Quan Lộ Thương Đồ

Chương 524: Địa Vị Kinh Tế




Trần Tín Sinh làm việc cho TI, tiền lương mỗi năm trên 800 vạn, tập đoàn Ái Đạt là xí nghiệp dân doanh có cồ phần phức tạp, liệu có thể trả Trần Tín Sinh mức lương hàng năm ít nhất hơn 800 vạn không? Đây tất nhiên là vấn đề các phóng viên cực kỳ muốn biết.

Trần Tín Sinh không trả lời chính diện:

- Năng lực và cống hiến sẽ có được khẳng định đáng có ở tập đoàn Ái Đạt, hiện tôi chỉ lo năng lực của mình không xứng với tiền lương tập đoàn Ái Đạt trả cho tôi. Là một học sinh du học nước ngoái mười năm, tôi luôn một lòng khát vọng được phục vụ cho doanh nghiệp trong nước, tôi muốn cám ơn tập đoàn Ái Đạt cho tôi cơ hội này, tôi mong có thể làm được chút việc thực sự hữu ích cho sự phát triển của nghành công nghiệp điện tử trong nước.

Ngoài ra Trần Tín Sinh còn đại biểu cho Ái Đạt ký hợp đồng với địa ốc Gia Lý, mua tòa nhà cao 18 tầng ngay trước ống kinh truyền thông, làm trụ sợ của tập đoàn Ái Đạt tại Bắc Kinh.

Xuất hiện trong nghi thức hôm nay còn có phó bộ trưởng bộ ngoại thương Diệp Trăn Dân, sau khi lộ diện trước ống kính liền lùi ra sau nói chuyện với Trương Khác:

- Hôm qua cháu than phiền với chú về luận điểm duy kinh tế, cháu thấy không được, cần phải có tầm nhìn phát triển khoa học hơn. Còn cả vấn đề địa vị kinh tế phi công hữu, điểm này TW đã có thảo luận rồi, phó thủ tướng Triệu Tể Đông công khai đề xuất: Công hữu và phi công hưu phải cạnh tranh bình đẳng, xúc tiến lẫn nhau, nhưng điều này chưa được thực thi tới sản nghiệp cụ thể, vì sao không bắt đầu từ Cẩm Hồ và Liên Tín?

Dựa vào mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với ĐTH TW, lại đúng lúc hôm nay không có nhân vật trọng yếu tham gia hoạt động kinh tế gì, tin tức Ái Đạt và TI liên hợp mở họp báo có phó bộ trưởng Diệp Trăn Dân tham gia, được phát làm tin tức kinh tế hàng đầu trong Tin tức thời sự tối ngày hôm đó.

Kiến Nghiệp vào đêm mưa phùn lất phất, trong phòng nghe rào rào như tiếng tằm ăn lá dâu vậy.

Lục Văn Phu đứng trước bàn phụ đạo cho con trai học cao trung năm thứ ba, tới giờ phát tin tức thời sự, liền chạy đi bật TV, làm con hắn cũng dừng bút, kê ghế tới ngồi trước TV.

Vợ Lục Văn Phu buộc tạp dề đi ra, nghe thấy tiếng TV trong phòng khách, nói:

- Nhà người khác thì chỉ hận mắt con mình không thể mỗi giây mỗi phút đặt vào sách vở, anh thì hay quá rồi, hai cha con ung dung xem TV, con còn học kỳ cuối nữa thôi đấy, anh có đổi thói quen xem thời sự đi không hả?

Lục Văn Phu đưa tay ngắn lời vợ, tin tức tóm lược trước đó hắn không nghe rõ, chỉ mẫn cảm nghe được bốn chữ "điện tử Ái Đạt" thì bị vợ nói át, liền tập trung xem tin tức tiếp đó.

Ti là xí nghiệp đứng đầu cung ứng bán dẫn toàn cầu, Trần Tín Sinh là đại biểu của TI trong nước, có sức ảnh hưởng và mối quan hệ rộng, không ngờ lại chuyển sang làm chủ tịch tập đoàn Ái Đạt, bản thân nó đã là tin tức oanh động rồi, huống chi Trần Tín Sinh còn ám thị Ái Đạt và TI sẽ có hợp tác mật thiết hơn.

Lục Văn Phu không còn tâm tư xem tiếp nữa, cầm di động lên, rồi lại có chút chần chừ, không biết gọi cú điện thoại này có thích hợp không, đang do dự thì di động trong tay đột nhiên rung lên, làm hắn giận mình, là điện thoại của Cao Chân.

Lục Văn Phu ra hiệu cho con vặn nhỏ tiếng xuống mới nhận điện thoại.

- Thư ký trưởng, tôi là Cao Chân đây, anh có xem Thời sự hôm nay không?

- Thời sự à?

Lục Văn Phu phất tay đuổi vợ con khỏi phòng khách:

- Có tin gì vậy?

Hắn lại vặn tiếng TV lên, kiên nhẫn nghe Cao Chân thuật lại tin tức về Ái Đạt một lần, cú điện thoại này hẳn do Lý Viễn Hồ bảo Cao Chân gọi tới, hắn phải giả câm giả điếc, ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện này sao?

- Rốt cuộc Cẩm Hồ đang làm trò gì thế?

Giọng Cao Chân trong điện thoại có chút nóng nảy:

- Tỉnh trưởng luôn coi hạng mục bột giấy là trọng điểm, bọn họ có hành động gì lớn, phải nên báo trước cho tỉnh trưởng một tiếng chứ?

-...

Lục Văn Phu cảm thấy áp lực rất lớn, điện thoại tuy không phải do Lý Viễn Hồ gọi tới, nhưng truyền đạt sự bất mãn của Lý Viễn Hồ. Thời gian qua hắn chẳng gặp được Trương Khác lấy một lần, làm sao biết Cẩm Hồ muốn làm gì, nhưng hắn ở trung gian có thể nói được gì hơn:

- Để tôi gọi điện thoại hỏi tình hình ra sao.

Tân Mai Uyển, Lý Viễn Hồ đứng trước cửa sổ thư phòng, trước mặt ông ta là biệt thự để trống từ khi vợ chống Từ Học Bình rời đi, ô cửa sổ tối đen, không có chút ánh sáng gì, nơi đó, thanh niên chưa tròn 20 tuổi thường tới đó làm khách.

Cao Chân đặt điện thoại xuống, nói:

- Tỉnh trưởng, thư ký trưởng Lục sẽ liên lạc với Cẩm Hồ ngay.

- Ừm, tòa nhà mà Cẩm Hồ mua làm trụ sở cho tập đoàn Ái Đạt trông có vẻ không nhỏ nhỉ.

- Trong TV chỉ chiếu cảnh ở xa, chừng 17 -1 8 tầng, rộng khoảng bằng tòa nhà chính phủ tỉnh.

Cao Chân không chắc lắm:

- Mua một tòa nhà như thế chi phí nhất định không nhỏ, chẳng lẽ bọn họ định chuyển tổng bộ tới Bắc Kinh.

Cao Chân nói thuận miệng thôi, không suy nghĩ nhiều lắm, Lý Viễn Hồ quay lại nghiêm túc hỏi:

- Cậu nói Cẩm Hồ có khả năng chuyển tổng bộ tới Bắc Kinh?

Cao Chân trầm ngâm một lúc:

- Thưa tỉnh trưởng, tôi có cảm giác này, bọn họ hình như không nhiệt tình lắm với hạng mục bột giấy...

Đương nhiên hắn có thể nói nghiêm trọng hơn một chút, thậm chí nói năm ngoái Cẩm Hồ năm ngoái tung ra hạng mục này chỉ là đầu cơ chính trị.

Cao Chân mặc dù mấy lần được Tạ Hán Tĩnh nhiệt tình chiêu đãi, nhưng hắn không thể nói quá lộ liễu, dù sao hắn không biết suy nghĩ thực sự của Lý Viễn Hồ, lần trước Tô Dật Quần tới Hải Châu tùy tiện tỏ thái độ bị Lý Viễn Hồ cảnh cáo một lần, hắn không muốn phạm sai lầm.

Hơn nữa tên nhóc kia có thể âm thầm cho Tô Dật Quần một đòn, hắn không chọc vào thì hơn.

Đương nhiên dù hắn không nói, không đại biểu Lý Viễn Hồ không suy nghĩ theo phương hướng đó.

Lý Viễn Hồ đúng là có suy nghĩ này thật, nhưng không thể nói ra, vì lời nói ra không thu lại được, ông ta lại dõi ánh mắt ra ngoài cửa sổ tối om, nếu Cẩm Hồ chuyển tổng bộ tới Bắc Kinh phải ứng phó thế nà? Diệp Trăn Dân tham dự hoạt động của Cẩm Hồ, chẳng lẽ Diệp gia đã chính thức chống lưng cho Cẩm Hồ?

Tạ Kiếm Nam không xem thời sự, hắn chưa bao giờ hứng thú với tin tức mà hắn coi là khô khốc vô nghĩa của Thời sự trong nước, lúc này hắn đang ở trong văn phòng ở tòa nhà Phủ Thiên, lật xem con số tiêu thụ mấy ngày qua.

Hiện hắn yêu cầu phòng thị trường mỗi ngày phải có một bản báo cáo, để hắn luôn nắm được động thái của thị trường.

Tạ Kiếm Nam nhận được điện thoại của Tạ Hán Tĩnh, đặt báo cáo trong tay xuống.

- Tình hình có vẻ lại trở nên phức tạp rồi.

Giọng Tạ Hán Tĩnh hơi khàn, mấy ngày qua ông ta bị cảm chưa khỏi, nhưng không bỏ thói quen xem Thời sự:

- Bọn chúng mượn xác lên thị trường chứng khoán cũng được, làm hạng mục bột giấy cũng tốt, đều có lợi cho chúng ta, đem tinh lực cuối cùng của bọn chúng dồn vào đó, cho dù bọn chúng kiếm được Lý Viễn Hồ làm chỗ dựa ít nhất trong vài năm tới không cần lo đối thủ cạnh tranh này nữa. Hiện giờ xem ra tân tỉnh trưởng cũng chưa chắc làm thằng nhóc đó nghe lời, vì đấu với Lý Viễn Hồ, nó chính thức đưa Diệp gia ra rồi.

Tạ Kiếm Nam nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh hai năm trước bị Phó Tuấn bóp cổ không động đậy được, trơ mắt nhìn Trương Khác đập xe, bên cạnh Hứa Tư nhìn hắn với ánh mắt hoảng sợ lẫn thương hại, cảm giác nhục nhã đó cho tới hôm nay cũng không giảm đi chút nào.

- Lý Viễn Hồ chắc cũng giận rồi....

Cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, Trần Tĩnh đẩy cửa đi vào, Tạ Kiếm Nam không nói nữa, chỉ vào điện thoại.

Trần Tĩnh lè lưỡi, vội lui ra khỏi văn phòng Tạ Kiếm Nam, đứng ngoài cửa, trong lòng rất tủi thân.