Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 577: Linh mạch kỳ dị





Chỉ qua mấy ngày, nhân thủ do Nông Dịch Sơn phái tới tiếp nhận đã đến. Hai vị tu sĩ Kim Đan, đều là sư thúc của hắn. Nhưng ở trước mặt Nhạc Vũ họ cũng không hề tỏ vẻ trưởng bối, mở miệng xưng hô trưởng lão thứ tọa.

Nhạc Vũ đem mọi chuyện nơi này giao phó lại, sau đó rời khỏi Điều sơn. Đi ra ngoài trăm vạn dặm, tới chỗ ở của Nhạc Trương thị tại hoang nguyên. Đón mẫu thân cùng đưa vào bên trong hoàng hôn giới.

Nếu bàn về địa phương tu hành, chỉ cần có thể thủ vững đạo tâm, như vậy hoàng hôn giới so với Đông Thắng đại lục tốt hơn quá nhiều. Có Chiến Tuyết cùng Sơ Tam chăm sóc, cộng thêm hiện tại hắn đã có thể tự nhiên xuyên qua nơi này, trên căn bản đã không còn gì nguy hiểm.

An trí xong Nhạc Trương thị, Nhạc Vũ tiến thẳng về Tử Vân tiên phủ. Chẳng qua chưa đợi hắn chạy tới, hồn thức liền cảm ứng được ý niệm của Chiến Tuyết truyền đến.

Sơ Tam cùng Đằng Huyền vừa tìm được một siêu phẩm linh mạch? Hơn nữa còn là một trong thập tuyệt?

Trong nội tâm kinh ngạc, Nhạc Vũ không chút nào dừng lại, vội vã tìm một nơi bí mật bày ra một không gian tọa tiêu linh trận, liền mở Thập Phương Môn đi tới thần quốc của Chiến Tuyết. Chỉ dừng lại thoáng chốc, Nhạc Vũ mang theo Chiến Tuyết tiến vào trong hoàng hôn giới.

Từ đỉnh Thiên Trụ sơn, đi về phía năm ước chừng trăm vạn dặm, đã thấy thân ảnh Sơ Tam cùng Đằng Huyền đang không ngừng quanh quẩn trên bầu trời.

Phát giác Nhạc Vũ đã đến liền kêu lên một tiếng vui mừng, vây quanh hắn như muốn tranh công xin ban thưởng.

Nhạc Vũ khen ngợi một câu, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa là một sơn cốc khổng lồ. Còn chưa vận dụng Vọng Khí Thuật liền cả kinh.

Linh lực thật mạnh! Quả nhiên là siêu phẩm linh mạch, nhưng oán sát lực nơi này thật kinh người!

Sau thoáng khiếp sợ, trong lòng Nhạc Vũ vô cùng vui mừng. Lục phẩm Tử Tâm Liên cùng Thất Sát U Minh thảo giống nhau, cũng có yêu cầu vô cùng hà khắc đối với hoàn cảnh. Vẫn sinh trưởng bên trong địa phương có oán sát lực mạnh mẽ. Nhìn phẩm cấp đạt tới một trong thập tuyệt, còn mạnh hơn cả không gian bên trong Tử Vân tiên phủ!

Hơn nữa khác với Thiên Trụ sơn chính là siêu phẩm linh mạch nơi này không chỉ giới hạn bên trong một ngọn núi, lại kéo dài khổng lồ trong sơn cốc đạt tới phương viên bốn mươi vặn dặm, đã đạt tới siêu phẩm phẩm cấp.

Nhạc Vũ không khỏi cười khổ, lần này có ba thành khả năng tìm được lục phẩm Tử Tâm Liên nơi này, chẳng qua bên trong linh địa như vậy, không thể chỉ có vài con yêu thú phẩm cấp như Tam Túc Minh Hỏa Nha mà thôi, bên trong nhất định là hung hiểm chí cực. Thần hồn của hắn bỗng nhiên truyền tới hồn thức ba động của Chiến Tuyết, Nhạc Vũ quay đầu, nhìn thấy đôi mắt Chiến Tuyết nóng rực nhìn chằm chằm vào sơn cốc khổng lồ phía trước, một lúc lâu sau nàng quay đầu nói:

Thiếu gia, thật kỳ quái! Ta cảm giác ở bên kia thật giống như có vật gì đó rất trọng yếu đối với ta.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu, nếu ngay cả Chiến Tuyết cũng có cảm giác như thế, như vậy đã không sai. Xem ra nơi này nhất định cần đi vào một lần, chỉ là không biết lục phẩm Tử Tâm Liên bên trong đạt tới bao nhiêu năm? Dược vật này vô dụng đối với yêu thú, nhưng khó tránh bị ăn nhầm hoặc giẫm đạp, thật sự làm hắn lo lắng. Hắn lệnh cho Sơ Tam cùng Đằng Huyền từ xa xa xem chừng, Nhạc Vũ bay thêm ngàn dặm, pháp lực truyền vào hai mắt nhìn ra xa.

Ngay sau đó Nhạc Vũ liền hít sâu một hơi rét lạnh. Chỉ thấy trước mắt ngoại trừ oán sát lực phóng lên cao, còn có linh khí tràn trề, hẳn phải có hơn ngàn cỗ yêu lực mạnh mẽ tràn ngập bên trong. Trong đó không chỉ có một con yêu thú mười ba cấp, toàn bộ đều không dưới mười ba cấp!

Trong đó yêu khí thuộc mười bốn cấp cũng có hơn trăm con, ngoài ra còn có năm cấp bậc Yêu Đế, chia ra năm phương. Mặc dù yêu khí hỗn tạp không tinh thuần, nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ làm lòng người kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đây rốt cục là thế giới cổ quái gì vậy? Lại có đông đảo yêu thú đến như thế? Rõ ràng đã sắp hỏng mất, nhưng linh mạch lại khổng lồ, vượt xa cả Đông Thắng đại lục?

Trong lúc mơ hồ, Nhạc Vũ chợt cảm thấy mảnh không gian này tuyệt không chỉ đơn giản như vậy, chỉ sợ phải còn ẩn tình gì khác. Hơn nữa nhìn thấy linh mạch hội tụ mạnh mẽ tới như vậy, phạm vi rộng lớn của không gian này chỉ sợ còn lớn hơn bốn phiến đại lục ở thế giới kia cộng lại mấy lần!

Hắn thầm thở mạnh một hơi, sau đó rút lui trở về. Đứng yên cau mày suy ngẫm thật lâu, sơn cốc nơi này với tu vi trước mắt của hắn, không phải không thể đi vào được một lần.

Những con yêu thú còn chưa hoàn toàn lột xác thành mười ba cấp, hắn cũng không quá kiêng kỵ. Nhưng yêu thú cao cấp hơn lại thật sự quá nhiều. Một con còn dễ ứng phó, nhưng hai ba đã có chút khó giải quyết. Nếu cộng thêm năm cấp bậc Yêu Đế, hơn trăm cấp bậc Yêu Vương, một khi xuất hiện tình hình gì nguy hiểm, đến lúc đó cho dù hắn có được Thập Phương Môn cũng khó giữ tính mạng.

Nhưng không thể không lấy lục phẩm Tử Tâm Liên, bất quá trước khi mạo hiểm đi vào tìm tòi, cần phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ vung tay cho Sơ Tam cùng Đằng Huyền quay trở về trước. Đối với hai linh thú mà nói địa phương này thực sự quá nguy hiểm! Sau đó Nhạc Vũ dùng thần hồn cảm giác, lại dùng Vọng Khí Thật quan sát từ bên ngoài, chân mày càng lúc càng cau chặt lại.

Bên trong sơn cốc này sinh tồn cao cấp yêu thú, hơn phân nửa đều thuộc loại thần thú. Linh thú dị thú còn chút yếu kém đều bị xem là thực vật. Từ mười một cấp trở đi, yêu thú vốn không ăn uống, chỉ hấp thu thiên địa linh lực là có thể sinh tồn. Nhưng nếu gặp phải loại yêu đan có thuộc tính tương hợp cũng sẽ tấn công, bổ sung tiêu hao, thúc đẩy tiến hóa.

Yêu thú đỉnh cấp trong sơn cốc này chỉ sợ cũng hơn ngàn con, còn có năm vạn yêu thú từ cấp tám tới cấp mười hai sinh tồn, huống chi còn chưa tính toán mười vạn dặm phương viên bên ngoài sơn cốc.

Nhạc Vũ không khỏi thầm lắc đầu, thực lực của yêu thú nơi đây nếu chỉ xét về số lượng mà nói, đã vượt xa Yêu tộc tại Đông Thắng đại lục, nếu phát động lên thú triều, mặc dù lấy thực lực của Quảng Lăng Tông hôm nay cũng khó mà ngăn cản.

Hắn không muốn kinh động năm con yêu thú cấp mười lăm kia, vì vậy chỉ đành cẩn thận tới lui tuần tra bên ngoài, không dám xâm nhập sâu bên trong. Thỉnh thoảng tiến vào trong sơn cốc, chỉ xâm nhập chừng trăm dặm. Biết được nơi này hung hiểm khó dò, xa xa vượt qua khả năng của mình, Nhạc Vũ dứt khoát buông tha rời đi, trở về thế giới bên kia.

Trong lòng của hắn hiểu được rất rõ, trừ phi mình tìm được pháp bảo hoặc luyện chế được một loại pháp bảo đỉnh cấp có thể che giấu khí tức, nếu không tốt nhất càng cách xa sơn cốc này càng tốt. Ngoài ra nếu hắn muốn có được lực lượng bảo vệ tính mạng bên trong đó, tu vi pháp lực tốt nhất còn cần tăng thêm một bậc mới xong. Nếu không cho dù có được Thiên Mộc Kiếm cùng Biểu Lý Càn Khôn Đồ, nhưng không sử dụng được tới bốn năm thành uy năng cũng vô dụng. Vừa nghĩ như vậy, hành trình đến Tử Vân tiên phủ lần này hắn càng tăng thêm vài phần mong đợi. Tử Vân tiên phủ ở gần bên Thái Huyền sơn, với tốc độ của Nhạc Vũ, chỉ dùng hai ba canh giờ đã tìm đến.

Sau đó hắn lại cảm ứng, phát hiện có tới mười mấy tu sĩ Nguyên Anh đang ở bên ngoài huyễn trận canh giữ.

Việc này cũng phù hợp với tin tức hắn nghe được từ Thông Văn Điện. Theo hắn biết, nơi đây hôm nay phần lớn là người của chư tông Trung Nguyên, ngược lại Bắc Hoang giờ phút này chỉ có Băng Nguyệt Tông còn thừa lực phái tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đến đây trú đóng.

Nhạc Vũ không muốn kinh động những người này, lợi dụng Thập Phương Môn tránh né huyễn trận bên ngoài, chuẩn bị trực tiếp cố khóa không gian bên trong Tử Vân tiên phủ, bắt đầu na di.

Chẳng qua hộ phủ đại trận do Tử Vân Tán Nhân bố trí không chỉ đơn giản như huyễn trận bên ngoài. Đại trận còn lan tới cả bên ngoài hàng rào không gian.

Vô số thời không phong bạo vỡ vụn hỗn loạn giăng đầy hàng rào hư không. Lần trước Vân Mộng Tông dùng hai cánh cửa hai nơi nên có thể đi qua, ngoài ra cho dù là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong cũng khó thể di chuyển nơi này, chỉ có thể đi xuyên qua huyễn trận.

May là trước kia Nhạc Vũ từng đi vào nơi này một lần, lúc này vẫn dùng Càn Khôn Dịch Bàn hao phí mấy canh giờ thôi diễn mới có thể tìm được một lối đi. Đợi đến khi thân ảnh của hắn xuất hiện bên trong Tử Vân tiên phủ, sắc mặt đã tái nhợt, pháp lực cơ hồ hao tổn sạch sẽ.

Không gian nơi này hẳn chỉ kém hơn thần mộ một chút mà thôi!

Nghĩ tới điều này, Nhạc Vũ chợt nhìn thấy vô số lôi quang hội tụ trong không gian, ngay khi một thanh lôi thương sắp sửa tạo thành, đại trận nơi này dường như đã cảm nhận được Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa chân khí bên trong cơ thể hắn, lập tức tan hết trong nháy mắt, không gian chung quanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Nhạc Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đại trận này gặp người mạnh càng mạnh, gặp người yếu thì càng yếu, bản thân hắn có tới ba vạn thạch lực, vượt xa Diêm Chí, vì vậy lôi lực tụ tập đã gần đạt tới kiếp lôi của tu sĩ Đại Thừa.

Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện nơi này là trung ương sơn cốc, mà mấy vạn thước trên cao chính là tiên phủ.

Trong mắt mang theo vẻ hoài niệm, nhìn chung quanh một lần, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục do dự, trực tiếp bay về hướng Luyện Đan Thất, đi vào tận sâu bên trong.

Truyền tống linh trận nơi này lần trước đã bị Nhạc Vũ phá hủy, nhưng thông qua bộ phận còn sót lại, Nhạc Vũ dùng hồn thức tập trung, bên kia đối ứng na di linh trận, không cần vận dụng Thập Phương Môn, hắn đã xuất hiện bên trong một lâm viên phong cảnh xinh đẹp.

Đây là Lạc Y Viên!

Nhạc Vũ đi về phía trước, khi nhìn thấy ba sương phòng, khẽ do dự một thoáng, vẫn tiếp tục hướng bên ngoài đi tới. Không phải hắn không muốn xem thử một chút bên trong hai phòng kia rốt cục có thứ gì, nhưng ở bên ngoài càng có vật làm cho hắn mong đợi nhiều hơn. Bước ra cửa, hắn liền nhìn thấy ba chữ Phỉ Thúy Viên.

Khác với lần trước chính là lần này Nhạc Vũ không hề bị trở ngại, ngự không tiến vào bên trong. Sau đó liền nhìn thấy Phỉ Thúy Viên cùng Lạc Y Viên phảng phất giống nhau như đúc, cũng hiện ra ba gian phòng.

Dưới chân Nhạc Vũ nhất thời càng tăng nhanh tốc độ, sau đó khi hắn tuyển chọn cánh cửa đầu tiên bước vào, tầm mắt nhất thời bị hương án ngay trung ương hấp dẫn. Những Hồn Ngọc đều bị hắn bỏ qua, chỉ bị một vật nằm ngay trung ương hấp dẫn ánh mắt chặt chẽ.