Quan Lộ Thương Đồ

Chương 516: Dắt Mối




Dịch Hinh trốn vào nhà vệ sinh nửa ngày trời rồi trang điểm xong đi ra, Hà Hiểu Văn hỏi Trương Khác làm ở công ty nào, nhân viên trong nước ra nước ngoài làm việc ngồi máy bay còn là khoang hạng nhất đúng là không có mấy.

Lúc xuống xe buýt hai bên có trao đổi phương thức liên hệ, Trương Khác có ba cái di động, hai cái bình thường để ở chỗ Phó Tuấn, liền lấy bừa một số trong đó đưa cho họ, hai bên chưa thân thiết tới mức đêm thân phận chân chính ra nói với họ.

Lúc này ngồi ăn cơm cùng bàn rồi, Hà Hiểu Văn mở miệng hỏi, nếu còn đáp bừa cho có, sẽ làm tổn thương mấy cô tiếp viên hàng không, liền bảo Diêu Kiên và Triệu Hằng:

- Này, các anh đem danh thiếp phát cho các mỹ nữ đi.

Diêu Kiên và Triệu Hằng đều 26 tuổi, đều độc thân chỉ biết chú tâm vào sự nghiệp, bình thường trong công việc tiếp xúc với các mỹ nữ quá nửa là danh hoa có chủ hoặc kiêu ngạo quá mức, tỉ lệ được ngồi ăn cùng bàn với năm mỹ nữ thật quá nhỏ, lại có vẻ không kiêu lắm, tiếc là trước mặt ông chủ, không có cơ hội biểu hiện.

Trương Khác lên tiếng, hai bọn họ liền đưa danh thiếp ra.

- A, điện tử Ái Đạt!

Một cô gái tên Tiểu Giai kinh ngạc thốt lên.

Trương Khác nghĩ các cô gái này đi nhiều biết rộng, đâu tới mức nghe tới Ái Đạt phải thét lên như thế?

Tiểu Giai hưng phấn kéo tay Dịch Hinh nói:

- Lần trước bạn tới Hong Kong nói ở sân bay gặp hai cô gái rất xinh đẹp, có phải là người của Ái Đạt không, còn có cả một cô là người mẫu quảng cáo của Ái Đạt?

- Không phải chỉ hai mỹ nữ, chỉ là hai trong số đó đặc biệt xinh đẹp, Giang Đại Nhi còn đẹp hơn trong TV, người chúng tôi trong chuyến hôm đó cứ thay nhau tới ngăm mỹ nữ, bị tiếp viên trưởng mắng cho một trận, nói chúng tôi quấy nhiễu hành khách.

Dịch Hinh nói chuyện vẫn không nhìn Trương Khác:

- Về sau mới biết một đại mỹ nữ còn lại đi máy bay của chúng ta rất nhiều lần rồi.

Trương Khác nghĩ chắc là lần trước tết Hứa Tư, Hứa Duy tới Hong Kong, chỉ có lần đó Giang Đại Nhi mới đi cùng, còn có cả Tôn Tĩnh Hương, liền cười nói:

- Các cô là mỹ nữ mà, quan tâm tới mỹ nữ khác làm gì?

- Đương nhiên phải quan tâm rồi, trước mặt mỹ nữ xinh đẹp hơn cũng tự ti chứ.

Tiểu Giai là cô gái tâm tư đơn thuần:

- Mỹ nữ ở Đông Hàng của chúng tôi không ít, nhãn quang rất khắt khe, kỳ thực xem TV, Giang Đại Nhi không hơn Tiểu Dịch bao nhiêu.. À, một đại mỹ nữ khác cũng là của công ty các anh à?

- Không phải người công ty chúng tôi đâu, công ty chúng tôi thì chỉ nhiều anh chàng độc thân thôi..

Trương Khác liếc nhìn Dịch Hinh, lúc này cô đã thu lại cái tính đanh đá, hiền dịu ngồi đó, khuôn mặt xinh xắn, trang điểm tỉ mỉ không quá đậm, lộ ra dụ hoặc đồng phục vô cùng vô tận, Giang Đại Nhi đúng là không thể tính là đẹp hơn Dịch Hinh bao nhiêu.

Đám Hà Hiểu Văn không xin danh thiếp của Đinh Hòe, Tô Tân Đông, vì Diêu Kiên tuổi trẻ như thế đã làm giám đốc, trong mắt các cô hai người bọn họ chính là "quy lão" trong truyền thuyết rồi.

Chén hết chỗ tôm chua, trò chuyện rôm ra một hổi, tới 11 giờ bữa ăn mới kết thúc.

Đám Hà Hiểu Văn còn muốn tới KTV gần đó hát, Trương Khác mời bọn họ ăn cơm, bọn họ muốn mời y đi hát.

Đinh Hòe, Tô Tân Đông, Phó Tuấn thuộc về loại người bị các cô gái trẻ đào thải, Diêu Kiên và Triệu Bằng nghe mời đi hát thì tỏ ra rất háo hức.

Trương Khác vốn chẳng hứng trí mấy, chỉ là là bèo nước gặp nhau, ngẫu nhiên ăn cùng bữa cơm, lưu lại hổi ức nhạt như nét vẽ sương khói trong tranh thủy mặc là được, do dự muốn kiếm cớ chối từ.

Tô Tân Đông chọc hông Trương Khác nói nhỏ:

- Cậu là người no không biết lòng kẻ đói, Cẩm Hồ có biết bao nhiêu anh tài trẻ tuổi độc thân, chúng ta cũng phải quan tâm tới cuộc sống cá nhân của nhân viên chứ. Trong nước có nơi nào bán buôn mỹ nữ được như công ty hàng không, làm tốt quan hệ với công ty hàng không cũng tốt lắm...

Trương Khác liếc nhìn Triệu Hằng đang nói chuyện rất hợp với một cô gái, các cô gái xinh đẹp luôn được mọi người tranh cướp, nếu không tranh thủ thì chớp mắt thôi đã thành con chim nhỏ trong lòng người khác rồi, Trương Khác nhún vai nói:

- Vậy chúng ta thành người dắt mối rồi à?

- Tôi và Lão Đinh về nhà khách, mai còn cả đống chuyện cần chúng tôi lo.

Tô Tân Đông cười gian:

- Khác thiếu gia làm người người dắt mối thôi.

Bắt taxi tới một hộp đêm tên "Đường Quả", có chủ ánh đèn đỏ làm không khí trở nên ám muội, có điều so với hộp đêm bình thường còn sáng hơn nhiều.

Căn cứ vào quy tắc ngầm của chốn giải trí, đèn càng sáng thì quán càng "sạch", nói như vậy dù hộp đêm này có chút "sắc", nhưng cơ bản là là hộp đêm lành mạnh, các cô gái xinh đẹp ra vào rất nhiều, nói lên hộp đêm này khá là thời thượng.

Nhưng làm người ta phải trố mắt là Tiểu Giai, cô gái rất nhu mì lại lấy ra một thẻ hội viên vàng của hộp đêm này.

Giữa thập nên 90, trong mắt người trong nước đa phần coi đây là công việc cao quý, tất nhiên tài nguyên đặc thù phải dành cho giai cấp đặc thù, vì thế trong số tiếp viên hàng không có rất nhiều người gia cảnh tốt, cho dù có có xe sang trọng tới đón Dịch Hinh, Hà Hiểu Văn đi thì Trương Khác cũng chẳng thấy lạ.

Khu hội viên có rất nhiều cô gái ăn mặc thời trang, bọn họ đi vào một phòng bao dùng tường pha lê trong suốt, giá cả cũng rất hợp lý, bên menu trên ghi giá bia Yến Kinh chỉ có 20 đồng, dù vậy Hà Hiểu Văn và Tiểu Giai vẫn kéo Diêu Kiên, Triệu Bằng đi làm culi, tới siêu thị gần đó mua ít bia rượu vào.

Hà Hiểu Văn vừa đi ra đã quay lại, kéo tay Dịch Hinh nói:

- Đối tượng cậu đi xem mắt đang ôm hai cô gái ở phòng bao bên cạnh hát tưng bừng kia kìa.

Dịch Hinh bị người nhà lừa về đi xem mắt, tức giận kéo đám chị em công ty đi "lêu lổng", còn chưa chính thức gặp mặt, Trương Khác nghe Hà Hiểu Văn nói thế, đoán chắc là kiểu hôn sự người quen giới thiệu cho nhau.

Đối tượng xem mắt ôm hai cô gái khác ca hát phòng bên cạnh, Dịch Hinh chẳng hề cảm thấy khó chịu, cùng Hà Hiểu Văn rón rén chân tay đi ra ngoài, còn có chút hưng phấn.

Một lúc sau hai cô gái quay về, Dịch Hinh mặt đầy phẫn nộ nói:

- Sao có thể thế được, hai cô gái đó mắt lệch mũi vẹo, không bằng tiếp chuẩn thấp nhất của Đông Hàng chúng ta...

Phát tiết một hồi rồi dùng giọng ngạc nhiên tự hỏi:

- Không liên quan gì, sao lại mình lại giận nhỉ?

Dịch Hinh hẳng là loại hình có hơi... thần kinh, nhưng bản chất rất đáng yêu, tính cách lỗi lạc, nếu người khác gặp chuyện này có khi để mãi trong lòng, còn cô thì kêu ca một hồi là vứt béng nó đi chỗ khác, cầm lấy quyển danh mục ca khúc dầy ôm trong lòng, hỏi Trương Khác:

- Anh hát gì, đừng nói là không biết hát nhé.

Trương Khác sợ không cẩn thận nói ra ca khúc còn chưa sáng tác, hỏi với giọng không chắc lắm:

- Rừng Na Uy...

- Ấy, hai anh định hợp ca đấy hả?

Dịch Hinh trêu hai người họ, không cho Trương Khác có cơ hội nói lại:

- Bài này mới lắm, không biết hệ thống đã cập nhật chưa?

- Rừng Na Uy của Ngũ Bách ấy...

Trương Khác thở phào.

- Norwegian Wood, anh có thể hát được giọng ca thương cảm lẫn bi sảng của The Beatles sao?

Dịch Hinh liếc nhìn Trương Khác, ý tứ ẩn giấu trong cái nhìn đó là: Anh không trốn được với tôi đâu.

Các cô gái thích loại ca khúc tự do phóng khoáng như thế ở Bắc Kinh chắc rất ít, Trương Khác vội cầu xin:

- Thôi, thôi, cô chọn bài của Ngũ Bách đi.

*** Ngũ Bách ca sĩ Đài Loan, cũng có một bài Rừng Na Uy, Dịch Hinh cố tình nhầm sang Norwegian Wood của The Beatles làm khó TK.

Các cô gái chọn bài xong muốn Trương Khác hát trước, y cầm micro lên đi tới nhìn màn hình nói:

- Tôi tặng bài hát này cho tất cả các bạn ngồi đây, nhất là Dịch Hinh tiểu thư của Hàng không Đông Phương, nếu thực sự tìm người song ca, tôi nhất định chọn cô.