Quan Lộ Thương Đồ

Chương 599: Trương Khác Là Đồ Đại Sắc Lang




Hiện giờ mới 5 giờ chiều, trên trời tầng mây rất dầy, khí nóng lúc này mới dần tan đi, gió từ rừng thổi tới, làm người ta cảm thấy mát mẻ.

Vẫn không ngừng có sinh viên mới cùng phụ huynh tới trường báo danh, Trương Khác nhìn trời, có vẻ tối sẽ có mưa đây.

Bạn gái Tiêu Xuân Minh là Trương Lôi học ở ĐH Sư phạm, báo danh từ hôm qua, hôm nay chính thức vào lịch trình quân huấn, tranh thủ buổi chiều quân huấn kết thúc liền tới tìm, Trần Phi Dung và Đường Thanh cũng muốn đi tìm Tô Nhất Đình, Tô Nhất Đình thân thiết với Hà Huyền nên kéo theo luôn.

Bắt đầu từ hôm nay Trương Khác cũng không muốn Phó Tuấn và Mã Hải Long đi theo nữa, cả ngày có vệ sĩ đi bên cạnh chỉ làm bạn học cảm thấy quái dị, làm sao mà hưởng thụ cuộc sống đại học an nhàn được.

Buổi tối cũng có hoạt động quân huấn, Trương Lôi ăn xong rồi vội vã rời đi.

Lý Quý, Hứa Nhược Hồng đi mua một số vật phẩm còn thiếu, căn cứ vào yêu cầu quân huấn, nam sinh không được để tóc dài quá hai tấc, nữ sinh tóc không được che quá mang tai.

Mọi người mới vào đại học, nên rất cẩn thận, bọn họ còn phải đi tìm chỗ cắt tóc, Trương Khác và Đỗ Phi căn bản không định tham gia quân huấn nên chẳng bận tâm, Tiêu Xuân Minh học cùng khoa với bọn họ, gan cũng lớn lên, không vội đi xử lý tóc nữa.

- Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?

Đường Thanh thấy hiện tại chỉ còn 8 người, mười ngón tay đan vào nhau duỗi lên trời vươn dài người ra, Đường Thanh chưa bao giờ được chơi thoải mái ở Kiến Nghiệp, nên rất hăng hái.

- Đi chơi Khổng miếu nhé?

Ban đêm Khổng miếu đèn rất đẹp, dọc đường lại bán đồ lặt vặt các cô gái thích, Trương Khác nghĩ cha mẹ cũng đang đi dạo ở khu đó, có thể cùng ngồi xe về nhà.

Bắt xe buýt ở cổng trường ĐH Sư phạm, đi nửa tiếng đồng hồ là tới đường Khổng miếu, cùng xe còn có rất nhiều sinh viên cũng đi dạo đêm, không biết từ bao giờ, các cửa hàng ở đây thi thoảng truyền ra tiếng hát của Giang Đại Nhi.

Các cô gái đều thích mấy món tiểu thủ công nghệ tinh xảo, Trần Phi Dung và Hà Huyền còn khắc chế một chút, Đường Thanh, Thịnh Hạ và Tô Nhất Đình thì tíu tít bàn tán mua sắm, Đường Thanh mỗi lần mua được một thứ đều nhét vào tay Trương Khác nói:

- Tặng bạn bày lên bàn...

Thế là từ trạm xe buýt tới sân trước Khổng miếu, bàn học của Trương Khác không tìm được chỗ đặt sách nữa rồi.

Nhìn thấy có mấy người bán bóng, Đường Thanh hớn hở muốn mua, cô nàng vừa đi tới, tức thì một đống người bán bóng vây lấy chào hàng, Đường Thanh do dự không biết nên mua của ai, quay lại chỗ Trương Khác.

- Chọn hộ mình một quả bóng đi.

Đường Thanh giao nhiệm vụ cho Trương Khác.

Trương Khác lợi dụng cười gian nói:

- Chu miệng cao lên một chút nữa thì mình đi.

Đường Thanh quay người đi không để đám Trần Phi Dung nhìn thấy, tinh nghịch chu môi ra, trông vừa đáng yêu ngây thơ lại cực kỳ khiêu khích, Trương Khác cảm thấy xương cốt nhẹ đi quá nửa.

Trương Khác đi tới, những người bán bóng vây lấ không để ý, đi xuyên qua bọn họ tới giữa sân, mua một quả bóng từ ông già rồi quay về.

Đường Thanh lúc này mới phát hiện ra trong những người bán bóng, chỉ có ông già lưng hơi còng, râu trắng, ăn mực chỉnh tề đó là không đi tới bám lấy du khách mời mua khí cầu, nên có vẻ làm ăn không được tốt, bị người xung quanh cướp hết khách.

- Vì sao ông ấy không chủ động mời khách?

Đường Thanh tò mò hỏi:

- Như vậy thì làm sao có ai tới mua được?

- Mình chỉ nghe nói thôi.

Trương Khác nhìn ông già tay trái buộc đầy giây bóng, tay phải cầm hai cái túi da rắn màu đen:

- Ông ấy năm nay 84 tuổi, bạn đời mất sớm, hai năm trước được cháu gái đón tới Kiến Nghiệp, cháu gái ông ấy 19 tuổi, do ông ấy một tay nuôi lớn, cháu gái ông ấy làm công, tới nuôi bản thân còn chưa đủ, nhưng vẫn đón ông ấy tới, thuê phòng ở trấn Tân Ninh. Một năm trước, con trai cả ông ấy bị bệnh nặng, là bệnh nan y, ông ấy đón con tới Kiến Nghiệp chữa bệnh, cũng chẳng phải trị bệnh gì, mỗi ngày ông ấy đi bán bóng kiếm tiền, trả tiền phòng, phải nuôi bản thân, phải mua thuốc cho con trai...

Tới đó hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Đổi lại người khác ở cảnh ngộ này có lẽ đã ăn xin kiếm sống rồi, nhưng ông ấy không làm thế, bán bóng kiếm được ít hơn hẳn đi ăn xin, ông ấy vẫn kiên trì đứng đây bán bóng, cũng không níu kéo khách. Trong tay ông ấy có hai cái túi, một là thứ rác rưởi nhặt có thể bán lấy tiền, một là những thứ người khác tiện tay vứt ra, chẳng bán được nhưng ông ấy vẫn nhặt cho vào túi.

Càng kể giọng càng đầy cảm xúc:

- Người khác bán bóng tới mười 11 - 12 giờ đêm là về, ông ấy kiên trì tới 1-2 giờ đêm mới về, sáng sớm đã tới, cho nên buôn bán cũng tạm, ông ấy luôn rất lạc quan, còn nói kiếm đủ tiền đưa con trai về quê, để nhìn quê một lần trước khi chết. Mỗi lần mình đi qua đây đều mua một quả bóng cho ông ấy..

- Đồ... Đồ chỉ biết bịa chuyện lừa nước mắt các cô gái...

Đường Thanh lau đôi mắt đỏ hoe, đương nhiên không chịu thừa nhận bì câu chuyện của Trương Khác làm xúc động, còn hung dữ dọa y:

- Không được lấy trò này đi lừa cô gái khác..

Chạy tới chỗ ông già mua một quả bóng xanh nhạt, không biết kiếm đâu ra một cái bút dạ, bắt Trương Khác cầm bóng, còn cô viết lên đó "Trương Khác là đồ đại..." viết tới đo ngoẹo đầu hỏi:

- Đại xấu xa hay là đại sắc lang hay hơn?

- Viết đại sắc lang đi, đại xấu xa phạm vi rộng qua, người ta không biết là xấu ở phương diện nào.

Trương Khác hết sức nghiêm trang kiến nghị.

- Cút đi.

Đường Thanh phì cười, trên gò má còn dấu nước mắt chưa khô, quả nhiên đúng như nguyện vọng của Trương Khác, bảy chữ "Trương Khác là đồ đại sắc lang" được viên lên quả bóng bay, cô nàng còn buộc giây vào tay y, nói:

- Mang về buộc lên cây ở gần lớp học, không thể để cô gái khác bị bạn lừa.

Rồi nói đám Trần Phi Dung, Đỗ Phi:

- Nếu các bạn đi qua đây, giúp mình mua bảy quả bóng viết bảy chữ kia mang về lớp, còn tiền... Tiền cứ đòi Trương Khác.

- Thảm vậy sao?

Trương Khác tròn mắt:

- Mình không bỏ tiền được không?

- Nhất định phải bỏ.

Đường Thanh cười đắc ý, kéo tay Trần Phi Dung lắc:

- Bạn có cần mua vài quả bóng về viết "Trương Khác là đồ đại xấu xa " không? Trước kia Trương Khác đúng là rất xấu với bạn...

Trần Phi Dung mỉm cười lắc đầu:

- Mình sau này cứ giúp bạn viết Trương Khác là đồ đại sắc lang vậy.

Tô Nhất Đình nhìn bộ mặt tội nghiệp của Trương Khác cười ngặt ngoẽo:

- Cậu ta tuyệt đối xứng với cái danh hiệu đó, tới giờ mình vẫn không biết làm sao cậu ta biết Hà Huyền, đến Hà Huyền cũng chẳng hiểu ra sao, căn bản là có liên quan gì tới nhau đâu.

Hà Huyền đỏ mặt cười, cô đúng là rất hoang mang.

Kết cục Trương Khác buộc tám quả bóng ở tay, trên đường có mấy người liền chạy tới hỏi mua bóng, Trương Khác kéo cổ áo sơ mi cho Đường Thanh xem:

- Mình toàn thân mặc đồ Givenchy, trông giống bán bóng chỗ nào?

Đường Thanh cười tới đau cả bụng, Trương Khác muốn chia bóng cho mọi người, Đường Thanh bảo mọi người không được nhận, khi trở về, đứng ở trạm xe buýt, Trương Khác đang cẩn thận tránh bị đám đông làm nổ bóng thì phụ nữ trung niên lái xe quát lớn ngăn Trương Khác lên xe:

- Này bán bóng, không được lên! Trên xe đông người như thế, mang bóng lên tôi làm sao chở được người khác nữa.

Mấy cô gái lại ôm nhau cười chảy nước mắt, lúc này mới chia nhau bóng, tam người vừa vặn tám quả bóng, chiếm nửa khoang xe, Đỗ Phi lên xe chào phụ nữ lái xe, còn bỏ thêm vào hộp tiền 20 đồng, coi như mua vé xe cho mấy quả bóng.

Người phụ nữ lái xe cười xấu hổ:

- Tôi đã bảo làm gì có chàng trai bán bóng nào đẹp trai thế mà.

Đám Đường Thanh cô nào cô nấy môi hồng răng trắng, mặt hoa da phấn, thường ngày gặp được một hai người đã hiếm lắm rồi, tự nhiên một loạt năm cô gái lên xe, làm mọi người trong xe hoài nghi có phải là mỹ nhân học viện âm nhạc hoặc ca vũ đoàn đi chơi, nên không để ý có tám quả bóng bay lơ lửng trên đầu.

Xuống xe, Tô Nhất Đình và Hà Huyền về túc xá trước, đám Trương Khác tới nhà chiêu đãi số 2, ba mẹ y cũng vừa chơi chán trở về, Lương Cách Trân nhìn thấy Đường Thanh liền nói bà vừa nói chuyện với mẹ Đường Thanh, sẽ cùng cô tới Hong Kong.

Ở Hong Kong có Tương Vi phụ trách an bài rồi, thêm một người nữa cũng không sao, đặt vé máy bay trước là được.

Thời gian cũng đã muộn, mọi người đưa Trần Phi Dung về túc xá, Đường Thanh, Thịnh Hạ hưng phấn nên chẳng thấy mệt, Đường Thanh còn muốn chạy tới túc xá ĐH Đông Hải treo bóng bay.

Đi qua thao trường, thấy trải đầy chiếu, rất nhiều sinh viên cùng phụ huynh ngủ ở thao trường, trông vô cùng náo nhiệt.

Sân bóng phía trước túc xá nữ cũng thế, đám Trương Khác vừa treo bóng bay lên thì từng hạt mưa như hạt đậu lộp độp đổ xuống, những người trải chiếu chuẩn bị qua đêm ngoài trời cuống quýt ôm đồ tìm chỗ tránh mưa.

Chỉ chớp mắt mưa đã rào rào đổ xuống, Trương Khác vừa giúp Đường Thanh buộc bóng xong, ôm lấy cái eo nhỏ của cô chạy tới hành lang tránh mưa.

Đường Thanh lấy khăn tay ra lau nước mưa trên đầu Trương Khác, dựa vào lòng y, ngả đầu nhìn mắt y, chỉ vào quả bóng bay buộc dưới đèn đường nói:

- Bạn xong đời rồi.

- Xuỵt, nói nhỏ thôi.

Trương Khác đưa tay ra che cánh môi đỏ hồng tuyệt đẹp của cô.

Mưa rất lớn, nước mưa rào rào làm những quả bóng bay chao đảo lên xuống, có điều vẫn miễn cưỡng nhìn thấy được bảy chữ "Trương Khác là đồ đại sắc lang", quản trọng là quả bóng lẻ loi buộc ở dưới đèn đường quá bắt mắt, đó là quả bóng đầu tiên Trương Khác mua.

Lúc này những người tranh mưa dưới hành lang đã qua hoảng loạn, chỉ quả bóng kia thì thầm thảo luận Trương Khác rốt cuộc là ai.

- Thằng đó đáng hận thật, phải có bao nhiêu cô gái bị hủy trong tay nó thì người ta mới tàn nhẫn buộc những quả bóng này ở trước túc xá nữ chứ?

Không hiểu ở đâu phát ra một giọng nam vùng đông bắc.Lời tác giả: câu chuyện cụ già bán bóng là có thật, các bạn đi qua Khổng miếu hãy dừng lại mua một quả bóng, đa tạ!