Quan Lộ Thương Đồ

Chương 314: Nhất Thể Hóa




Không thể nói trận đại hồng thủy hai năm sau, Trương Khác đáp:

- Nhớ tới Tạ Kiếm Nam là thấy ghét, nếu chúng ta nhất định làm nhất thể hóa, chưa biết chừng bọn chúng sẽ lui khỏi Cẩm Hồ.

Chu Du bật cười vì lý do của Trương Khác:

- Nhất thể hóa tuy có tiền đồ, nhưng chu kỳ hạng mục quá dài, tôi nghĩ tài chính trong tay Chính Thái không đủ chơi cùng chúng ta. Trồng rừng, xây dựng cơ sở sản xuất bột giấy cỡ lớn, e nếu không có khoảng 2 tỷ khó làm được...

Chu Du nhất thời không tính ra được lượng tài chính cần dùng, nhưng con số đại khái hắn ước chừng được, tỏ ra hoài nghi có nhất thiết phải lập hàng mục này không.

Trương Khác cân nhắc:

- Tiền kỳ chỉ trồng rừng, hơn nữa hợp tác với lâm trường, nông hộ thì không cần phải đầu tư quá lớn. Còn cơ sở sản xuất bột giấy phải đợi sau khi thành rừng rồi đầu tư cũng kịp, ban đầu làm một nhà máy nhỏ, tích lũy kinh nghiệm là được.

Chu Du chỉ con đường phía trước, nơi đó có một vùng sàng đèn, đó là nơi nghỉ chân:

- Vừa đi vừa nói vậy.

Trương Khác hỏi:

- Anh nói xem hai người Dương Vân, Lưu Minh Huy ai có thể chia sẻ bớt áp lực cho anh.

Chu Du vỗ trán:

- Cậu không bắt tôi quay về Cẩm Hồ phụ trách việc này chứ?

- Không, để anh ở Cẩm Hồ kiêm phó tổng phụ trách việc này...

Chu Du thấy mình đúng là số khổ, Ái Đạt vừa đi vào quỹ đạo, tưởng được hưởng phúc vài ngày, lại bị Trương Khác kéo đi làm cái chuyện khổ sai này, cười méo xẹo nói:

- Dương Vân, tầm đại cục của anh ta lớn hơn, quản lý đám tinh anh maketing mới chiêu mộ thời gian qua rất tốt...

- Được, vậy để Dương Vân phụ trách phòng thị trường san sẻ áp lực cho anh...

Trương Khác quyết định rất nhanh gọn.

Chu Du chỉ còn biết cười khổ không thôi, bất kể thế nào, Chu Du cảm thấy hai ba năm nữa suy nghĩ tới hạng mục nhất thể hóa cũng không muộn, có lẽ là Trương Khác muốn đuổi Chính Thái ra khỏi Cẩm Hồ thật...

Hai bên con đường nhỏ nối với bến tàu đều là nhà ở công nhân tự xây dựng, còn có rất nhiều cửa hàng, quán ăn, hiệu cắt tóc, gội đầu, mát xa, có cả chỗ đèn đỏ mập mở. Thương nhân gỗ đổ về đây rất nhiều, sinh ra những chỗ thế này chẳng có gì là lạ.

Đi tới phía trước một đoạn, chẳng thấy nhà trọ mà Đồ Tiến Doanh nói đâu, lại thấy một quán cờ, bên trong có vài người đang chơi, cờ tướng cờ vây đủ cả, còn có hai cô bé xinh xắn chừng hơn mười tuổi đang chơi cờ năm quân, chắc là ai đó đi chơi cờ mang con gái theo.

Trương Khác đi tới định hỏi nhà trọ ở đâu, nghe thấy người đánh cở bên trong đang oang oang nói đủ chuyện xấu của lâm trường, bọn họ đều là công nhân sinh ra lớn lên ở nơi này, tính cách thô kệch, bình thường chẳng làm gì nổi lãnh đạo lâm trường, nhưng cũng chẳng sợ lắm, chửi mắng sau lưng là chuyện thường xuyên.

Trương Khác không vội hỏi đường mà gọi một ấm trà, một ấm năm đồng, một cô bé đánh cờ pha trà cho bọn họ, trông lá trà không đẹp mắt, nhưng hương vừa thơm vừa thuần. Cô bé còn lại hỏi bọn họ muốn đánh cờ tướng hay cờ vây? Nam nhân có dáng vẻ chủ quán nằm trên cái ghế mây dài, đang đọc sách.

Chu Du nói:

- Cờ vây đi.

Trình độ cờ vây của Chu Du không đáng để Trương Khác coi vào đâu, đổi sang chơi cờ tướng cũng chẳng ra sao, Trương Khác hỏi:

- Hay là chơi cờ năm quân vậy?

Chu Du mặt dầy đáp:

- Ừ thì cờ năm quân, chơi hết!

Trong quán chỉ có bọn họ là người ngoài, chủ quán cờ tất nhiên chú ý tới họ, thấy Trương Khác đánh cờ cũng được, ngứa nghề đặt sách xuống, đi tới:

- Đánh với tôi một ván cờ, trà nước coi như tôi mời.

Đang buồn không biết bắt chuyện với những người này ra sao, Chu Du đứng dậy ngay nhường chỗ cho chủ quán, rủ Phó Tuấn đánh cờ năm quân.

Phó Tuấn sắn tay áo lên:

- Định bắt nạt tôi à, chơi cờ tướng...

Trương Khác cười ha hả, Phó Tuấn đánh cờ tướng cực hay, chuyến này Chu Du hố lớn rồi.

Trương Khác hỏi chủ quán:

- Nhà trọ của lâm trường ở đâu, chúng tôi đi từ bến tàu tới đây mà không thấy?

- Các anh đi thêm vài bước là thấy rồi, không cần vội đâu, dù nó có đóng cửa cũng cứ gõ cửa là được. Lần đầu tới đây hả, mười đồng một giường đấy, đừng để bị họ chém.

- Chọc đít thằng Vương Bát Đản, anh không nói thì nhà trọ chúng tôi lừa bọn họ à?

Một phụ nữ trung niên đứng xem đánh bài gần đó quay sang chửi chủ quán.

- Tai bà lúc nào cũng dựng lên như tai chó ấy.

Chủ quán cười lớn, hỏi đám Trương Khác:

- Đầu năm mới, các anh tới lâm trường làm cái gì?

- Nghe nói cho nhận thầu đất rừng, chúng tôi tới xem sao.

Chu Du bịa bừa một lý do.

- Chỉ cần tìm đúng cửa thì đây là cách phát tài hay đấy.

Chủ quán gật gù:

Chu Du thừa cơ hỏi ngay:

- Thế là sao?

- Các anh tới thầu, tất nhiên phải hỏi kỹ rồi, hỏi tôi "thế là sao" tức là sao?

Chủ quán lấy làm lạ:

Chu Du nói bao thầu đất rừng, có thể hiệu là bao thầu đất trồng rừng, cũng có thể là thầu đất chặt cây, chủ quán hiểu bọn họ nói cái sau rồi. Trương Khác không nói, bắt đầu đánh cờ.

Tới trung bàn, ưu thế của Trương Khác rất rõ, chủ quán muốn vãn hồi thế hiếu, chủ động phát tấn công, nhiều người không chơi nữa, đứng bên cạnh xem.

Có người hay chuyện hỏi:

- Sao các anh tới lâm trường thầu đất rừng? Lâm trường thuộc cục lâm nghiệp, chuyện lằng nhằng đằng sau rất nhiều, không bằng tới thẳng cục lâm nghiệp huyện mà thương lượng, năm ngàn là có thể lấy được ba bốn trăm mẫu, chỉ cần đút chục vạn là được, nếu có quan hệ thì năm sáu vạn là xong..

Trương Khác đang cầm quân cờ, nghe người đó vậy thì giật mình, quân cờ rơi cạnh xuống, bắn cả quân cờ xung quanh đi, Phó Tuấn vội giúp y nhặt cờ lên.

Chu Du hỏi:

- Một mét khối gỗ đường kính 20cm kéo tới bên bờ sông thì bao nhiêu tiền?

Một nam nhân khác lắc đầu chép miệng nói:

- Chưa hỏi rõ ràng mà đã muốn tới muốn tới thầu rồi à? Ha ha, có điều chẳng sao cả, chỉ cần gõ đúng cửa, đút lót đủ số, không thể lỗ được... Ừm, một mét khối gỗ à..

Người đó nhẩm tính trong đầu:

- Phải mất 80 đồng.

- Đúng là lãi thật, ở bên ngoài ít nhất cũng phải 200..

Chu Du sợ Trương Khác không rõ phương diện này, nên báo con số hắn biết ra.

Trương Khác không còn tâm tình đánh cờ nữa, bao thầu ba bốn trăm mẫu đất rừng mà chỉ có 5000 đồng vào sổ, tính ra mỗi mẫu chưa tới 20 đồng, mang đi mua mấy cây giống còn chưa đủ, chẳng trách hai bên bờ toàn đất trống đồi trọc.

Một mẫu rừng ở đây ít nhất phải có 20 mét khối gỗ thô, bỏ đi giá nhân công, một mẫu rừng đáng giá 2000, ba bốn trăm mẫu, giá trị kinh tế gần 100 vạn, vậy mà chỉ cần đút năm sáu chục vạn, thêm vào 5000 cho vào sổ là có thể kiếm được rồi. Cái thế giới này thật quái lạ, chẳng trách trời rét mướt mà mấy phòng tắm, hiệu mát xa trong lâm trường lại náo nhiệt như vậy.

Nếu nói mình tới đây thầu trồng rừng, chắc đám người này cười thối mũi, Trương Khác đặt quân cờ xuống, ăn thêm của chủ quán hai quân, chủ quán không còn đường vãn hồi nữa, muốn đánh thêm một ván thì thấy muộn lắm rồi, sợ ảnh hưởng tới đám Trương Khác nghỉ ngơi thì quá thất lễ.

Trương Khác lúc này mới nói:

- Thực ra chúng tôi muốn thầu đồi trọc để trồng rừng.

Người xung quanh nghe thế trố mát ra nhìn y, bọn họ chỉ nghe thấy có người tới chặt gỗ chứ chưa bao giờ nghe nói tới có người tới trồng rừng.

Chủ quán là người phản ứng lại trước tiên:

- Các anh mà tới bao thầu đồi trọc trồng rừng thì tốt quá, sau này cứ tới cái quán rách này uống trà đánh cờ thoải mái... Mấy năm qua cây bị chặt như điên, đất rừng hoang hết cả, bọn chúng chỉ biết ăn cho đẫy, không nghĩ thử xem, cứ chặt phá thế này, một vài năm nữa thôi là hết sạch rừng.

Trương Khác rất ít nói chuyện chính trị với Từ Học Bình, y nghe được chuyện gì, chỉ cần không quá liên quan tới mình, có thể không nói thì tránh nói, tình hình trong nước như thế, Từ Học Bình trong lòng không thể không biết, chỉ có điều ai cũng có cái khó riêng đành nhắm mắt cho qua.