền tới thanh âm thật nhỏ của Cung Trí, kỳ quang trong mắt hắn chợt nổ bắn ra, trong nội tâm vô cùng kinh dị. Mạc Quân đứng bên cạnh thấy thế, vẻ mặt chợt vui mừng, phất tay phong tỏa thanh âm, quay đầu nói:

Chẳng lẽ Vũ nhi thực sự phục hồi được ba chiêu kế tiếp của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm hay sao? Chẳng qua lấy Kim Đan cảnh giới đi khiêu chiến Yêu Vương tuyệt thế mười ba cấp vượt hơn tu sĩ Đại Thừa kỳ bình thường, còn có thể đả thương Thương Ngô đến nhưvậy, loại kiếm thức kia làm sao có thể tồn tại?

Nông Dịch Sơn cau chặt mày, nhẹ thở một hơi nói:

Đánh bị thương Thương Ngô chính là Vũ nhi. Cung sư thúc nói Vũnhi được di lực của tổ sư lưu lại trong thạch điện giúp đỡ. Có thểxác nhận tạm thời tu vi tăng lên tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong nên mới sử dụng được ba chiêu tiếp theo của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm. Chẳng qua hiện tại lấy bị thương đổi bị thương, tình trạng hung hiểm vô cùng. Đúng như lời Thương Ngô đã nói, tuy Vũnhi lấy kiếm quyết thao túng lực lượng thiên địa, nhưng cũng bịthiên địa pháp tắc cắn trả. Nhưng loại kiếm quyết này đích xác không nên tồn tại trong nhân thế.

Vẻ mặt mọi người bên cạnh đều ngẩn ra, sau đó liền hiểu rõ. Ba chiêu kiếm quyết tiếp theo nghe từ vài lời nói của Thương Ngô, tựa hồ là lấy thiên ý làm kiếm là sự thực!

Hôm nay tuy tu vi Nhạc Vũ bị miễn cưỡng thúc đẩy lên đỉnh phong, nhưng nghĩ lại chênh lệch giữa hai người vẫn kém như trời với đất. Lực lượng thân thể giờ phút này của Nhạc Vũ không cách nào thừa nhận thiên địa pháp tắc cắn trả mà không bị thương.

Chỉ khi nào đến Đại Thừa cảnh giới, chứng được trường sinh, dùng lại bộ kiếm pháp kia chẳng phải có thể tàn sát hết tu sĩ Đại Thừa kỳ cùng giai dễ dàng như tàn sát con kiến hôi hay sao?

Tổ sư lưu lại Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, đúng là kinh thế hãi tục.

Tâm tình Vu Duy chấn động, nỗi kích động trong lòng cơ hồ khó cóthể áp chế. Sau một lúc lâu, lại chợt tỉnh:

Không biết hiện tại thương thế của Vũ nhi thế nào? Ba chiêu kiếm quyết uy năng chấn thiên, là cơ hội chấn hưng tông môn chúng ta. Cho dù chúng ta trả giá nào, cũng đừng để cho Quảng Lăng Tuyệt Kiếm thất truyền lần nữa mới được!

Nông Dịch Sơn âm thầm thở dài một tiếng, tâm tình trở nên trầm trọng. Từ trong lời nói của Cung Trí nghe ra, tình hình của Nhạc Vũcực kỳ không ổn. Khó khăn nhất chính là hiện tại không cách nào ngăn cản, tránh khỏi lực lượng thiên địa pháp tắc cắn trả.

Ánh mắt của hắn nhìn qua Thương Ngô, trong lòng liền hiểu rõ. Hiện tại biện pháp duy nhất có thể giúp Nhạc Vũ cũng chỉ nhanh chóng đánh lui Yêu Vương này!

Mười mấy hệ rễ xuyên thẳng dưới đất hiện tại bị đứt đoạn, tấm lôi võng quanh người Thương Ngô không giảm bớt mà còn tăng thêm. Những dòng điện màu tím từ trong cơ thể hắn tản ra, khiến cả tấm lôi võng bạo tăng ra phạm vi hơn hai mươi trượng. Lực lượng từtrường lớn tới mức đè sập toàn bộ cây cối còn sót lại dưới vạn trượng mặt đất bên dưới. Lấy Thương Ngô làm trung tâm, áp ra phương viên chừng mấy ngàn trượng, nơi sâu nhất còn đạt tới hơn hai ngàn trượng.

Hai bộ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm tạo ra tinh mang tuy vô cùng bén nhọn, nhưng chỉ có thể đem lôi võng áp bách ra chừng mười sáu trượng, không cách nào tiến sâu vào bên trong chỗ hai người đang đứng.

Mà giờ khắc này chính bản thân Thương Ngô phảng phất như hồn du thiên ngoại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Làm sao có thể? Nếu như chính là thiếu niên kia, làm sao có đủ lực lượng sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm! Điều khiển thiên địa pháp tắc dù là tu sĩ Đại Thừa cảnh cũng phải bị cắn trả tổn thương! Nghe tin đồn trước khi Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu phi thăng, trên người bị thương, vì thế có rất nhiều người đánh chủ ý với hắn. Ở trong những Yêu Vương như chúng ta, đã lưu lại uy danh hiển hách! Tu vi thiếu niên kia chỉ mới là một Kim Đan, sao có được năng lực như vậy? Pháp lực Ngũ Hành kiêm tu còn được, nhưng tu vi còn chưa đạt tới cánh cửa thấp nhất. Chẳng lẽ bên trong Quảng Lăng Tông còn có một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong hoặc là Đại Thừa cảnh đang sử dụng bộ kiếm quyết này sao?

Không đúng! Trực giác của ta từ trước tới nay rất chuẩn xác. Sửdụng ba chiêu giữa của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm chính là hắn không thể nghi ngờ! Nhưng trên thế gian làm sao có được pháp môn cóthể đem tu vi tăng lên cấp độ cao như vậy? Chẳng lẽ Quảng Lăng Tán Nhân còn có hậu thủ khác, di lưu bên trong Quảng Lăng sơn?

Hắc! Nếu thật sự do thiếu niên kia gây ra, thật đúng là không được!

Cảm giác được một phần huyết nhục trong cơ thể mình lại bị một cỗ lực lượng cắt rách ra khỏi thân thể, thậm chí liên lạc cùng thiên địa linh khí cũng chợt vỡ vụn biến mất.

Thần trí Thương Ngô lúc này mới thanh tỉnh lại, trong mắt tràn ra một phần vẻ mặt vui mừng.

Mạnh mẽ thay đổi pháp tắc, lấy đi một bộ phận huyết nhục của thân thể ta sao? Quả nhiên không hổ là Thiên Ý Kiếm nắm giữ thiên ý, đây là chuyện mà ngay cả lão thiên gia cũng không cách nào làm được. Lần này đúng là nhân họa đắc phúc, nếu có thể trở về tìm hiểu thêm ít năm, nhất định tu vi tiến nhanh. Nhưng chỉ tiếc, nếu có thể hữu duyên nhìn thấy được Truyền Pháp tam điện của Quảng Lăng Tông, tất nhiên sẽ càng tốt hơn.

Ngay trong lúc tâm niệm vừa thay đổi thật nhanh, Thương Ngô lại dùng máu huyết trong thân thể rót tới linh trận, nhưng chỉ trong nháy mắt, nơi cổ của hắn chợt nổ tung, Thương Ngô theo bản năng dùng tay sờ vào, chỉ cảm thấy vùng cổ thon dài lúc này lại thiếu đi một phần huyết nhục.

Cố Tỏa Không Gian vô dụng sao? Thật không biết hiện tại hắn đánh ra chiêu thứ năm hay thứ sáu? Nếu là chiêu thứ sáu, Quảng Lăng Tuyệt Kiếm không khỏi quá mức kinh khủng!

Trong nội tâm Thương Ngô rét lạnh, chỉ cảm thấy ý niệm tiếc nuối bản thân sinh ra quá muộn, chưa từng hữu duyên gặp mặt Quảng Lăng Tán Nhân trước kia thật sự vô cùng buồn cười. Nếu như Ngọc Lăng Tiêu vẫn còn tồn tại trên thế gian này, chỉ sợ dùng một kiếm liền có thể lấy được tính mạng của hắn.

Ngay sau đó hắn lại thầm nghĩ:

Người này còn chưa hoàn toàn khống chế được bộ kiếm quyết này, nhưng có thể tấn công vào bộ vị yếu hại, lộ vẻ định liều mạng! Đáng tiếc trước đây ta nghiên cứu về phương diện này thật quá ít. Yêu tộc ta không cách nào đạt được lực lượng này của nhân tộc tu sĩ. Ban đầu khi mới tới Bắc Hoang, thật sự không thể nào ngờ tới, ở ngay trước mặt nhị lưu tông môn không có cả tu sĩ Đại Thừa cảnh thế này lại bị thua thảm hại như vậy. Ha hả! Nếu bị hai người kia biết được, nhất định chê cười.

Lại đưa mắt nhìn ra phía trước, chỉ thấy trước mặt Nông Dịch Sơn nhuộm đầy hàn quang màu tím, hồng mang vờn quanh cơ thể, vôsố linh lực đang hội tụ vào người hắn. Thương Ngô không khỏi lắc đầu, trong lòng biết nếu hôm nay còn trì hoãn, nhất định sẽ bị vẫn lạc tại nơi này!

Tâm niệm chợt động, huyết sắc linh trận cùng lôi trụ màu tím trong nháy mắt bạo liệt vỡ tan, ngay khi linh lực điện lưu cực lớn đang tán ra bên ngoài, Thương Ngô đã triệu hồi hai mươi bốn tử mộc châm, huy ra một đạo pháp lực lôi cuốn lấy Lệ Bi Hồi, hướng nơi xa cực nhanh bay đi.

Chỉ trong thoáng chốc, ngoài mấy trăm dặm, ba bóng người chợt xuyên thấu không gian bay đến, khí tức túc sát xuyên khắp thiên địa.

Thương Ngô thấy thế, không chút ngoài ý muốn lớn tiếng cười to:

Chờ các ngươi đã lâu, đến bây giờ mới dám xuất thủ sao? Một đám chuột nhắt mà thôi, chẳng lẽ cũng muốn đem ta lưu lại?

Hai mươi bốn tử mộc châm trong nháy mắt bay ra ba hướng, thẳng đánh tới ba bóng người. Ngay trong nháy mắt những tử mộc châm kia cũng ầm ầm nổ vang, vô số tử mộc châm nhỏ xíu bắn ra, trong ba người lại có hai người bị ép buộc phải trốn ngược trở vào trong hư không. Tên còn lại tuy rằng quanh thân có cuồng phong bao phủ, đem những tử mộc châm ngăn cản lại, nhưng trong khóe môi lại bật ra một tia máu tươi. Vào lúc này Thương Ngô đã mang theo Lệ Hồi Bi bay thẳng ra ngoài ba trăm dặm, cả người tử điện bùng lên, trong nháy mắt xuyên phá hàng rào không gian, trong tích tắc bước vào hư không, lại ngạc nhiên quay đầu.

Kỳ quái! Khí tức này tựa hồ là Yêu Đế mười lăm cấp? Nhưng yêu lực rất tinh thuần, trước đây chẳng bao giờ nhìn thấy. Tuy đồng chúc Yêu tộc, nhưng không ngờ còn có sát cơ đối với ta? Chẳng lẽđúng như lão già kia nói, linh sủng của Quảng Lăng Tán Nhân vẫn còn ở lại nhân gian chưa từng cùng hắn phi thăng? Vừa rồi còn chưa xuất thủ, lần này lại cố ý hiển lộ ra khí tức, là tính toán cảnh cáo hay sao? Hắc! Thì ra là như vậy, nếu nghe thấy uy năng cái thếcủa Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, không cần Yêu tộc như ta xuất thủ, chư tông Trung Nguyên đã ập tới, Quảng Lăng Tông hôm nay đãkhông cách nào ứng phó. Lần này vị Yêu Đế kia cuối cùng mới lộdiện, không phải là vì chấn trụ những kẻ rắp tâm hay sao?

Khóe môi nhếch lên, Thương Ngô cũng không tiếp tục suy nghĩ, liền bước vào bên trong hư không. Trước kia hắn từng nghe nói, trước khi Ngọc Lăng Tiêu phi thăng, bên cạnh có một yêu thú mười ba cấp đi theo. Lúc ấy là trung vị thần thú, lúc này chắc càng thêm mạnh mẽ.

Chẳng qua lần này vị Yêu Đế kia âm thầm ẩn cư Bắc Hoang hơn vạn năm, cũng chưa từng thấy xuất hiện, nói vậy cũng không được tùy tâm sở dục, trợ lực Quảng Lăng nhất định cũng bị hạn chế. Huống chi bên trong Yêu tộc cũng không phải không có ai ngăn cản được vị Yêu Đế này, cũng không cần quá mức sợ hãi.

Ngược lại trước mắt vài tu sĩ Đại Thừa cảnh nhân loại kia lại làm hắn cảm thấy đau đầu.

Ngay khi Thương Ngô phá không rời đi, trên bầu trời Quảng Lăng thị trấn, hai người đang xem cuộc chiến đều trở nên trầm mặc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ngôn Vô Cực hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, vôluận là tu sĩ các tông các phái, hay là tán tu, giờ phút này đều yên lặng, phảng phất như vẫn còn vô cùng khiếp sợ. Đặc biệt là mấy môn phái bên trong Phượng Hà sơn mạch, ánh mắt không ngừng lóe lên, trong mắt có toan tính, có kinh hãi, có khuôn mặt u sầu.

Ngôn Vô Cực âm thầm cười lạnh, nỗi u uất trong lòng cũng thoáng giảm đi. Chiến lực của Yêu Vương Thương Ngô đúng là vượt ngoài dự đoán mọi người. Ngôn Vô Cực thậm chí tin tưởng, với pháp lực vô biên của Thương Ngô, cộng thêm thần thông Tiểu Thiên Lôi Ngục, cho dù muốn một mình chiến đấu với bốn vị tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng còn đủ sức.

Quảng Lăng Tông không chút tổn thương có thể đánh lui được nhân vật mạnh mẽ tới bậc này, thực lực có thể nói sâu không lường được. Cũng mang theo ý tứ hàm xúc, chư tông Bắc Hoang đều sẽbị tông môn kia vững vàng áp chế. Mấy trăm năm trước áp chế hàkhắc, nếu tiếp tục xuất hiện trấn áp, nhất định sẽ làm chư tông không cách nào chịu đựng nổi gánh nặng.

Chẳng qua khi nghĩ tới tình hình quỷ dị vừa rồi, Ngôn Vô Cực không khỏi cảm thấy toàn thân rét lạnh.