Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 574: Kiếp lôi rèn hồn





Vẻ mặt của Giản Kỳ có chút giật mình, nhưng chỉ giây lát sau phảng phất như nghe được điều gì, cuối cùng mỉm cười cúi người hành lễ nói:

Nương nương nói, từ nay về sau chúng ta truyền giáo nhất định chỉ trong phạm vi vạn lý nơi này, tuyệt không làm Nhạc tiên trưởng cảm thấy khó xử. Còn có vị đệ tử Quảng Lăng Tông bị ta giam cầm, ta sẽ thả ra. Nhưng nương nương đã chuẩn bị xây dựng mười tám tầng địa phủ, lục đạo luân hồi. Thiên hạ đại thế nhất định khó có thể xoay chuyển, quý tông đừng chỉ nghĩ về người trước mà không lo nghĩ cho đời sau. Chỉ cần phụng thờ chân thần của ta, có thể miễn được tai nạn.

Nhạc Vũ âm thầm cảm thấy buồn cười, như thế nào càng nói lại phảng phất càng giống như đang truyền giáo với hắn.

Hắn cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ thản nhiên gật đầu nói:

Ngươi có thể hồi đáp nương nương, trong thế giới này, chỉ cần nơi nào có các người truyền giáo, Quảng Lăng Tông chúng ta ngày sau nhất định sẽ không ngăn trở!

Nói xong hắn dùng pháp lực vây quanh Chiến Tuyết cùng Đoan Mộc Hàn, xuyên qua không gian, lúc này trực tiếp di chuyển cách xa vạn lý, xuất hiện trên một đỉnh núi.

Mới vừa đứng lại, Đoan Mộc Hàn đã nhíu mày nói:

Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái! Như thế nào ta vừa thất thần, vị Hậu Thổ nương nương kia cũng đã biến mất?

Chiến Tuyết hừ lạnh nói:

Là phương pháp thao tác thời gian, nàng đem thời gian trong phạm vi ba trượng quanh thân ta và ngươi khóa lại. Thiếu gia, không biết tại sao ta có chút không thích Hậu Thổ nương nương kia!

Hai câu phía trước Nhạc Vũ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Chiến Tuyết ngay lúc đó cũng không hoàn toàn bị khóa lại, hẳn vẫn còn chút thanh tỉnh, ít nhất biết được chuyện gì xảy ra.

Về phần câu sau, Nhạc Vũ không khỏi cười khổ. Hậu Thổ cũng là như thế, ánh mắt đầu tiên vừa nhìn thấy Chiến Tuyết liền cho rằng ngày sau nàng sẽ làm mình đau đầu. Không biết do thôi diễn mà suy đoán, hay là hai vị này trời sinh đã không hợp nhau. Lẽ ra thần chức của hai người cũng không hề có gì xung đột.

Đoan Mộc Hàn nghe vậy giật mình, sau một lúc lâu hừ lạnh một tiếng:

Ta cũng chán ghét! Nhưng Hậu Thổ kia đã bị Vũ nhi bức đi, còn hứa hẹn sẽ không tiếp tục khuếch trương truyền giáo tại Bắc Hoang, cuối cùng xem như đuổi được tai họa tâm phúc của Quảng Lăng Tông ta.

Nói tới đây Đoan Mộc Hàn lại thở dài nói:

Hậu Thổ nương nương quả nhiên lợi hại. Thượng cổ đại thần ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là một hóa thân đã thực lực mạnh mẽ như thế!

Nhạc Vũ im lặng, Hậu Thổ tuy nói là không làm gì được Ngũ Sắc Thần Quang của hắn, nhưng sự thật đến tột cùng như thế nào, dù là chính hắn cũng không chút nào nắm chắc.

Nhưng lần này gặp mặt Hậu Thổ, đã có thu hoạch không ít. Hắn biết được trong người mình có được Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí, chính là bước cờ ẩn giấu của Hậu Thổ trong thế giới này. Thứ hai chính là trong thế giới hồng hoang, thiên cơ đã bị rối loạn. Hậu Thổ thừa dịp sơ hở mà đến, cũng không nguyện ở lâu, rõ ràng không muốn làm hắn bị bại lộ, đây là điều thứ ba. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Suy tư thêm chốc lát, Nhạc Vũ đã lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:

Nơi đây mặc dù không còn việc gì, nhưng phạm vi vạn lý chung quy phải có người đến trấn thủ để theo dõi trạng huống của Hậu Thổ vu giáo. Rốt cục nên xử trí như thế nào, còn cần xin chỉ thị của chưởng giáo chân nhân.

Nói xong, Nhạc Vũ đánh ra hai thanh phi kiếm màu tím, đều bay về hướng Quảng Lăng Tông. Một thanh kiếm truy tìm Nông Dịch Sơn, một thanh khác truy tìm Trầm Như Tân, nhờ sư huynh hỏi thăm tin tức lục phẩm Tử Tâm Liên.

Nếu có thể lựa chọn, hắn tất nhiên chỉ nguyện tìm được loại thuốc này bên trong hoàng hôn giới. Nếu có thể tìm được loại lục phẩm Tử Tâm Liên mấy vạn năm, đủ giúp Chiến Tuyết tiến vào tầng mười ba của Huyền Sát Chiến Ma đại pháp. Nhưng ở thế giới này cũng không thể bỏ qua cơ hội, xem như làm dự bị.

Trong suốt mười ngày sau, Nhạc Vũ dừng lại tu hành trên ngọn núi này. Nhưng phần lớn thời gian nhìn như chỉ lo tĩnh tu, kỳ thật là đi tới hoàng hôn giới đứng trên đỉnh Linh Trụ sơn mà hắn đã đặt tên.

Linh lực nơi này dày đặc, có thể so với chính thế giới hồng hoang. Có được linh lực nồng đậm nơi đây tẩm bổ, khí huyết nguyên lực sinh ra trong cơ thể hắn mỗi ngày ước chừng phải tăng thêm một thành so với thế giới bên kia. Chỉ tiếc mỗi ngày đều có Vực Ngoại Thiên Ma tới quấy nhiễu. Mặc dù có Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm, cũng chỉ có thể làm chúng sợ hãi mà không thể đuổi đi toàn bộ, làm kẻ khác cảm thấy vô cùng phiền phức.

Còn thêm một chuyện làm Nhạc Vũ cảm thấy vạn phần đáng tiếc. Từ sau khi Đoan Mộc Hàn trở lại Điều sơn, tựa như đà điểu, chỉ chui rúc trong phòng mình, tuyệt không cho hắn chút cơ hội nói chuyện. Chỉ khi chỉ dạy nhóm người Nhiễm Lực tu luyện, cũng chỉ là dùng phương pháp truyền âm mà dạy, không ra khỏi phòng nửa bước.

Nhạc Vũ bất đắc dĩ, cũng chỉ đành chuyên tâm lại tu hành. Hắn tiếp tục thu thập yêu đan trong hoàng hôn giới, sau đó thuận tiện giúp Chiến Tuyết tiếp tục khuếch trương tín ngưỡng khắp chung quanh. Mấy trăm thành trấn nhân loại, trong vòng mấy ngàn vạn lý, cơ hồ toàn bộ yêu thú chỉ trong vài ngày đã bị Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết hợp lực tẩy trừ không còn một con nào.

Chỉ khi đi tới cuối cùng, Nhạc Vũ bỗng nhiên dừng tay lại, lưu lại chừng trăm con yêu thú ngũ lục cấp tiếp tục sinh tồn nơi này. Về phần dưới ngũ cấp, chỉ thanh trừ đàn thú đã tạo thành đại quy mô bầy đàn, còn lại thì mặc kệ chúng. Chiến Tuyết vốn khó hiểu, sau đó lại nghĩ ra, suy tư nói:

Thiếu gia đang lo lắng chuyện chim bị giết sạch sẽ ném cung sao?

Từ này tuy không quá chính xác, nhưng cũng không khác bao nhiêu! Nếu không bị yêu thú uy hiếp, có thể hiển lộ được thần uy của ngươi, những người phàm kia làm sao hiểu được sinh tồn gian nan mà mang lòng cảm kích ngươi? Thế nhân ngu muội, chỉ cần lợi ích trước mắt, nếu có một ngày không còn cần tới ngươi, tất nhiên sẽ ném bỏ. Những con yêu thú kia tuy là đại địch ngày sau của ngươi, nhưng cũng là căn bản của ngươi. Chỉ khi vẫn duy trì bình hành nhất định, mới có thể làm cho nhân loại khiếp sợ cảm đức, ngày sau luôn phụng thờ ngươi không quên.

Nhạc Vũ cười lạnh lùng, trong lòng cũng không có chút kinh ngạc, ngày xưa Mục Hi Ngọc cũng thật thông minh, hiện tại còn được vạn dân tín ngưỡng, trí tuệ của Chiến Tuyết đã vượt xa người bình thường có thể so sánh.

Nửa hiểu nửa không gật nhẹ đầu, Chiến Tuyết mang theo vẻ suy nghĩ sâu xa nhìn xuống bên dưới. Nhạc Vũ cũng không tiếp tục nhắc tới việc này, trong vài vạn lý nơi đây những yêu thú có lực uy hiếp đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, vu tế của Chiến Tuyết đã có thể yên tâm truyền giáo.

Sở dĩ lần này Chiến Tuyết tỉnh lại nhưng vẫn chưa thăng cấp, là do nguyên nhân tính ngưỡng lực không đủ. Nhưng theo Nhạc Vũ xem ra, việc khẩn yếu nhất trước mắt không phải lo cấp tốc khuếch trương, mà là xây dựng một giáo hội kết cấu hợp lý, trước khi muốn khuếch trương thành đại quy mô, phải củng cố căn cơ trước tiên, nếu ngày sau tăng thêm quá nhiều người, thật khó bắt tay vào chỉnh đốn từ đầu. Việc này hắn không muốn nhúng tay, chỉ lệnh cho Chiến Tuyết tự mình phụ trách, nhiều nhất hắn chỉ điểm thêm một phần xem như khảo nghiệm.

Tuyệt đại đa số thời gian Nhạc Vũ vẫn chuẩn bị thu thập yêu đan linh thạch đơn tính, ở vào tháng thứ hai, hắn mới bắt đầu chân chính bắt tay rèn luyện tinh thần.

Ngày hôm đó hắn gọi ba người Nhạc Băng Thiến vào trong phòng mình, ngay sau đó cũng không quản vẻ mặt nghi hoặc của họ, liền mở ra Thập Phương Môn mang theo ba người xuyên qua không gian, chỉ chốc lát đã xuất hiện bên trong thần quốc của Chiến Tuyết.

Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đều cảm thấy ngạc nhiên, Nhạc Băng Thiến lại cảm thấy hứng thú, chỉ một lát sau ánh mắt đã bị hư ảnh thật lớn của Chiến Tuyết ở ngay trung ương không gian cùng ba luồng linh quang hấp dẫn, sắc mặt nàng liền lộ ra vẻ ngạc nhiên:

Đây là thần quốc, Tuyết nhi là Vu Thần sao?

Trong con ngươi Nhạc Băng Thiến hiện lên nỗi khiếp sợ. Nàng sớm biết Chiến Tuyết là do Nhạc Vũ dùng thi thể Mục Hi Ngọc chế tạo thành khôi lỗi, đã thức tỉnh linh trí, cũng luôn nghĩ như vậy. Thật không ngờ Chiến Tuyết còn có thân phận là một Vu Thần!

Nhạc Vũ cũng không đáp lời, chỉ ngồi điều tức, đợi đến khi pháp lực khôi phục lại liền tiếp tục xuyên qua thời không loạn lưu.

Mang theo ba người xuyên qua không gian, so sánh với lúc đi một mình khó khăn càng lớn. Lần trước mang theo Sơ Tam cùng Đằng Huyền, cũng là như thế. Nếu không có pháp trận phụ trợ, có được thần quốc của Chiến Tuyết làm trung chuyển, tuyệt đối khó thành công.

Sau đó cũng không biết qua bao lâu, trước mắt ba người bỗng dưng sáng ngời, liền dung nhập vào thế giới hoàng hôn.

Giờ phút này cả Nhiễm Lực lẫn Lâm Trác đều hiểu được rốt cục Nhạc Vũ đang làm gì, vẻ mặt đều ngây ngốc.

Sớm nghe nói tu sĩ Nguyên Anh và Đại Thừa thường thường thích xuyên toa hư không, khi rèn luyện đạo pháp không gian hay tìm kiếm những ài liệu luyện khí trân quý ở thời không loạn lưu. Chưa từng nghe nói qua có ai tìm được một thế giới khác. Có hàng rào không gian cách trở, nếu không phải là người của thế giới này thì đừng mong có thể đi vào.

Ngay trong nháy mắt, Nhạc Vũ lại dùng càn khôn na di mang theo ba người xuất hiện trong một rừng rậm. Ở gần nơi này có một con yêu thú ngũ cấp, đang run rẩy đứng trước mặt mọi người. Mà Sơ Tam cùng Đằng Huyền, thậm chí Chiến Tuyết đang đứng nơi đó cùng chờ đợi.

Nhạc Vũ xuất ra mười viên yêu đan đơn tính đã được hắn dùng phương pháp chuyển thành một trong ngũ hành tinh thuần, sau đó kháp pháp quyết, chỉ thấy vô số phù văn được dùng linh lực lực ngưng tụ thành hình dưới chân họ. Chỉ thoáng chốc linh lực dày đặc liền tụ tập tới, Lâm Trác chỉ liếc mắt liền phát giác yêu thú kia đã sắp thăng cấp.

Đại trận dưới chân hắn cũng quen thuộc, nhưng lại càng thêm tinh diệu, có nhiều bất đồng hơn trước. Đôi mắt hắn chợt híp lại, thở nhẹ nói:

Là Thôi Linh Pháp?

Trong mọi người chỉ có Nhạc Băng Thiến chưa từng trải qua, cũng không biết nguyên do, thần tình đầy mờ mịt.

Linh lực dần dần tụ tập bên trong Linh trận, lúc này ba người Nhạc Vũ không cần dùng phương cách như lúc xưa, thúc đẩy yêu thú thăng cấp chỉ dựa vào linh lực nồng đậm nơi này, số lượng yêu lực tràn ra từ những yêu đan đơn tính kia cũng đủ cho con yêu thú bên trong chậm rãi hấp thu vào.

Chỉ trong một lát, trên bầu trời đã tụ tập vô số kiếp vân. Nhìn thấy lôi quang chớp động sáng rực, một cỗ thiên địa uy áp cuồn cuộn chợt thăng cao.

Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên một tia kỳ quang, Nguyên Anh bay ra khỏi cơ thể, bốc lên giữa không trung, hướng lôi quang đang đánh thẳng xuống tiếp đón tới…