Quan Lộ Trầm Luân

Chương 247: Đi xuống vùng nông thôn




Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tiểu Lương, cậu đừng tự trách mình. Hiện giờ phòng Công an huyện đã rơi vào tình trạng khó khăn rồi!

Phó Chủ tịch huyện Cổ nhẹ nhàng an ủi, trong lời nói thể hiện đầy đủ hình ảnh một vị lãnh đạo đã hiểu và quan tâm đến cấp dưới.

Dừng một chút, Phó Chủ tịch huyện Cổ lại nhíu mày nói:

- Tôi đã nghiêm túc phê bình đồng chí Quách Ninh. Trong phương diện duy trì tình đoàn kết giữa các đồng chí, thật sự cô ấy đã làm rất không tốt. Tôi đối với nữ đồng chí ấy không có thành kiến gì. Nhưng mặt khác tôi vẫn muốn nói vài câu, để một nữ đồng chí đảm nhiệm vị trí lãnh đạo, khó tránh khỏi sẽ có những tầm nhìn hạn hẹp, tính toán chi li mà sai lầm!

Nếu như không phải nhận được từ trong tay Chủ tịch Lâm Tử Hiên một ít tin tức tình báo có liên quan đến Giang Vân, Lương Thần nhất định sẽ bị vài câu nói dường như xuất phát từ nội tâm của vị Phó Chủ tịch huyện Cổ này làm cho vô cùng cảm động. Quả thực, nếu có một vị lãnh đạo biết thông cảm cho cấp dưới, lại bình dị gần gũi như vậy, đây quả thực là tin mừng của tất cả các cán bộ cấp dưới!

Lương Thần dường như rất cảm động, liên tiếp nói:

- Phó Chủ tịch Cổ, thật sự là cám ơn ngài đã hiểu và quan tâm, cám ơn…!

- Tiểu Lương, cậu cứ mạnh tay mà làm, tôi ủng hộ ý kiến của cậu, tiến hành chỉnh đốn phòng Công an huyện trên quy mô lớn.

Phó Chủ tịch huyện Cổ vung tay lên, dường như rất quyết đoán nói:

- Tuy nhiên, việc này không nên trì hoãn lâu. Từ giờ đến tết âm lịch vẫn còn một khoảng thời gian, tôi đề nghị cậu trước tiên nên bắt tay vào tiến hành chỉnh đốn một loạt các đại đội cảnh sát nhân dân cơ sở. Đối với những người không phù hợp, miễn chức toàn bộ. Đầu tiên là để nâng cao uy thế, cũng là để sau khi qua tết âm lịch thì dễ dàng tiến thêm một bước, mở rộng hành động!

- Phó Chủ tịch Cổ chỉ thị rất đúng. Chỉ có điều hiện giờ tôi lại đang là người phụ trách của tổ điều tra, tạm thời không có tinh thần và thể lực dư thừa cho chuyện này!

Trên mặt Lương Thần lộ ra vẻ khó xử.

- Nói cũng phải!

Phó Chủ tịch huyện Cổ gật gật đầu. Trong mắt ông ta hiện lên một tia kì lạ. Sau đó rất tự nhiên chuyển sang chủ đề nhiệm vụ của tổ điều tra bên trên:

- Tiểu Lương, đối với hướng đi sơ bộ về nhiệm vụ của tổ điều tra, cậu có suy nghĩ gì không?

- Tôi dự định ngay lập tức mở rộng công tác điều tra đối với Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân!

Lương Thần không chút do dự trả lời. Hắn vừa nói một câu, chỉ thấy vị Phó Chủ tịch huyện Cổ này khẽ cau mày, dường như rất không hài lòng với câu nói của hắn.

- Tiểu Lương, tôi phải nhắc cậu, Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân là một công ty có tiếng trong huyện ta. Chúng ta không thể vì lời khai của một tên lưu manh không nghề nghiệp mà nghi ngờ người ta. Tôi cho rằng trước khi có chứng cớ xác thực, không thể tùy tiện sử dụng hành động điều tra quá mức, để tránh gây nên tâm lý bất ổn cho các công ty khác trong huyện!

Phó Chủ tịch huyện Cổ nói một câu đầy ẩn ý sâu xa.

- Ý của Phó Chủ tịch Cổ là…?

Lương Thần thể hiện thái độ trưng cầu ý kiến của đối phương.

- Ý của tôi là, trước khi bắt tay vào tróc nã nghi phạm đã chạy trốn về quy án, nên điều tra kỹ càng, khai thác sâu hơn các manh mối. Mặt khác, trước tiên có thể cử thành viên của tổ điều tra tiến hành tiếp xúc bước đầu với Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân.

Nói đến đây, Phó Chủ tịch huyện Cổ vỗ vỗ cánh tay Lương Thần, trầm giọng nói tiếp:

- Tiểu Lương, xem ra mọi việc không lớn như biểu hiện bên ngoài, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Tôn Vĩ bị người ta sai khiến hãm hại Công ty thương mại Thanh Vân. Cậu vốn xuất thân là cảnh sát hình sự, hẳn là hiểu được chuyện gây án tất phải có động cơ. Mà trong chuyện này, Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân kích động thôn dân gây rối rút cục có động cơ gì?

Nếu như loại bỏ nghi ngờ của bản thân đối với vị Phó Chủ tịch huyện Cổ này thì Lương Thần hoàn toàn công nhận đối phương nói những câu rất có lý. Nhưng hiện giờ, những lời này của đối phương lại chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng hắn.

Nếu như trước đó những thôn dân tụ họp khiếu nại được xúi giục kích động thành công, trở nên bạo lực tấn công Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện, như vậy thân là Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương nhất định sẽ bị thượng cấp hỏi tội, thậm chí vì chuyện này mà mũ ô sa trên đầu cũng khó giữ được. Bề ngoài xem ra, kết quả này dường như không hề có lợi ích gì đối với Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân. Nhưng đã biết được một số tin tức, Lương Thần nghĩ rằng Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình và Chủ tịch Tề Học Quy của Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân có quan hệ với nhau, thì mọi chuyện dường như đã sáng tỏ!

Đương nhiên, đây chỉ là nghi ngờ của Lương Thần, cụ thể chân tướng như thế nào, còn phải chờ điều tra thêm một bước.

Nhưng Lương Thần tin rằng, phương hướng điều tra của hắn không sai. Phó Chủ tịch huyện Cổ nói như vậy, lại càng chứng minh chuyện này có liên quan đến Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân.

Cùng Phó Chủ tịch huyện Cổ "bằng mặt mà không bằng lòng" hồi lâu, Lương Thần nhận được sự từ biệt thân thiết của đối phương. Ra khỏi văn phòng Phó Chủ tịch huyện, trở lại gặp Phóng viên Liên, người đã đợi hắn nửa ngày.

- Lái xe đưa tôi đến thị trấn Long Môn, tôi muốn tiến hành phỏng vấn với những thôn dân lúc ấy đã tham dự khiếu oan!

Liên Tuyết Phi không chút khách khí ra lệnh cho vị Trưởng phòng Công an trẻ tuổi.

- Trên tay tôi còn có một đống lớn công việc phải làm đây này!

Lương Thần cau mày nói:

- Đài truyền hình tỉnh của các cô không có xe sao?

- Giang Vân các anh xã hội trị an kém như vậy, tôi vô cùng lo lắng rằng trong quá trình phỏng vấn sẽ gặp phải nguy hiểm không tưởng tượng được. Cho nên, tôi cho rằng cơ quan công an địa phương có trách nhiệm bảo vệ an toàn tính mạng cho những phóng viên như chúng tôi!

Liên Tuyết Phi lạnh lùng nói.

- Tôi có thể thông báo cho đồn công an địa phương giúp đỡ các cô phỏng vấn!

Lương Thần dùng mọi lý lẽ để từ chối. Hắn thực sự không muốn hầu hạ bà cô này.

- Anh còn không tin nổi cấp dưới của mình, anh cho rằng chúng tôi có thể tin được sao?

Phóng viên Liên dùng giọng điệu mỉa mai hỏi.

Nghe đối phương hỏi lại, mặt Lương Thần đỏ lên, bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Tôi đi cùng cô là được chứ gì!

Nhìn thấy Lương Thần thỏa hiệp, trong lòng Liên Tuyết Phi xuất hiện một cảm giác vui sướng vì thắng lợi. Hình như từ khi hai người khẩu chiến đến nay, đây là lần đầu tiên cô chiếm thế thượng phong. Có lẽ người khác không thể nào hiểu được, nhưng đối với cô mà nói đây lại là "Ý nghĩa trọng đại!"

Thế là lúc hai giờ chiều, Trưởng phòng Lương bị Phóng viên Liên bắt tráng đinh, dùng xe của đài truyền hình tỉnh chạy tới thị trấn Long Môn. Bởi vì tình huống không phù hợp, nên trước tiên Lương Thần gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy phòng Công an Huyện Diêu Kim Minh. Sau khi biết tin Trưởng phòng đại nhân và phóng viên của đài truyền hình tỉnh xuống nông thôn, Chủ nhiệm Diêu xung phong làm người dẫn đường, dùng chuyện này tỏ vẻ nguyện vì Trưởng phòng đại nhân mà làm thân chó ngựa.

Sau khi nhìn thấy Chủ nhiệm Diêu thở hồng hộc chạy đến, Lương Thần không khỏi cười hỏi một câu:

- Không phải Chủ nhiệm Diêu đã xin Chính ủy Quách cho nghỉ phép sao?

- Phục vụ Trưởng phòng mới là chuyện quan trọng nhất, còn chuyện khác tôi không nghĩ nhiều như vậy!

Chủ nhiệm Diêu không trả lời thẳng vào vấn đề mà Lương Thần hỏi, vẻ mặt xấu hổ xoa xoa tay nói.

Lương Thần mỉm cười, đối phương thật là miệng lưỡi. Lúc này lại có chuyện chính muốn làm, hắn cũng không quan tâm làm gì, liền bảo Chủ nhiệm Diêu leo lên xe.

Đến thị trấn Long Môn đã là 3:30 chiều. Không thể không nói, Chủ nhiệm Diêu làm một người dẫn đường rất đạt tiêu chuẩn, dường như y rất thông thuộc thị trấn Long Môn. Sau khi tiến vào thị trấn Long Môn, trực tiếp nói cho lái xe Lan Kiếm con đường cần phải đi, cuối cùng thành công đưa Lương Thần tới Ủy ban thôn Hưng Phúc.

Hôm nay đúng dịp cuối năm, Lương Thần và Liên Tuyết Phi xuống xe, cùng với Chủ nhiệm Diêu, người quay phim của đài truyền hình tỉnh, mọi người đều có thể mơ hồ nghe được tiếng pháo nổ vang từ trong thôn.

Đúng lúc Chủ nhiệm Diêu chuẩn bị tiến lên gõ cửa thì chỉ thấy "két" một tiếng, từ trong đi ra một thiếu phụ có vài phần xinh đẹp. Sau khi nhìn thấy mọi người thì không khỏi ngạc nhiên, mở miệng hỏi:

- Các vị tìm ai?