Quan Lộ Trầm Luân

Chương 401: Tiếp cận làm quen và chơi tâm lý




Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiếp theo, Liên nhị thiếu cầm ly rượu, thần thái phấn chấn cùng chị họ bàn tán chuyện làm ăn, dường như đang cố gắng chứng minh bản thân mình giờ đã khác xưa.

Gương mặt của Liên Tuyết Phi không biểu hiện nghe một hồi, sau đó không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lý luận suông khoe khoang khoác lác của cậu em họ, lên tiếng nói:

- Chuyện làm ăn, chị không phải trong nghề. Nói chung, tốt nhất là em giảm gây sức ép, đừng gây rắc rối cho gia đình!

Liên nhị thiếu gia luôn miệng đáp lời, trong lòng lại phản đối, trong mấy gia đình lớn ở thành phố, Liên gia là đứng đầu, y có thể gây rắc rối gì cho gia đình, với gia thế của y, lại sợ gây rắc rối gì sao?

Lúc này, Lâm Mi Mi dẫn theo vài cô gái đi tới. Nhìn thấy Lương Thần, vẻ mặt Lâm Mi Mi hơi có chút phức tạp, khẽ nói:

- Cảm ơn bài hát của anh, cảm ơn!

Hắn từng là đối tượng mà ba mẹ cực lực tác hợp, có thể bởi vì nguyên nhân này, trong lòng cô luôn có một cảm giác bài trừ vô hình. Trên thực tế cô biết, hắn là một người đàn ông rất ưu tú, nhưng đối với sự tác hợp của ba, hắn cũng rất phản cảm. Cưới tỷ tỷ xinh đẹp nhà họ Diệp chính là chứng minh trực tiếp nhất.

Lương Thần hơi có vẻ xấu hổ mà cười nói:

- Thật ngại quá, chỉ là nghe nhạc đệm của dàn nhạc, rồi cứ hát. Thật ra bài hát đó không thích hợp lắm để hát trong ngày sinh nhật!

Hắn lại không tiện nói, bản thân mình bị cô bé Liên Hề Hề hãm hại.

Lâm Mi Mi hơi có vẻ thất vọng cười cười, sau đó cân bằng tâm trạng, chỉ vào mấy cô gái bên cạnh cười nói:

- Những người này, đều là chị em tốt của tôi!

Lại chỉ Lương Thần nói:

- Đây là Lương Thần, cái…Người, người mà các cô rất có hứng thú!

Người kia…Nửa ngày, Lâm Mi Mi cũng không nghĩ ra từ ngữ thích hợp.

Một cô gái bên cạnh cô có cử chỉ mang theo vài phần cám dỗ giành trước đưa tay hướng tới Lương Thần, trong mắt đào hoa ẩn chứa nụ cười quyến rũ nói:

- Xin chào, Lương tiên sinh, tôi tên Hồ Lỵ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

- Xin chào, Hồ tiểu thư!

Lương Thần đưa tay bắt tay cô. Trong mập mờ, hắn cảm thấy ngón tay của cô lén lén khều hai cái trong lòng bàn tay của hắn. Lương Thần không lên tiếng rút tay lại, giờ hắn cũng xem như có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần nhìn vẻ ngoài phóng đãng của cô và động tác nhỏ lén lút, hắn có thể phán đoán được, người con gái tên Hồ Lỵ Lỵ thuộc loại có cuộc sống riêng tư rất phóng đãng! Đương nhiên rồi, điều này không thể chứng minh được nhân cách của đối phương có vấn đề gì, trong số đàn ông có những công tử phong lưu thích khắp nơi săn tìm cái đẹp, trong số phụ nữ đương nhiên cũng có những hồ ly tinh thích chơi qua đường, lăng nhăng! Trong thời đại ngày nay, nam nữ mê muội, đắm chìm trong dục vọng cũng không ít, không hề khách sáo nói, chính hắn cũng là một trong số đó!

- Xin chào, tôi là Thang Viên Viên…!

Cô gái có khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, trời sinh một khuôn mặt cười tiếp theo đưa tay tự giới thiệu nói.

Nhìn thấy Lương Thần được các cô gái đối đãi nhiệt tình như chúng tinh củng nguyệt, còn mình thì không ai hỏi han, trong lòng Liên nhị thiếu không khỏi vô cùng ghen tị. Tay cầm ly đế cao, bước lên hai bước, hướng về Lâm Mi Mi khẽ nói:

- Mi Mi, tên đó sao lại trở thành anh cô vậy? Cô phải cẩn thận, tên đó vừa nhìn là biết háo sắc rồi…!

- Ai cần cậu lo! Nói người khác háo sắc, thật ra háo sắc nhất là cậu!

Lâm Mi Mi nói. Quan hệ giữa cô và ba chị em Liên gia rất tốt, nhưng với nhị thiếu gia phong lưu này thì luôn trở mặt, tuy rằng y cũng có gương mặt điển trai rất được phụ nữ hoan nghênh, nhưng cô thì không có chút thiện cảm nào.

Liên nhị thiếu gia bị quê, nhưng lại không có dấu hiệu phẫn nộ gì. Một là gia thế và thân phận của Lâm Mi Mi với mình cũng tương xứng, hai là, Liên nhị thiếu từ trước đến nay chú trọng thương hoa tiếc ngọc, y cảm thấy mình là đàn ông, không cần phải chấp nhặt với con gái trời sinh yếu đuối. Liên nhị thiếu gia thích con gái xinh đẹp, mà Lâm Mi Mi quả thật cũng rất đẹp, nhưng Liên nhị thiếu gia cũng không có tình cảm với cô.

- Thỏ không ăn cỏ gần hang, tán gái không tìm trong giới!

Đây là điều kiện săn tìm cái đẹp trước sau như một của Liên nhị thiếu. Nguyên nhân căn bản chính là y quá sợ phiền phức! Con gái ở bên ngoài, chơi cũng chơi qua rồi, trong giới, hiểu tận gốc rễ, đều đến vì thân phận là cháu tổng bí thư của y!

Theo thông lệ trong giới, Liên nhị thiếu gia biết có thể mình cũng không tránh khỏi kết quả mai mối, thừa lúc tuổi trẻ lông bông, dứt khoát chơi hết mình, chơi đã mới nói tiếp. Đương nhiên, nói đi nói lại, nếu như đối tượng đám cưới là cô gái tuyệt sắc như Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, vậy thì lạii khác!

- Thật là tấm lòng tốt không được báo đáp, tôi vì nể mặt nhị tỷ nên mới nhắc nhở cô, cô không nghe thì thôi! Đến lúc đó chịu thiệt thòi thì đừng có trách người khác!

Liên nhị thiếu gia bĩu môi, xoay người đi về hướng Lương Thần.

- Cậu làm gì thế?

Chú ý hướng đi của cậu em họ, Liên Tuyết phi không khỏi nhướn mày, lên tiếng hỏi. Cô biết, bởi vì chuyện của chị em Diệp gia và chuyện trúng đạn, em họ và Lương Thần có ân oán.

- Em đi làm quen với vị Lương tiên sinh!

Liên nhị thiếu ngáp ngáp, vừa trả lời vừa di chuyển tới bên cạnh Lương Thần.

Mà lúc này, Lương Thần đang cùng vài cô gái tán gẫu rất vui. Gia thế của mấy cô cũng không tầm thường, cũng được cho là con ông cháu cha trong đảng. Cái gọi là con ông cháu cha, có người gia giáo chặt chẽ, cá nhân ưu tú, như ba chị em Liên gia, Lâm Mi Mi, còn có Lý Thư Hãn, Hoàng Tiểu Nhã…; có người cá tính kiêu ngạo, cậy thế hiếp người như Đào Kỳ Kỳ; có người ăn mặc bảnh bao, không học vấn không nghề nghiệp, như Liên nhị thiếu gia là điển hình tiêu biểu.

Bởi vì gia thế ưu việt, luôn khiến cho lời nói hành vi ngày thường của đám nam nữ thanh niên này, có vẻ ưu việt tài trí hơn người, kể cả kiêu ngạo. Muốn kết bạn với họ, vậy thì phải xem tư cách. Còn cái gọi là tư cách, chẳng qua chỉ là hai mặt, quyền hoặc tiền!

Lương Thần có tiền, kế thừa tài sản vài chục tỷ của Lâm Tử Hiên chủ tịch tập đoàn Khai Sáng, con trai của thủ tướng, nếu như xếp hạng, có lẽ Lương Thần là tỷ phú trẻ tuổi nhất trong nước. Tiểu phú bình thường đương nhiên không nằm trong mắt của đám con ông cháu cha dưới chân thiên tử, nhưng đối mặt với con số khổng lồ vài chục tỷ, đám nam nữ thanh niên vào đời không lâu vẫn không cách nào bình thản như không có gì xảy ra.

Lại nói về quyền, Lương Thần hiện là chắu rể danh xứng với thực của Diệp lão, chỉ hai mươi lăm tuổi, đã trở thành lãnh đạo cấp phó huyện địa phương. Tin tức trong thành phố rất nhạy, tin tức hôm qua Lương Thần đi thăm hỏi Lương gia cũng không coi là bí mật gì, còn buổi tối cùng mấy anh em nhà họi Hoàng uống rượu, đánh nhau với anh em nhà họ Đào đều không thể che giấu một số người có lòng.

Có Diệp lão và Lương gia che chở, lại có quan hệ huyền diệu với Lâm gia, con đường làm quan trong tương lai của Lương Thần, chỉ có thể dùng bốn chữ "không có giới hạn" để hình dung. Cho nên mặc dù Lương Thần xuất thân từ giới bình dân, nhưng nói tới tư cách kết giao, chỉ có hắn được cự tuyệt người khác.

Một khi đứng ở tầng ưu việt đó, điểm kiêu ngạo đó, bạn sẽ phát hiện, thật ra đám nam nữ thanh niên con ông cháu cha không khác gì thanh niên bình thường. Cũng hoạt bát cởi mở dễ nói chuyện như nhau, cùng tán gẫu với mấy cô gái này, Lương Thần không cảm thấy có điểm nào không được tự nhiên! Nếu như cho hắn chọn, hắn thà ở đây hàn thuyên với mấy họ, cũng không muốn đi đối mặt với những gương mặt thối của đám thân thích Lâm gia.

- Lương tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau!

Liên nhị thiếu gia dẫn theo đám bạn hư hỏng đi tới, giả vờ thân thiện nhìn Lương Thần cười nói.

- Cậu là…!

Lương Thần giả bộ hồ đồ, trên thực tế, mặc dù hắn gặp qua Liên nhị thiếu gia vài lần, nhưng thực sự tiếp xúc nói chuyện với nhau, thì không có lần nào.

- Lương tiên sinh quý nhân nhiều việc hay quên! Tôi là Liên Văn Chương, khi ở Liêu Dương, may mắn cậu kịp thời bắn chết tên cướp, cứu mạng của tôi! Lương tiên sinh, cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi!

Liên Văn Chương ngoài cười nhưng trong không cười mà nói. Tuy rằng luôn nhấn mạnh hắn từng cứu mạng y, nhưng bốn chữ ân nhân cứu mạng trong miệng y nói ra, làm thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy thiếu thành ý.

- Hóa ra là Liên thiếu gia, thật là xin lỗi, con người của tôi hơi đãng trí! Liên thiếu gia không nói, tôi cũng thực nghĩ không ra!

Lương Thần biểu hiện xin lỗi, đưa tay bắt tay y, rất là vui mừng nói:

- Tôi làm việc tốt chưa bao giờ để lại danh tính, không ngờ Liên thiếu gia lại có lòng như vậy.

Nghe Lương Thần hài hước trêu chọc, Lâm Mi Mi và mấy cô gái bên cạnh không khỏi cười ra tiếng, tuy rằng không rõ ân oán ngày xưa giữa hai người, nhưng các cô lại có thể nhìn ra được, Liên nhị thiếu gia đến không có ý tốt. Mà Lương Thần trả lời, cùng là bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm!

Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Hề hề không hẹn mà cùng quay mặt qua chỗ khác, trong lòng các cô rất rõ, cãi nhau với hắn, kết quả chỉ có một con đường chết. Mười Liên Văn Chương cộng lại, cũng không thể là đối thủ của Lương Thần, bất kể là dùng tài hùng biện hay là động thủ!

Nhìn hắn với vẻ mặt chân thành trước mặt, Liên nhị thiếu gia ngứa răng, nhưng mà trên mặt lại nặn ra nụ cười cứng nhắc, huých tay hắn nói:

- Luôn muốn tìm một cơ hội cảm ơn Lương tiên sinh, chỉ là gần đây bận làm ăn, chẳng khi nào rảnh, mời nhau không bằng tình cờ gặp, không ngờ trong buổi tiệc sinh nhật của Mi Mi, có thể gặp lại Lương tiên sinh, thật là may mắn!

Chua, thật là chua! Nghe lời nói của Liên nhị thiếu gia như kẻ thông thái rởm, cùng lúc ba chị em Liên gia cảm thấy buồn cười, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, quen thuộc tính tình Liên Văn Chương, họ mơ hồ ý thức được, cậu em họ ăn hại ngày thường không học vấn không nghề nghiệp sợ là đang giở thủ đoạn gì.

- Liên thiếu gia thật quá khách sáo! Thật ra đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, Liên thiếu gia không cần luôn nhớ trong lòng!

Nụ cười trên mặt Lương Thần nhìn như chân thành nhưng lại dối trá, hắn cũng đoán ra, Liên nhị thiếu sở dĩ lại đây tiếp cận làm quen, chắc chắn là muốn chơi trò gì!

- Đêm nay là sinh nhật Mi Mi, mọi người nên sôi nổi vui vẻ mới phải. Chỉ đứng thôi cũng không có lý thú gì, hay là chơi trò gì đi, Lương tiên sinh cậu thấy thế nào!

Chưa nói được ba câu, Liên nhị thiếu gia giấu đầu lòi đuôi. Sau khi mở miệng nói ra đề nghị, cũng không đợi Lương Thần có phản ứng gì, quay đầu giả bộ lẩm bẩm:

- Cái đó, chơi trò gì hay đây?

Mấy người bạn hư hỏng bên cạnh lập tức đồng thanh nói:

- Hay là đánh bài đi!

Tôi xát!

Liên nhị thiếu gia có chút nổi nóng trừng mắt nhìn mấy người đó, thầm nhủ mấy người hô đồng thanh quá, khiến người ta vừa nghe đã biết chuyện này đã thương lượng từ trước rồi!