Quan Lộ Thương Đồ

Chương 610: Đêm Tập Kích Núi Hợp Hoan




Xe đạp của Trương Khác dừng ở trước tòa nhà chiêu đãi số 2 ĐH Sư phạm, ngồi xe đến ĐH Sư phạm, y lái xe đạp trở về trường học. Bọn Trần Tín Sinh, Chu Du nhìn đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Muốn nói thân phận, địa vị, lúc này Trương Khác phải ngang vai ngang vế với hiệu trưởng Lý Hồng Minh của ĐH Đông Hải cũng chẳng quá phận. Nhưng y lại làm bộ ăn chơi trác táng tại một xó xỉnh nào đó của ĐH Đông Hải, sinh hoạt tự tại nhàn nhã, không hiểu được trong lòng y đang nghĩ thế nào.

Trước khi đi, Trương Khác lại dặn dò Trần Tín Sinh buổi sáng ngày mai bớt chút thời gian, cùng Diêu Văn Thịnh báo cáo với bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân, phó thị trưởng Thường ủy Vương Duy Quân việc thúc đẩy hạng mục xưởng Tinh Viên của chuyến đi Đông Nam Á.

Hạng mục của xưởng Tinh Viên lúc này vẫn còn nằm trong giai đoạn chuẩn bị bí mật, tin tức không thích hợp mở rộng, chỉ cần có biến động nhỏ truyền tới lỗ tai của lãnh đạo Đài Loan thì việc này sẽ thất bại.

Đạp xe về trường, đi qua KTX nữ, gặp Mông Nhạc đang đi cùng với một nhóm người. Hồ Kim Tinh cũng ở bên trong. Có vài người Trương Khác cũng quen, đều trong Hội Sinh viên của trường. Trương Khác cũng là người ham vui, đạp xe qua kéo Mông Nhạc đi ở sau cùng hỏi xảy ra chuyện gì.

- Đến núi Hợp Hoan dọn dẹp dã uyên ương.

Mông Nhạc cười nói:

- Cũng đủ thất đức thật. Chẳng qua Hội Sinh viên đã thống nhất an bài, không thể không đi chung được...

Núi Hợp Hoan là chỉ gò đất vắt ngang giữa khu ký túc xá nữ và khu ký túc xá nam, quả thật là nơi tuyệt hảo trời đất tạo nên để nam sinh nữ sinh yêu đương vụng trộm. Nhưng Hội Sinh viên tự xưng là gương mẫu về đạo đức, cho rằng trên núi Hợp Hoan thỉnh thoảng xuất hiện vài cái bao cao su đã dùng qua. Đạo đức thiên hạ liền tan vỡ.

Mông Nhạc là chủ tịch của Hội Sinh viên Học viện Thương mại Quốc tế, cũng kiêm chức tại Hội Sinh viên trường. Thấy Trương Khác đạp xe mới từ bên ngoài về trường học thì hỏi y:

- Có muốn đi xem cùng không?

Đỗ Phi đi làm thêm ở tiệm inte Wittle, mấy ngày nay đến phiên hắn trực đêm, về ký túc xá cũng không có việc gì, Trương Khác liền vứt xe đạp ở trước ký túc xá nữ, sau đó đi cùng nhóm Mông Nhạc đến phía sau khu ký túc xá nữ.

Đi tới dưới chân núi. Trương Khác cầm đèn pin trong tay Mông Nhạc chiếu lung tung lên trên núi.

Cuối thu không khí mát mẻ, nữ mặc quần dài, nam mặc quần đùi ở trên núi Hợp Hoan là rất dễ dẫn dụ ra việc cẩu thả. Nhóm Hội Sinh viên len lén lẻn lên, chung quy sẽ có người không may bị bắt. Trương Khác cầm đèn pin chiếu lung tung lên xem như là báo tin cho họ, đừng có không may bị rơi vào tay Hội Sinh viên quân tử đạo đức.

Đèn pin của Mông Nhạc chứa được bốn cục pin, không biết tiểu tử này có ý nghĩ ban đêm đột nhiên đi soi cửa sổ của ký túc xá nữ không. Tia sáng chiếu ra sáng như tuyết, rọi qua bụi rậm thưa thớt trên núi, quả thật đã rọi trúng mấy cặp nam nữ đang đánh trần ôm nhau. Họ liền kinh hoàng tách ra.

Núi Hợp Hoan cũng chỉ cao ba bốn mươi mét, nhưng từ bên này bò lên trên cũng phải tốn chút thời gian. Vừa soi như vậy, chạy qua bắt người là không còn kịp rồi. Mấy cặp dã uyên ương đã sớm chỉnh lý quần áo chỉnh tề rồi tản ra, lúc này bắt được mới là lạ.

Người dẫn đầu phía trước bực mình, quay đầu lại mắng:

- Ai soi lung tung đấy!

Hắn mở đèn pin soi qua.

Mông Nhạc thản nhiên che Trương Khác đang cầm đen pin ra phía sau người, ánh sáng đèn pin đảo qua cũng thấy không rõ là ai đang soi đèn, nhưng có thể nghe được thanh âm. Mông Nhạc như không có việc gì ngẩng đầu nhìn trên núi, trong tay Trương Khác lại không có đèn pin, tự nhiên không đáng để ý tới.

Người đó lớn tiếng chất vấn:

- Ai đang soi lung túng đấy, có biết quy củ không vậy?

Hồ Kim Tinh cách Trương Khác gần nhất, đương nhiên thấy vừa rồi là Trương Khác cầm đèn pin của Mông Nhạc soi lên núi. Hắn soi đèn pin lên mặt Trương Khác, cậy thế kiêu ngạo chất vấn:

- Mày soi lung tung cái gì?

Muốn đem lửa giận của người khác dẫn hết lên đầu y.

- Con mắt nào của mày thấy tao cầm cái gì soi?

Trương Khác ngứa mắt với tiểu tử này, thấy hắn còn dám chọc tới mình, liền bước tới nắm cổ áo hắn, xoay cổ hắn ra sau:

- Mẹ mày thử soi đèn pin lên đó tao thử xem!

Những đứa ngoài mạnh trong yếu này thấy Trương Khác một lời không hợp liền động tay chân, giống như chịu oan ức lắm vậy, cả đám bu lại khuyên can. Họ qua đây là sửa chữa sai lầm của người khác, cũng không muốn nội bộ mình khắc khẩu với nhau, cũng không ý thức được Trương Khác căn bản không phải là người của họ.

Nhưng người dẫn đầu soi đèn pin qua mặt Trương Khác, thấy lạ bèn hỏi:

- Anh là người của viện nào, không phải Hội Sinh viên, sao lại lẫn vào đây?

- Mới đi ngang qua thôi, sẽ không trở ngại mọi người chuyện gì chứ?

Trương Khác mỉm cười, hơi nghiêng đầu nheo mắt lại tránh đi ánh đèn pin chói mắt.

Người đó cũng không tiện phát tác, nhưng hành động tối nay lên kế hoạch đã lâu, bị phá hủy như vậy thì trong lòng cũng tích tụ không ít oán khí, lại không thể nói bỏ vở nửa chừng, hắn hừ mũi rồi quay đầu tiếp tục đi lên núi. Hồ Kim Tinh không nói gì nữa, hắn biết nói cũng không có tác dụng, chỉ là trừng mắt với Mông Nhạc, trách Mông Nhạc không đứng ra giúp hắn vạch trần Trương Khác.

Mông Nhạc thản nhiên cười, cũng không để ý tới Hồ Kim Tinh.

Hồ Kim Tinh không biết Trương Khác có thân phận gì, tựa như Lục Thiên Hựu không biết thân phận của Trương Khác -- Hồ Tôn Khánh, Lục Văn Phu sẽ không tùy tiện nói ra chuyện ở Cẩm Hồ trước mặt người nhà. Người ở tầng cấp như họ, giữ kín như bưng hình như đã thành thói quen, chọc người oán hận có thể chỉ là lơ đãng một câu nói sai mà thôi.

Hồ Tôn Khánh còn không biết Trương Khác vào ĐH Đông Hải; Lục Văn Phu biết, Lục Văn Phu thậm chí biết Trương Khác còn học cùng khoa với con trai hắn, nhưng tâm tư của hắn rất mâu thuẫn, cũng đoán không ra ý nghĩ của Trương Khác vào ĐH Đông Hải học, chỉ nhắc nhở con hắn ở trong trường phải khép mình, không thể gây gổ với bạn học.Hắn cũng tin tưởng con trai mình không phải là loại người ương ngạnh, có thể trở thành bạn với Trương Khác tự nhiên tốt nhất, không thể trở thành bạn cũng không sao, nhìn duyên phận đi.

Lục Văn Phu không căn dặn thêm cái gì có cái gì không, hắn biết tiểu tử nhà hắn vẫn còn non trong đối nhân xử thế, vẫn chưa thể giả bộ cẩn thận trước mặt con tiểu hồ ly Trương Khác này được.

Việc biến khéo thành vụng hắn chưa bao giờ làm, thôi thì cũng coi như không biết việc Trương Khác ẩn thân tại ĐH Đông Hải, thậm chí cũng chưa thông tri với ông bạn học cũ Thôi Quốc Hằng là viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế, xem như là làm trái với tâm.

Nhưng hắn cũng lo lắng xảy ra tình huống gì, rất quan tâm đến tình huống của con trai mình tại trường học, tự nhiên cũng có thể nghe được tin tức của Trương Khác. Nhưng cũng càng không rõ ý đồ của Trương Khác. Họ không thể lý giải tâm tư của Trương Khác thuần túy là muốn đi chơi cho thoải mái.