Quan Môn

Chương 304: Chuyện khiến Diệp Tử Sơ phiền lòng




Bác hai Diệp Tử Sơ từ nhỏ đã mạnh mẽ nên sau khi tốt nghiệp trung học thì Diệp lão gia tử để ông vào quân đội.

Tốt nghiệp xong học viện quân sự, khác với bác cả Diệp Tử Kiện, Diệp Tử Sơ phát triển từ đại đội đi lên. Nhiều năm qua, dưới sự thôi động của lão Diệp gia, Diệp Tử Kiện đã trở thành tham mưu trưởng quân khu Liêu Đông, quân hàm trung tướng nhưng vẫn nóng tính như cũ, một lời không hợp thì có khuynh hướng bạo lực.

Trên thực tế, trong toàn bộ quân khu Liêu Đông là tư lệnh cùng chính ủy nắm quyền, nhưng nhân vật khiến người ta sợ nhất là tham mưu trưởng Diệp Tử Sơ, bởi vì ông tựa một thanh, xem ai không vừa mắt thì gọi người đó. Ai chẳng biết người ta Diệp Tử Sơ mặt mũi lớn, bối cảnh thâm hậu, lại đứng bên có lý nên nhân vật dám cứng đối cứng còn chưa xuất hiện.

Cho nên danh khí Diệp Tử Sơ trong quân đội thậm chí nếu so với bác cả Diệp Tử Kiện còn mạnh hơn, được coi là nhân vật trọng yếu trong phái trẻ.

Diệp Tử Sơ so với Diệp Tử Bình lớn hơn ba tuổi, năm nay bốn mươi lăm tuổi.

Tính toán niên kỷ cùng tư lịch, đáng ra ông cũng lên thượng tướng rồi, chỉ là như vậy chẳng lẽ nói lão Diệp gia thoáng cái muốn đồng thời xuất hiện ba vị thượng tướng sao?

Đoán chừng bởi như vậy, có ít người ngủ không an ổn rồi, thật sự là có chút lo lắng.

Lão Diệp gia có Diệp lão gia tử trụ cột, nắm toàn bộ đại cục, Nhị lão gia tử chấp chưởng quân ủy, quyền uy ngày thịnh, Diệp Tử Bình thành công nhập cục, thăng cấp hàng ngũ lãnh đạo quốc gia, quyền nói chuyện càng ngày càng tăng, mà lão đại Diệp Tử Kiện cấp bậc Thượng tướng, quân khu Đông Nam đối mặt với Đài Loan, hết sức quan trọng, hôm nay lão Nhị Diệp Tử Kiện lại tấn chức thượng tướng, trở thành đại nhân vật quân đội vầy tình huống càng thêm nghiêm trọng rồi.

Cho nên rất có thể một loại tình huống là Diệp Tử Kiện tấn chức thượng tướng, sau đó tiến vào bộ tổng tham mưu hay tổng cục chính trị đảm nhiệm thủ trưởng hoặc phó thủ trưởng, từ đó thành tổng tham mưu trưởng càng có khả năng.

Nhưng Diệp Khai cảm thấy trong này cũng có một ít chướng ngại, chủ yếu tựu là đồng chí Giang Thành chấp chính tư tưởng thiên hướng về nhu hòa, về kiến thiết quân đội đầu nhập chưa đủ, hơn nữa ảnh hưởng tư tưởng với quân đội còn yếu. Đối với người mạnh mẽ như Diệp Tử Kiện rất ít cảm thấy hứng thú, càng có khuynh hướng lựa chọn cừu non nghe lời, dễ dàng khống chế để lãnh đạo quân đội.

Đương nhiên, Diệp Khai đối với chuyện này là cực không đồng ý.

Mà sự thật chứng minh, phương châm trị quân như vậy là không thể làm, sau khi đại sứ quán bị Mĩ oanh tác ở chiến tranh Nam Tư thì cao tầng mới tỉnh mộng, biết chiến lược quật khởi Hòa Bình kỳ thật chỉ là một bên tình nguyện, nước cộng hoà quật khởi sẽ khiến thế lực bên ngoài bao vây nên không thể thiếu một quân đội mạnh.

Từ lúc đó, phương diện đầu nhập quân đội mới bắt đầu gia tăng mãnh liệt, đối với nghiên cứu phát minh vũ khí công nghệ cao cũng tiến nhập một thời kì mới, những xí nghiệp công nghiệp quân sự trước đây cơ hồ nhao nhao đóng cửa phá sản giờ cũng nhao nhao được bơm tiền, một lần nữa toả sáng.

- Chào bác hai!
Diệp Khai thấy Diệp Tử Sơ, lập tức khom người vấn an.

Hắn luôn thưởng thức khí chất quân nhân của bác hai, nên không thuận mắt với đám con cháu trong nhà, cảm thấy các huynh đệ quá kiêu căng, trong đời thứ ba không tìm được một hạt giống tốt cho quân đội.

- A...
Tiểu Khai gần đây lớn nhỉ, không tệ.
Diệp Tử Sơ thấy Diệp Khai khỏe mạnh, vóc người tiêu chuẩn, nhân tài như vậy không đi tham gia quân ngũ, quả thực là lãng phí ah!

Bất quá Diệp Khai tuyệt đối sẽ không đi làm lính, điều này quả thực chà đạp tài năng của hắn. Quân nhân nhìn thì oai, trên thực tế thời bình chính là một bi kịch, giống như là bác hai Diệp Tử Sơ vậy, cũng chỉ oai với thủ hạ trong quân khu, ôn lại quá khứ, tối đa làm mấy trận diễn tập đối kháng gì đấy.

Coi như là muốn làm diễn tập sống động cũng phải cần đánh báo cáo lên thượng cấp phê duyệt thông qua mới được.

Có thể nói, ngoại trừ trông coi một đám đầu to, Diệp Tử Sơ cũng không có bất luận quyền lực thực tế gì.

Tình huống như vậy, Diệp Khai làm sao có thể tiếp nhận?

Quả nhiên, Diệp Tử Sơ ngồi xuống chưa vài phút liền nói với Diệp Tử Bình:
- Lão Tứ, Tiểu Khai lớn như vậy, anh thấy nó là hạt giống tốt, còn không bằng đưa đến trong bộ đội rèn luyện, lão Diệp gia là quân nhân thế gia, cũng không thể đứt gãy trong thế hệ này?

Diệp Tử Bình cười cười nói:
- Không phải nói như vậy, hẳn là nhị ca cảm thấy cần phải tiến quân doanh chuyển một vòng mới như một nam nhân?

Lời này đương nhiên không thể nói như vậy, bởi vì lão Diệp gia đời thứ hai có Diệp Tử Bình không vào quân doanh nhưng hắn giờ đã là ủy viên cục chính trị, lãnh đạo phó quốc cấp, chênh lệch với lão Nhị Diệp Tử Sơ hiển nhiên không cần nhiều lời, dù là lão đại thượng tướng Diệp Tử Kiện cũng chưa đến cấp bậc này.

- Không tiến quân doanh, nhân sinh không hoàn chỉnh nha.
Diệp Tử Sơ nói khẽ.

- Hiện tại bất đồng trước kia rồi......
Diệp Tử Bình trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng:
- Hôm nay là đảng chỉ huy súng, anh thấy mấy năm qua này có ai quân đội xuất thân tiến vào lãnh đạo trung ương?


Hắn nói rất đúng chỗ, Diệp Tử Sơ suy nghĩ một phen, quả nhiên phát hiện trong danh sách nối nghiệp không có ai từ quân doanh, không khỏi có chút kinh dị:
- Lão Tứ nói như vậy cũng có chút đạo lý, chẳng lẽ nói tình huống thật sự phát sinh biến hóa?

Diệp Tử Bình khẽ gật đầu, nói với Diệp Tử Sơ:
- Phương diện này giờ có cách nói, quân nhân phải thuần túy một chút, nếu không sao có thể đủ thể hiện ra đảng chỉ huy súng?

Diệp Tử Sơ sau khi nghe, thật lâu mới gật đầu nói:
- Xem ra lựa chọn của em là chính xác, chúng ta đến cùng tối đa cũng dừng bước tại quân ủy phó thủ trưởng, có thể tiến vào cục chính trị hay không đều là vấn đề. Lão Tứ mới bốn mươi hai tuổi cũng đã nhập cục, tương lai tiền đồ phát triển bất khả hạn lượng! Tiểu Khai không tiến quân doanh, tình huống về sau có lẽ sẽ tốt hơn cũng nói không chừng.

- Còn có một vấn đề chính là...... Tiểu Khai hiện tại đã là cấp Phó Ban, bên bộ đội của anh có thể an bài cho nó chức vụ gì?
Diệp Tử Bình lại nói một câu.

- Cấp Phó Ban?!
Diệp Tử Sơ gần đây không về, Diệp Tử Bình cũng không đem việc này trắng trợn tuyên dương, cho nên Diệp Tử Sơ không biết, sau khi nghe lập tức kinh ngạc.

Nghe Diệp Tử Bình kể lại chuyện, Diệp Tử Sơ mới lắc đầu nói:
- Xem ra Tiểu Khai phát triển bất khả hạn lượng, bác hai ngược lại là có chút thiển cận rồi.

- Cũng không tính như vậy......
Diệp Khai ở một bên nói:
- Chỉ có điều bác hai ở trong quân đội quá lâu, đối với ngoại giới quan tâm quá ít, như vậy kỳ thật cũng bất lợi với phát triển sau này. Bác cả có đỡ hơn, nên ngồi vững ở vị trí tư lệnh quân khu Đông Nam.

- Thằng này, con có thể bình luận chuyện bác hai sao?
Diệp Tử Bình quát Diệp Khai.

- Thế thì chưa hẳn.
Diệp Tử Sơ xua tay:
- Tiểu Khai nói cũng có đạo lý, xác thực anh đối ngoại quan tâm quá ít.

Ngừng một chút, Diệp Tử Sơ vừa cười nói:
- Bác ngay cả cháu trai trở thành phó trưởng ban cũng không biết, em nói anh còn gì nữa? Bất quá như vậy cũng tốt, muốn anh an bài cho nó chức gì quả thật không được.

Cấp Phó Ban nếu như đặt ở trong quân đội, nói như thế nào cũng là cán bộ cao cấp rồi.

Phải biết rằng, cấp bậc đại tá ra ngoài dân sự cũng chỉ là một nhàn quan mà thôi, mà Diệp Khai hiện tại đã là cấp Phó Ban thực chức.

- Sao bác hai đột nhiên quay trở lại kinh? Bác gái và chị đâu?
Diệp Khai thay đổi chủ đề.

- Khỏe cả. Chỉ có điều gần đây Liêu Đông có chút loạn, bác nhìn không được chuyện cán bộ quân đội thọc tay vào sự vụ địa phương nên chạy về Kinh Thành xem có thể bàn bạc?
Diệp Tử Sơ nghe xong lập tức nhíu mày.

- Liêu Đông có vấn đề gì?
Diệp Tử Bình có chút kinh ngạc.

Diệp Tử Bình bây giờ là uỷ viên cục chính trị, quốc gia đại sự nhất định phải biết, gần đây dường như ông cũng không có nghe nói, Liêu Đông có chuyện gì xảy ra.

- Mấy năm gần đây, xí nghiệp nhà nước bên Liêu Đông phát triển không tốt, rất nhiều xí nghiệp gần như phá sản, gần đây liên tiếp đã xảy ra, đều bị địa phương đè xuống.
Diệp Tử Sơ giải thích:
- Vốn sự vụ địa phương cũng không có bao nhiêu quan hệ với chúng ta, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác có mấy chiến hữu chuyển nghề đến địa phương vì loại chuyện xí nghiệp này huyên náo rất thảm đạm.

- Ah, là như thế.
Diệp Khai khẽ gật đầu, lập tức tựu minh bạch là chuyện gì xảy ra.

Xí nghiệp nhà nước cải cách gây ra biến động, tất cả mọi người không biết nên làm thế nào, làm tốt là số rất ít, đại bộ phận xí nghiệp đều đang lúc mờ mịt. Bên Liêu Đông là căn cứ công nghiệp nặng, xí nghiệp nhà nước dày đặc, chiếm tỉ lệ kinh tế toàn tỉnh rất nặng, cho nên ảnh hưởng càng nghiêm trọng.

Vấn đề Diệp Tử Sơ gặp cũng không phải cá biệt, trên thực tế xí nghiệp nhà nước cả nước hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại vấn đề.

Chỉ có điều, hiện tại muốn giải quyết những vấn đề này cũng không phải chuyện dễ, từ trung ương nhìn lại, công việc chủ yếu đặt ở điều chỉnh kết cấu kinh tế, đối với vấn đề khó khăn này, trên thực tế toàn bộ cao tầng đều không có biện pháp tốt.

Hơn nữa, hiện tại tựa hồ còn có một loại manh mối là tất cả mọi người cảm thấy xí nghiệp nhà nước khó khăn chi bằng tư nhân hóa.

Dưới tư tưởng như vậy, chuyện Diệp Tử Sơ gặp cũng không phải hiếm.