Quan Lộ Thương Đồ

Chương 408: Án binh bất động




- Hả?

Lưu Minh Huy hoài nghi nhìn Trương Khác:

- Cuộc họp vừa mói nói đầu tư quảng cáo chia ra các khu, chẳng phải là giao dự toán quảng cáo cho các khu tự quyết sao?

- Năm sau tăng cường lực độ đầu tư quảng cáo ở địa phương, có điều vẫn do tổng bộ nắm giữ, các khu chỉ hiệp trợ, khoản tiền lớn này chia xuống các khu tự phụ trách sẽ loạn ngay. Phân chia các khu chỉ là để có kế hoạch chính xác thuận tiện hơn.

Trương Khác thấy Lưu Minh Huy có vẻ thất vọng, biết khi họp hắn hiểu lầm y mình. Thành lập chi nhánh tiêu thụ thống nhất quản lý công tác tiêu thụ thực tế là hạ cấp các khu tiêu thụ, tất nhiên không thể lại cấp quyền tài chính cho các khu, để bọn họ tự ý tiêu sài được.

Lưu Minh Huy hiện giờ cơ bản toàn quyền phụ trách ba khu tiêu thụ lớn Hoa Nam, Tây Nam, Hoa Trung. Nếu dự toán quảng cáo do các khu nắm giữ, thì hắn nắm quyền lực lớn nhất của phòng thị trường, nên sự thất vọng của hắn, Trương Khác có thể hiểu được.

Với người ngoài mà nói Tiêu Vương là 5 giây quảng cáo đầu tiên xen giữa Tin tức thời sự và Dự báo thời thiết, nhưng đám Lưu Minh Huy thì biết Tiêu Vương là từ đại diện cho cả một sách lược thao tác thị trường hoàn chỉnh, là sách lược thao tác thị trường giá trị nhất trong nước hiện nay.

Cho nên phải có một phương án tỉ mỉ thiết thực để Tiêu Vương phát huy giá trị lớn hơn chứ không phải là đơn giản đợi tới tháng 11 đến trung tâm Mai Địa Á báo một cái giá là xong.

Liên tục họp hai ngày, trong đó một ngày chuyên môn thảo luận vấn đề Tiêu Vương, tiếp đó là kỳ nghỉ quốc khánh ba ngày, các chủ quản khu đại đa số không phải là người Hải Châu, ngày 30 tháng 9 về nhà nghỉ ngơi.

Cuộc họp kết thúc, người của phòng thị trường đều đã đi, Trương Khác hẹn 5 giờ tới trường đón Đường Thanh, thời gian còn sớm, y liền ngồi ở phòng họp nói chuyện với đám Tô Tân Đông, thấy Lưu Minh Huy cầm thuốc lá muốn ra ngoài, liền nói:

- Định đi đâu hút? Lão Tô, Lão Đinh cũng nghiện thuốc lá mà, cùng hút vài điều đi.

Vỗ vai Đinh Hòe, Tô Tân Đông, mời bọn họ cùng hút thuốc.

Đinh Hòe định nói gần đây bị vợ ép cai thuốc, nhưng chưa kịp nói đã bị kéo ra ngoài.

Lưu Minh Huy đưa bao thuốc lá tới, Trương Khác lấy một điếu vờ vịt lục người, tất nhiên y chẳng có bật lửa, đợi Tô Tân Đông tới giúp châm thuốc.

- Bên Cty Cổ phần Hải Châu cũng có ba ngày nghỉ hả?

Trương Khác vừa rít thuốc vừa hỏi:

- À, vâng, hai chúng tôi không biết làm gì đây.

Lưu Minh Huy cười:

- Quen nhau lâu rồi chỉ có điều ấy là không hay.

Bạn gái của Lưu Minh Huy sau khi tốt nghiệp được Lý Minh Học đưa vào Cty Cổ phần Hải Châu công tác, Trương Khác chỉ tiếp xúc với Tiêu Mân vài lần, ấn tượng không sâu, cảm thấy cô ta là phụ nữ có toan tính, năng lực không tệ, hiện làm trợ lý tổng giám đốc.

Tô Tân Đông cười lớn trêu:

- Về điều này cậu phải học lão Đinh, anh ấy và vợ từ nhỏ sống cùng một thôn, lấy lời anh ấy mà nói thì hai bọn họ từ hồi đóng khố đã thích nhau. Lần trước lên phố thấy hai vợ chồng họ tay trong tay tình tứ đi dạo, thiếu chút nữa chua ê răng, người ta chẳng có chút tự giác gì của vợ chồng lâu năm cả?

- Vậy vợ chồng lâu năm phải ra sao?

Hai người họ thân thiết, nên Đinh Hòe không giận.

- Chồng chạy trước, vợ đuổi đằng sau, hoặc đi sau đẩy, chồng phía trước mặt khó đăm đăm, thế mới phù hợp...

Trương Khác trả lời giúp, rồi bảo Lưu Minh Huy:

- Ở nhà mãi cũng chán, đi đâu đó nghỉ mát vải ngày, thả lỏng một chút. Mấy ngày này tôi chẳng được rảnh, nếu không bao cả khách sạn bên biển cho nhân viên quản lý đưa gia đình tới đó xả hơi.

Đinh Hòe gật gù:

- Khác thiếu gia nói đấy nhé, tôi nhớ rồi.

- Anh cứ nhớ đi, tôi thì không coi là thật đâu.

Tô Tân Đông cười:

- Trừ khi nghỉ hưu, nếu không tôi chẳng thấy khả năng đó.

Trương Khác vỗ đầu:

- Anh tưởng tôi chơi trò khôn lỏi à? Nếu không thế này, các anh mỗi năm đi nước ngoài một lần, chi phí tính trên đầu tôi, thế được chưa?

- Được đấy.

Tô Tân Đông nói thế song thở dài:

- Tiếc là tôi không đi được, Tiểu Lưu cậu chọn chỗ nào đó hay hay đi chơi xem Khác thiếu gia có thực hiện lời hứa không? xem tại TruyenFull.vn

Trương Khác hào phóng nói:

- Tiêu Mân có hộ chiếu không, bảo cô ấy xin nghỉ thêm vài ngày ra nước ngoài chơi. Năm sau sẽ dần triển khai thị trường hải ngoại, tôi muốn anh thiết lập chi nhánh hải ngoại do anh quản lý, khi thời cơ chín muồi, công ty sẽ khai phát thị trường nước ngoài.

- Tiêu Mân có hộ chiếu, nhưng cô ấy tư tưởng nữ quyền nặng lắm, nói chuyện gì cũng phải hai người bàn bạc rồi quyết, tôi không dám tự ý định đoạt..

Lưu Minh Huy cười khổ:

- Mà cô ấy hình như chẳng hứng thú du lịch nước ngoài lắm.

- Thế sao?

Trương Khác khóe môi nhếch lên một chút coi như cười, nhìn mặt trời dần khuất núi, bỗng nhiên có chút thương cảm, im lặng một lúc nói:

- Tôi về thành phố trước đây, mọi người có về luôn không?

Tô Tân Đông lắc đầu:

- Bình thường thì sao cũng được, nhưng sắp nghỉ rồi, tranh thủ bố trí vài việc cho yên tâm. Lão Đinh, ở lại đợi tôi chút nhé.

- Công tác của tôi hôm nay là tới đây họp, xong việc rồi đợi anh một chút cũng được.

Trương Khác đi trước, Lưu Minh Huy còn đứng hút thuốc một lúc.

Tô Tân Đông kéo Đinh Hòe vào văn phòng, đến gốc xa cửa nhất, cho dù không đóng cửa cũng không sợ có người nghe thấy, hạ thấp giọng nói:

- Thời gian này anh đừng để người của phòng thị trường tùy tiện ra vào chỗ của anh.

- Anh nói tới Tào Tân Dương à?

- Khó nói lắm, trong quy hoạch năm năm của công ty, thị trường hải ngoại là trọng tâm của năm sau nữa, lúc này thành lập chi nhánh hải ngoại. Trong lòng anh và tôi đều rõ, thị trường hải ngoại không chỉ là vấn đề tiêu thụ, mà còn lách thuế quan, tiếp hành hợp tác xí nghiệp hải ngoại, xây dựng nhà máy, tầm quan trọng khỏi nói cũng biết. Vừa rồi Khác thiếu gia có ý dùng chi nhánh hải ngoại vỗ về Lưu Minh Huy, nhưng hắn không động lòng.

- Hả?

Với chuyện nhân sự phức tạp, Đinh Hòe hơi chậm chạp một chút:

- Anh muốn tôi đề phòng hắn?

- Hi vọng không phải là hắn.

Tô Tân Đông cũng niệm tình năm xưa, thở dài:

- Chỉ biết hi vọng như thế.

Lúc này điện thoại trong túi hắn vang lên, là Trương Khác gọi tới:

- Tôi đang ở văn phòng, lão Đinh cũng ở đây.

- Bảo lão Đinh cũng án binh bất động đi.

- Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.

Tô Tân Đông đợi Trương Khác dập máy trước mới đóng máy lại:

- Khác thiếu gia bảo chúng ta án binh bất động, tất cả chỉ còn xem hắn lựa chọn ra sao thôi.

- Tôi hiểu rồi.

Đinh Hòe xoa đầu:

- Tôi còn tưởng Khác thiếu gia quên mất chuyện siêu cấp VCD rồi chữ, đã quyết định năm sau đưa ra, sao lại không thảo luận? Thì ra Khác thiếu gia không muốn lộ bài tẩy... Anh biết trước rồi sao còn thảo luận chuyện Tiêu Vương y như thật?

- Cho dù Tiêu Vương bị đẩy giá lên 300 vạn thì chúng ta cũng không nhất định phải bỏ qua.

Tô Tân Đông giải thích:

- Chiếm được Tiêu Vương chắc chắn nâng cao chi phí vận hành của chúng ta, nhưng dưới tình hình thị trường liên tục tăng giá, sẽ khiến chúng ta phải dùng nhiều chip giải mã của TI hơn. Bên ành lợi nhuận giảm, nhưng phía Việt Tú HK càng chặn lại nhiều lợi nhuận hơn. Chủ yếu là dù năm sau thị trường có rơi vào hỗn chiến như Khác thiếu gia nói thì chúng ta có siêu cấp VCD đảm bảo được lợi nhuận của chúng ta không bị thị trường cạnh tranh không lành mạnh mà ảnh hưởng. Bằng vào hai điểm này dù là bỏ 300 vạn ra tranh Tiêu Vương cũng là chuyện đáng nghiêm túc suy tính.

- Nhưng có vẻ Khác thiếu gia hi vọng người khác tranh cái Tiêu Vương này...

Đinh Hòe hiểu ra rồi.

- Thuận nước đẩy thuyển thôi.

Tô Tân Đông mỉm cười, ân oán Trương Khác với Chính Thái, Cẩm Thành ngày một sâu, dù đổi lại là hắn, có cơi hội cũng sẽ chơi bọn chúng một vố.

+++

Trận chiến toàn diện giữa Ái Đạt và Khoa Vương sắp diễn ra rồi, đảm bảo làm cho các bác máu sôi máu….