Quan Lộ Thương Đồ

Chương 268: Chuỗi Sản Nghiệp




Thịnh Thanh là kẻ đầu têu, đáp:

- Chúng tôi cũng biết dựa vào số máy hiện nay là không đủ, ước chừng tăng lên 50 máy mới miễn cưỡng giải quyết được vấn đề.

Trương Khác lắc đầu:

- Thị trường này này còn lớn mọi người tưởng tượng, chuẩn xác mà nói, mười mấy năm sau, quy mô thị trường đĩa lậu phải có gần 30 tỷ, không chỉ đầu đĩa mà phổ cập máy vi tính tính cũng mở rộng cực lớn thị trường đĩa lậu..

Trương Khác không giải thích lấy đâu ra con số đó, nhưng bọn họ không nghi ngờ y nói lung tung, chỉ giật mình vì con số khủng khiếp y nói.

- Trong thị trường này, mọi người định chiếm phần bao nhiêu, rồi phân chia thế nào? Chuyện đĩa lậu, các cơ quan liên quan sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng không khoanh tay ngồi nhìn mãi, đặc biệt khi xí nghiệp đĩa lậu quy mô lớn quá mức, khả năng sẽ khiến thế giới trực tiếp chú ý, lúc đó thành đối tượng đả kích hàng đầu... Một mạng lưới mang tính toàn quốc không thể do một xí nghiệp khống chế được.

Đám Thịnh Thanh nín thở, hiếm khi Trương Khác nói tới chuyện này, đều không muốn ngắt lời y.

- Tất cả sản nghiệp đều có chuỗi sản nghiệp, kể cả đĩa lậu cũng thế, chẳng qua là mới khởi đầu chưa nhìn thấy rõ thôi, ví như vỏ đĩa, bản mẫu, thiết kế bao bì, kiểm tra chất lượng v..v..v.. Chúng ta gọi chung là chế tác bản mẫu, tiếp theo đó là sao chép mới địa lậu thực sự, rồi phát hành tiêu thụ. Quán trình phức tạp, cho nên có thể chia ra nhiều công đoạn cho các công ty khác nhau hoàn thành.

Thiệu Chí Cương nói:

- Vậy chúng tôi nên chuyển hướng chế tác bản mẫu.

Trương Khác thích sự nhạy bén của Thiệu Chí Cương, nói thẳng:

- Tôi nghĩ mấy ngày qua mọi người gặp không tin người muốn mua máy in đĩa, đổi lại là tôi, thà bán cho bọn họ kiếm một mớ, bọn họ mua máy xong còn cần nguồn đĩa, cần bản mẫu mới có thể sản xuất. Nếu muốn duy trì một mạng lưới toàn quốc phải có quần thể sản nghiệp, nếu có thể sao không lùi vào một góc nguy hiểm ít nhất kiếm thứ tiền yên ổn nhất.

Trương Khác nói ngắn gọn rõ ràng thế ròi, Thiệu Chí Cương hỏi thẳng:

- Vậy 1000 vạn có thể làm gì?

- Chế tác bản mẫu.

Thịnh Thanh hỏi:

- Chúng tôi đều lấy bản mẫu ở Thâm Quyến, nghe nói bản mẫu đều ở Hong Kong chuyền sang, còn chế tác thế nào chúng tôi không biết.

- Kỹ thuật thì không khó, nhưng điện tử Ái Đạt chỉ bán kỹ thuật cho công ty chế tác chính quy... Còn điều nữa phải nói với mọi người, lần sau không được moi của công ty tôi quá nhiều người.

Trương Khác nghĩ nguy cơ mình đã nhắc, lối thoát đã vạch ra, trách nhiệm thế là làm tròn, lĩnh ngộ được không là chuyện của bọn họ, xem đồng hồ:

- Thời gian muộn rồi, mai tôi phải dậy sớm, không ở lại với mọi người nữa.

Trương Khác đứng dậy, không để cho chú đi tiễn.

Trương Khác đi rồi, Ngô Thiên Bảo cười khổ:

- Chúng ta có thể thành công ty chế tác chính quy được không?

- Ít nhất tất cả thủ tục phải hợp pháp.

Thiệu Chí Cương đề nghị:

- Nếu mọi người đã ở đây cả vậy cùng nói xem bước tiếp theo nên làm thế nào?

- Thị trường thực sự lớn thế sao?

Thịnh Thanh vẫn không thấy khó vào phán đoán của Trương Khác.

- Tất cả người hoài nghi Khác thiếu gia cuối cùng đều há hốc mồm, lần này tôi quyết định tin.

Thiệu Chí Cương dứt khoát nói:

Trương Tri Phi trầm ngâm:

- Thị trường hơn chục tỷ, đúng là rất khủng bố. Mạng lưới toàn quốc không dễ duy trì, xem ra đường lối của chúng ta hơi sai lầm, mở rộng quy mô sản xuất không phải ý hay, quan trọng là kéo đám nhà tiêu thụ tham lợi không dễ thỏa mãn kia vào, chỉ cần hình thành một quần thể sản nghiệp lớn mới duy trì được mạng lưới vận hành..

Ngô Thiên Bảo cười:

- Vậy Đông Xã chẳng phải thành xào huyệt của đĩa lậu sao?

Thiệu Chí Cương gật đầu:

- Phải biến Đông Xã thành xào huyệt của đĩa lậu chúng ta mới thực sự khống chết được cả chuỗi sản nghiệp này.

~o0o

~~Trương Khác chẳng biết biến Đông Xã thành quê hương của đĩa lậu rốt cuộc là có lợi hay hại, xuống xe taxi, y quyết không nghĩ tới chuyện này nữa.

Trương Khác lấy chìa kháo mở cửa, rất nhẹ nhàng, trong phòng cha mẹ đèn sáng lên, Lương Cách Trân cảnh giác hỏi:

- Trương Khác hả?

- Dạ.

- Ngủ sớm đi nhé.

Đèn trong phòng cha mẹ lại tắt đi.

Trương Khác định tắm nước nóng, lại sợ có tiếng động làm cha mẹ không ngủ được, đánh răng qua loa, lấy nước lạnh lau mặt liền về phòng, nghĩ nếu hôm nay đáng lẽ tới nhà trọ khỏi đánh thức cha mẹ giữa đêm, hoặc nếu đổi nhà được thỉ tốt hơn.

Phòng của y rất nhỏ, đặt một cái máy vi tính cũng thấy chiếm diện tích, nếu muốn đặt máy vi tính phải đem một cái bàn sách ra ngoài, vậy Trương Khác có rất nhiều tư liệu không có chỗ để.

Hứa Tư mua cho chỗ ở của mình tại Hong Kong một chiếc máy vi tính, Trương Khác rất muốn một ngày bận rộn, về tới nhà có thể dùng máy tính tán gẫu với Hứa Tư.

Cha một hai năm nữa là điều đi nơi khác nhậm chức rồi, mẹ cũng dần nhận thức được điều này, Trương Khác nếu thường xuyên không ở nhà, đặc biệt ở Hải Châu mà không về nhà, mẹ sẽ cằn nhằn, lo nhà ba người sắp mỗi người một phương vậy, với đa phần phụ nữ gia đình luôn là quan trọng nhất.

Trương Khác suy nghĩ rồi quyết định chuyển nhà, nếu không sang năm mua xe chẳng có chỗ mà để.

Hôm sau Trương Khác trốn trong phòng tâm sự buổi sáng với Hứa Tư qua điện thoại xong mới ra nói chuyện đổi nhà với mẹ.

Lương Cách Trân đương nhiên đồng ý, Trương Tri Hành cau mày:

- Đổi sang nhà quá lớn ăn nói với bên ngoài ra sao?

Trương Khác cười:

- Chú cũng muốn chuyển nhà, vậy để chú kiếm hai tòa biệt thự gần nhau, nói với bên ngoài là chú cho chúng ta ở nhờ, nếu bên ngoài vẫn còn lời đồn đại này nọ, thì ba à, ba cứ im lặng chịu đựng đi.

Phó thị trưởng đại biểu thành phố mời gần 100 nhà tiêu thụ nhận được quyền đại lý của Ái Đạt, bày 30 mâm ở lầu 2 nhà hàng Văn Sơn, lãnh đạo nhà máy điện khí, máy giặt của Hải Châu cũng tới hưởng sái, Phương Hoành Thanh trà trộn vào trong, thậm chí an bài bọn họ phát biểu trước buổi tiệc, hành vi lấy chuyện công làm việc tư này của thành phố Chu Du cũng ngán ngẩm, thôi thì coi như cống hiến cho phát triển kinh tế của Hải Châu vậy.

Tại lầu 8 nhà hàng Văn Sơn, Chu Phú Minh, Trương Hiểu Kiện tiếp riêng Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngả Mặc cùng Tô Tân Đông, ngoài ra còn có lãnh đạo cục đầu tư. Những chuyện này đáng lẽ do thị trưởng ra mặt mới thỏa đáng, Chu Phú Minh tích cực như thế làm đám Trần Tín Sinh nhầm ông ta là vị bí thư thành phố có hoài bão chính trị.

Đám Thiệu Chí Cương tiếp nhận ý kiến của Trương Khác, dùng chiếc xe khách lớn đưa những nhà tiêu thụ hứng thú với sản xuất đĩa lậu, tới nhà máy ở Đông Xã thăm quan, biểu thị sẵn sàng cung cấp kỹ thuật, máy móc cần thiết để in đĩa.

Tiếp theo đó đám Thịnh Thanh bức thiết phải giải quyết vấn đề kỹ thuật chế tác bản mẫu và nguồn tài liệu, việc thành lập một công ty chế tác thì dễ hơn nhiều.

Kỹ thuật chế tác bản mẫu có thể lấy từ Ái Đạt, nhưng nguồn tài liệu chắc chắn Hong Kong và Thâm Quyến là nơi kịp thời có được tin tức phim ảnh toàn cầu nhất.

Thiệu Chí Cương nói:

- Khác thiếu gia hay đi Hong Kong, có thể nhờ cậu ấy bảo mối quan hệ chiếu cố cho chúng ta một chút.

Trương Tri Phi cười nói:

- Chuyện này để tôi nói với nó...

Trương Tri Phi biết Hứa Tư ở Hong Kong, chỉ không biết là làm gì, chuyện này tất nhiên không tiện nói với đám Thịnh Thanh:

- Cho dù lập công ty ở Hong Kong hoặc Thâm Quyến thì chúng ta sẽ phái ai đi phụ trách?

Bọn họ mỗi người có sự nghiệp riêng, hơn nữa là nghiệp vụ chính, không thể tùy tiện bỏ lại.

Thiệu Chí Cương gãi cằm nói:

- Lương Quân mặc dù mới ra ngoài làm việc, nhưng rất nhanh nhạy, để cậu ta thử chút xem.

Thịnh Thanh cười hăng hắc, Trương Khác mà biết ba bọn họ định kéo Lương Quân vào cuộc có đánh chết cũng không góp ý.